“Linh giới chính là đất phong của thần linh.”
“Tiên giới thì được tạo thành bởi hàng trăm triệu hành tinh, mỗi cường giả thống trị một hành tinh, tuổi thọ sánh ngang với trời đất, còn thần linh chấp chưởng một hành tinh, tuổi thọ ít nhất cũng mấy vạn năm.”
“Trái tim đã ngươi đã chiếm đoạt kia, chủ nhân của nó là một Cổ Thần đứng đầu một hành tinh.”
Giọng nói lười biếng của Đệ Ngũ Cẩm Sương trầm bổng lên xuống, khiến cho tên chó săn chìm đắm trong hồi tưởng.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng có chút thất thần.
Trong nháy mắt, hắn ta trào dâng chiến ý ngút trời, muốn tranh phong đoạt đấu cùng thần linh.
“Vậy người phi thăng từ thế giới bị vứt bỏ, thì có thể đi lên tiên giới không?”
Từ Bắc Vọng hỏi.
Đệ Ngũ Ma Đầu liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Linh giới.”
Từ Bắc Vọng im lặng thật lâu. Đây không phải là khuôn mẫu giai cấp chết tiệt kia sao?
Đám người nghèo, dù có nỗ lực như thế nào thì cũng chỉ có thể đạt đến tầng giữa của Kim Tự Tháp.
Mà những đứa nhỏ được sinh ra trong hào môn, vừa sinh ra đã có thể đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp.
Một người sinh ra ở thế giới bị vứt bỏ kia, đánh đổi mọi thứ để siêu thoát, chịu đựng mọi đày đọa gian nan khó có thể tưởng tượng được, cứ tưởng rằng khổ tận cam lai, ai ngờ chỉ có thể đến linh giới?
Linh giới có rất nhiều cường giả siêu thoát thiên phú tuyệt luân, hắn phải bộc lộ tài năng nổi bật ở trong đám người này thì mới có cơ hội được Chúa Tể Giả Cổ Thần nhìn trúng mà dẫn lên tiên giới.
“Vậy nương nương, người là?”
Từ Bắc Vọng hỏi đến vấn đề mấu chốt.
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo lên, thận trọng nói: “Tiên giới.”
“Meo meo cũng đến từ tiên giới.”
Phì Miêu phồng miệng nhăn mặt, cho tiểu phôi đản ngươi tức chết!
Từ Bắc Vọng giống như vừa bị lãnh một cú tát thật mạnh, biểu cảm nhất thời đông cứng lại.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nheo mắt ngọc: “Bổn cung đến từ tiên giới, đương nhiên cũng phải hướng về tiên giới.”
“Meo meo cũng thế!”
Phì Miêu bổ sung một lần nữa.
Từ Bắc Vọng hoàn toàn thất thố, jắm đột nhiên xách Phì Miêu ném thật mạnh vào ao Cửu Châu.
Bùm!
Thân thể Phì Miêu rơi xuống trong hồ, tạo thành một trận bọt sóng nhấp nhô.
“Oa, ngươi làm khó dễ meo meo…”
Phì Miêu bay nhảy trong nước, gào khóc đầy ủy khuất.
Tâm tình Từ Bắc Vọng cực kỳ sa sút, một lòng rơi vào đáy cốc.
Hắn để tay lên ngực rồi tự hỏi, nếu không ôm chặt đùi của lão đại ngay từ đầu, thì tu vi của hắn có thể tiến triển kinh khủng như thế này không?
Tuyệt đối không thể!
Nếu như Cửu Châu không có Đệ Ngũ Cẩm Sương, thì tu vi của Từ Bắc Vọng nhiều nhất cũng chỉ là Ngũ phẩm, khó khăn lắm mới cao hơn một chút so với Tiêu ở rể hay chuột tầm bảo họ Diệp.
Còn nếu muốn siêu thoát, chắc có lẽ là chuyện không có khả năng xảy ra.
Một khi tiến vào Linh giới, nếu không có sự trợ giúp của lão đại, liệu hắn có thể đi đến tiên giới bằng nỗ lực của bản thân hay không?
Từ Bắc Vọng không có một chút lòng tin nào vào chính mình.
Đạo tâm của hắn bị những câu nói này đánh vỡ tan tành!
“Nếu như ngươi bước vào cánh cổng tiếp dẫn, thì chuyện đi đến linh giới như ván đã đóng thuyền.”
Ngữ điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn lạnh lùng như cũ.
“Hiện tại thì sao?”
