Không hiểu vì lý do gì mà Từ Bắc Vọng vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng đó giống như một khúc gỗ.
Trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt xanh biếc của người trong lòng, Từ Bắc Vọng vừa cảm thấy có chút sợ hãi cực bạn, mà còn vô cùng xấu hổ.
Bởi vì khí chất của lão đại quá mạnh mẽ, nàng chỉ cần đứng đó, trưng ra vẻ mặt vô cảm, bộ dạng cao quý trang nhã độc nhất vô nhị, khí tức bẩm sinh không thể khinh thường, giống như từng đợt sóng thần cuồn cuộn dâng cao.
“Ta đếm đến ba.”
Thanh âm của Đệ Ngũ Cẩm Sương vừa linh hoạt, kỳ ảo mà mập mờ, nàng đưa lưng về phía chó săn, không để hắn nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn ửng hồng giống như quả anh đào chín mọng của nàng.
“Tuân lệnh!”
Chó săn cũng không có lý do gì để lùi lại, cùng lắm thì lại bị đánh một trận mà thôi
Hắn cởi áo choàng, xõa tóc, nằm lên giường ngọc, giang hai tay hai chana, tạo thành hình chữ đại.
Lông mi như quạt của Đệ Ngũ Cẩm Sương rũ xuống, híp mắt lạnh lùng nói: “Bản cung giẫm chết ngươi!”
…
…
Rầm!
Một nam nhân trần truồng rơi xuống thung lũng, xương cốt toàn thân đều bị gãy lìa.
Từ Bắc Vọng không hề cảm thấy sự đau đớn, sắc mặt tràn đầy lười biếng, khoé miệng ẩn hiện nụ cười mãn nguyện.
Cả người nhẹ tênh, khí thế ngất trời.
Hắn lại đột phá lịch sử thêm một lần nữa!
Hơn nữa, hắn chỉ còn ở cách dãy núi u kín một bước chân nữa thôi.
Nhưng so với bộ dạng này, hắn càng thích bị giẫm hơn.
Không vì gì khác, chỉ là sở thích mà thôi.
Từ Bắc Vọng lấy ra đủ loại chai lọ để phục hồi cơ thể, sau đó nuốt xuống đan dược đỉnh cao do chính lão đại chế tạo ra, xương cốt đã đứt gãy cũng khôi phục như cũ.
Tiếp theo, hắn lấy ra một chậu nước tiên, sau đó dùng tay vò bóp đôi vớ lụa màu đen.
Món đồ này phải giặt bằng tay.
“Hừm, đây là cái gì?”
Một cái rổ dần dần rơi xuống, Phì Miêu thò cái đầu nhỏ ra, tức giận nhìn thứ sền sệt dính trên tất.
“Nước bọt.”
Từ Bắc Vọng vội vàng trả lời qua loa một câu.
Hắn nhanh chóng ném đôi vớ đen vào nước tiên, dùng tay xoa xoa vài lần, sau đó giặt sạch rồi đem đi phơi khô.
“Ngươi nói dối!”
Phì Miêu lộc cộc chạy tới, nó muốn tìm ra sự thật.
Từ Bắc Vọng thu nước tiên vào nhẫn trữ vật.
“Meo meo ghét ngươi!”
Phì Miêu trừng đôi mắt trong veo lanh lợi.
Từ Bắc Vọng không thèm để ý đến nó.
Ghét thì cứ việc ghét, lão đại thích ta là được.
“Chờ đến khi meo meo biến thân, meo meo cũng muốn giẫm ngươi!”
Phì Miêu chống nạnh, nói ra ý đồ xấu xa trong lòng.
Trong đầu loé lên hình ảnh nữ tử mặc váy đỏ rồi biến mất, Từ Bắc Vọng sờ cằm nói: “Được rồi.”
Phì Miêu gật gật đầu, cơn giận tan biến hơn phân nữa.
Nó lại gần, nhỏ giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết một bí mật, meo meo đã đánh thức kỹ năng thiên phú khác, đừng tiết lộ cho đại phôi đản.”
Chịu đựng!
Meo meo phải nhẫn nhục chịu đựng!
