Một người một mèo đáp xuống Từ phủ.
Khung cảnh quen thuộc nhưng lại làm cho Từ Bắc Vọng có cảm giác hơi lạ lẫm.
Hắn lặng lẽ bước vào mái hiên bên ngoài sảnh lớn.
“Đứa nhỏ đang đá ta sao?”
Diêu Mạn nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng, cười nói điềm nhiên.
Gương mặt không giận mà uy của Từ Tĩnh lại đang ẩn hiện nụ cười ấm áp, tựa như đang muốn nói chuyện.
“Cha, mẹ…”
Một giọng nói đáng yêu ngọt ngào truyền đến, Phì Miêu cười khả ái rồi cúi đầu ngượng ngùng.
“Ngươi gọi cái gì?”
Từ Bắc Vọng xách cổ nó lên rồi ném ra xa, sau đó cung kính hành lễ: “Bái kiến cha mẹ.”
“Vọng nhi…”
Diêu Mạn đột nhiên đứng dậy, giọng nói có chút run run.
Từ Tĩnh không kìm nén được sự kích động, nhưng vẫn cố gắng duy trì uy nghiêm của phụ thân, chắp tay sau lưng không nói lời nào.
Nội tâm kiêu ngạo đến mức không thể diễn tả thành lời.
Một người bình thường như Từ Tĩnh ông, không ngờ lại sinh ra một nhi tử bất chấp cả trời đất như vậy, tổ tiên Từ gia ắt hẳn đều có thể mỉm cười nơi chín suối.
Vọng nhi mở thiên môn, tạo nên một kỳ tích thần thoại khi mới gần hai mươi bốn tuổi!
Cho tới bây giờ, ông ta vẫn cảm thấy như đây là mộng ảo không chân thực.
Nhi tử làm rúng động thế gian, người làm cha sao có thể không tự hào sao?
Từ Bắc Vọng vừa về đến cung Thái Sơ, hắn liền biết tin mẫu thân đang mang thai, trong lòng cảm thấy rất vui sướng.
Hắn luôn theo đuổi con đường trường sinh, nhưng phụ mẫu cũng cần có con cái làm bạn, huyết mạch Từ gia còn phải tiếp tục truyền thừa.
“Nương, hài nhi tiếp thêm một phần sức mạnh cho đứa em tương lai này.”
Từ Bắc Vọng vận chuyển sức mạnh Cổ Thần trong cơ thể, lòng bàn tay phát ra ánh sáng chói lóa.
Chỉ cần rót vào trong cơ thể của bào thai, Thánh thể sẽ được hình thành, con đường tu luyện sẽ thông suốt, không chướng ngại.
Ai ngờ.
Diêu Mạn im lặng hồi lâu, sau đó lắc đầu.
Cổ họng Từ Tĩnh nhấp nhô lên xuống, ông thấp giọng nói: “Vọng nhi, bình thường mới là quý giá.”
Có một đứa con truy cầu con đường trường sinh là đủ rồi…
Nếu đứa trẻ chưa ra đời sở hữu sức mạnh siêu phàm, nó rốt cuộc cũng ngày càng cách xa những người bình thường như bọn họ.
Đôi khi, trở thành người bình thường không đáng chú ý trong đám đông, cả đời không có chút danh tiếng nào cũng rất tốt.
Động tác của Từ Bắc Vọng ngừng lại, hắn im lặng một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Từ Bắc Vọng đưa một chiếc túi Càn Khôn cho Diêu Mạn: “Nương, nhi tử không thể nào hiếu thuận được nữa, chỉ có thể gửi một chút đồ dùng.”
Quà hiếu kính của nhi tử, nương tất nhiên sẽ nhận lấy. Diêu Mạn nhỏ máu nhận chủ, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chiếc túi Càn Khôn cất giấu một đống thần nguyên, đủ loại đan dược, bảo vật Thánh giai, bí tịch công pháp và các loại tiên thảo giúp kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra còn có một quả trứng rồng mà Từ Bắc Vọng tiện thể cướp lấy trong lúc truy sát chuột tầm bảo họ Diệp.
Từ Bắc Vọng uống máu của Chúc Long, tự nhiên khinh thường những sản phẩm lai giữa rồng và rắn.
Nhưng nhà họ Từ nuôi dưỡng con rồng này, chỉ cần rồng phát triển thuận lợi, bước vào cấp Vương dễ như trở bàn tay.