Đến lúc đó, meo meo dùng quyền đập chết đại phôi đản!
Hả!
Từ Bắc Vọng không giấu được vẻ ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Ngươi mau thể hiện cho ta xem?”
Thành thật mà nói, chỉ riêng sức mạnh của meo meo quyền đã rất đáng sợ rồi, hắn không thể những kỹ năng thiên phú cao cấp hơn của con mèo ngu ngốc này còn khủng bố đến nhường nào.
Về sau, mỗi khi hắn đi đánh nhau, cũng sẽ có thêm một người giúp đỡ.
“Ngươi khen meo meo trước đã.”
Phì Miêu ngẩng cao cái đầu nhỏ, sắc mặt có chút tự mãn.
“Ngươi là nữ tử xinh đẹp nhất từ cổ chí kim!”
Từ Bắc Vọng nói một cách chân thành.
Phì Miêu vui vẻ ra mặt, nó chuẩn bị xong tư thế, ho khan một tiếng, ỏn à ỏn ẻn nói: “Nhìn kỹ.”
Vù!
Một trận gió lốc quét ngang qua, bóng mèo tan biến trong chốc lát, sau đó lại xuất hiện trên đỉnh núi cách đó vài dặm.
“Ngươi sẽ không đuổi kịp meo meo, la là lá la…”
Tiếng cười vang vọng khắp núi rừng như tiếng chuông bạc êm tai.
Từ Bắc Vọng nhìn nó, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Bóng dáng hắn lóe lên, vài giây sau đã đứng sừng sững trên đỉnh núi, thất vọng nói: “Là cái này sao?”
“Đúng vậy, meo meo chạy rất nhanh.”
Phì Miêu gật gù, kiêu ngạo ngẩng mặt.
Từ Bắc Vọng nói không nên lời.
Mèo ngốc vẫn là tay trói gà không chặt, nhưng dù sao vậy cũng tốt, vẫn có thể chạy trốn mỗi khi gặp nguy hiểm.
Với tốc độ vừa rồi, hắn hoàn toàn không thể so sánh được, thậm chí còn có thể nói là cách biệt một trời một vực.
“Meo meo chạy trốn, cho ta xem lại một chút.”
Từ Bắc Vọng ra lệnh.
Đúng là một cái tên khó nghe, Phì Miêu chu môi biểu thị sự không hài lòng, nó nghĩ đến cái gì đó, hưng phấn nói: “Ngươi cưỡi meo meo…”
Cưỡi ngươi?
Từ Bắc Vọng nhíu mày, nổi giận mắng: “Ngươi điên rồi sao, muốn biến thành bánh thịt sao?”
Con mèo ngốc này tuy mập mạp, nhưng dù sao nó cũng là một con mèo, sức nặng của hắn có thể đè nó chết tươi.
“Không đời nào.”
Phì Miêu sốt ruột, rất muốn thể hiện tài năng của mình.
Từ Bắc Vọng từ chối: “Đừng.”
“Ngươi nhanh lên.”
Phì Miêu ôm đùi năn nỉ.
Meo meo muốn chứng minh mình không phải là kẻ vướng tay vướng chân, mỗi khi gặp phải nguy hiểm, meo meo có thể giúp tiểu phôi đản chạy trốn.
Còn về đại phôi đản, mặc kệ nàng!
Từ Bắc Vọng dang chân ra, Phì Miêu lập tức chui vào.
Bởi vì nó cắn nuốt quá nhiều tinh huyết, không cần tiếp xúc trực tiếp, một chùm ánh sáng bạch kim hổ phách gắn một người một mèo lại với nhau.
“Chuẩn bị xong rồi.”
Phì Miêu háo hức.
Từ Bắc Vọng ‘ừ’ một tiếng.
Đột nhiên, con mèo trắng với chiếc áo choàng trắng trên lưng đã biến mất giữa bầu trời, giống như vùa thi triển bí thuật dịch chuyển
“Meo meo có lợi hại không?”
“Lợi hại.”
“So với đại phôi đản thì sao?”
“Còn tệ hơn một chút.”
“Không mang theo ngươi nữa!”