“Cái này…”
Diêu Mạn giật mình, sau đó mở ra cho Từ Tĩnh xem, Từ Tĩnh cũng bày ra một dáng vẻ hoảng sợ.
Những tài nguyên đỉnh cao mà thế lực bên ngoài đang tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, vậy mà Vọng nhi lại có nhiều không kể xiết, tựa như đây là đống củ cải trắng không đáng bao nhiêu.
Từ Bắc Vọng suy đoán, những tài nguyên này có thể trợ giúp cha mẹ tu luyện đến cảnh giới Niết Bàn đỉnh phong, còn hai người có thể bước vào cảnh giới Thánh Cảnh hay không thì còn cần đến cơ dyuyên.
“Vậy mẹ sẽ nhận.”
Để làm yên lòng Vọng nhi, Diêu Mạn cất kỹ túi Càn Khôn.
Một gia đình ba người nói chuyện nhà một hồi lâu, sau khi dùng bữa xong, Từ Bắc Vọng lập tức đưa mèo ngốc rời đi.
…
…
Mới sáng sớm, đủ loại cây cỏ khắp cung Thái Sơ đã tràn đầy tinh thần phấn chấn mãnh liệt.
Một người một mèo đứng ở ngoài cung, cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, thế nhưng lại không nói được lời nào.
Một rào chắn vô hình được dựng trước cửa, khiến họ không vào được!
Bọn hắn đã đứng ở đây cả một đêm.
“Đều tại ngươi làm liên lụy meo meo”.
Phì Miêu nghiêng đầu phàn nàn.
Từ Bắc Vọng cũng rất bất đắc dĩ. Còn không phải là do hắn bị chân ngọc giẫm sao?
Nghiêm túc mà nói, ta mới là người bị hại!
Đánh cũng đánh rồi, phạt cũng phạt rồi…
Ù!
Không khí nổi lên từng luồng gợn sóng.
Chó săn lập tức đi về phía phòng bếp, sau đó ra lệnh voéi con mèo ngu ngốc: “Phun lửa! ”
Phì Miêu bĩu môi, ấm ức sắp khóc.
Sau khi bận rộn một hồi lâu, bữa sáng thịnh soạn cuối cùng
cũng được đưa lên bàn ăn ở ao Cửu Châu.
“Nương nương đói bụng không?”
Từ Bắc Vọng vừa ân cần lại nịnh nọt.
Hôm nay, nương nương mặc một chiếc váy màu tím nhạt, để lộ chân ngọc trần trụi, bắp chân trắng nõn tựa như dương chi mỹ ngọc, phát ra ánh sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt nhìn chó săn: “Lại đây.”
Chó săn tiến lại gần.
Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng ngón tay để vuốt ve khuôn mặt Từ Bắc Vọng, sau đó hung hăng nắm lấy cằm hắn rồi lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là một tên biến thái!”
Phì Miêu gật gật đầu, vô cùng tán thành với câu nói này
Tiểu phôi đản bị đại phôi đản bắt nạt cả ngày, nhưng hắn vẫn tỏ ra thích thú vô cùng, chả khác gì một tên dở hơi thích bị ngược đãi cả.
Chó săn vâng vâng dạ dạ, liên tục đáp ‘Phải phải.’
Xem ra, hắn tối hôm qua đã làm cho lão đại ngây thơ thuần khiết bị đả kích mãnh liệt đến sức cùng lực kiệt.
Chó săn vội vàng bưng một ly sữa bò nóng hổi đi qua.
Từ trước đến nay, Đệ Ngũ Cẩm Sương luôn thích uống thứ này.
Bất chợt, đôi mắt xanh biếc bao phủ trong hàn ý, biểu tình trong nháy mắt lạnh như băng: “Ngươi đang ám chỉ bổn cung?”
Từ Bắc Vọng sững sờ.
“Đưa đây, thu hồi tâm tư bẩn thỉu của ngươi lại.”
Ngữ điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương âm trầm, biểu lộ uy hiếp.
Chó săn nhìn chằm chằm vào ly sữa bò trắng ngà, xem xét kĩ càng rồi uống trước một ngụm để giảm bớt sự lúng túng.
Những người nội tâm bẩn thỉu thì nhìn vào cái gì cũng thấy nó bẩn.
Trải qua buổi tối hôm qua, lão đại đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.