Trong lòng Từ Bắc Vọng ẩn chứa vạn phần chờ mong, thân thể cũng trở nên căng cứng trong vô thức.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn thấy bộ dáng lo lắng của chó săn, nàng có chút hào hứng, thầm đánh giá một phen.
Sâu trong đáy mắt xanh biếc ẩn hiện ý cười không dễ nhận ra, nàng tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì rồi nói: “Cơ thể ngươi đang chứa đựng căn nguyên của Cổ Thần, chỉ cần tu vi đạt đến cảnh giới Chí Tôn, thì nhất định có thể phi thăng đến tiên giới.”
“Thật sao?”
Từ Bắc Vọng vẫn thấp thỏm không thôi, trái tim không có cách nào trở về chỗ cũ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương bỗng nhiên trầm mặt, lạnh giọng nói: “Ngươi nghi ngờ bổn cung sao?”
Ngữ khí cực kỳ chắc chắn, chân thật đến mức không thể nghi ngờ.
Từ Bắc Vọng thở phào một hơi, cả người dựa vào lưng ghế, cảm xúc lẫn lộn cuối cùng cũng được hoá giải.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Dựa vào việc ôm đùi phú bà, ta cũng có thể bước lên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp, trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Đôi môi đỏ của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ đóng mở: “Không hổ là thiên đạo chi tử, ngươi vậy mà cũng có thể tìm thấy trái tim của Cổ Thần trong thế giới bị vứt bỏ.”
Nàng ta có chút cảm khái, dù biết chó săn có vận khí rất tốt, nhưng chưa từng nghĩ vận khí của hắn khủng bố đến nỗi làm cho kẻ khác phải căm phẫn.
“Cái này là do ti chức tốt số.”
Từ Bắc Vọng không hề biết xấu hổ là gì, hắn thản nhiên thừa nhận bản thân được thiên đạo chiếu cố.
Thiên đạo cấp lễ vật cho con cháu của hắn, ta lại cướp đoạt cơ duyên của bọn chúng, điều này cũng tương đương với thiên đạo cấp lễ vật cho ta mà đúng không?
Lúc này, hắn ta cảm thấy vô cùng cảm động.
Tác dụng của trái tim Cổ Thần chắc chắn sẽ rất quan trọng đối với lão đại, nhưng nàng lại hời hợt qua loa mà người cho chó săn, sau đó còn ngăn cản địch nhân cho hắn.
Từ Bắc Vọng tựa như nhớ ra cái gì đó, hiếu kỳ hỏi: “Nương nương, nếu như người không có trái tim này thì sao?”
Trước đó, lão đại hình như không hề lo lắng đến tình huống tuỳ tùng phi thăng đi Linh giới.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấp một ngụm trà sữa, không chút để ý mà trả lời: “Ngươi đã quên lão nhân Thiên Cơ rồi sao?”
“Ông ta từng phạm phải sai lầm tày trời ở tiên giới, cho nên bị đày đến thế giới bị vứt bỏ kia để làm sứ thần. Chỉ cần chiếm đoạt nguyên thần của hắn, ngươi sẽ sở hữu một chút tiên lực, sau đó phi thăng đến tiên giới.”
Cái gì?
Từ Bắc Vọng kinh ngạc, hắn hạ giọng nói: “Nương nương, người muốn giết lão nhân Thiên Cơ sao?”
Cổ tịch có ghi chép, lão nhân Thiên Cơ đã tồn tại mấy vạn năm, căn cơ tu vi của ông ta vô cùng thâm sâu.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của chó săn, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, nàng lạnh lùng quát: “Phế vật, ngươi sợ cái gì?”
Từ Bắc Vọng cũng không phải quá sợ hãi, chỉ là cảm thấy e ngại trong vô thức mà thôi.
Lời nói của lão đại đã chạm nơi mềm mại nhất trong đáy lòng của hắn. Hoá ra, lão đại đã vì hắn mà có mưu đồ từ sớm.
Đến lúc đó, nàng sẽ giết lão nhân Thiên Cơ vì hắn.
Chó săn cảm động muôn phần, đứng dậy bổ nhào ra phía trước muốn ôm một cái.
“Cút.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đá một cái khiến hắn bay ra ngoài.
“Nương nương, vậy bây giờ còn muốn giết hay không?”
Chó săn không chờ đợi liền hỏi.
“Đương nhiên.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương gật đầu.
Từ Bắc Vọng kích động, hắn không có một chút xíu gánh nặng trong lòng cả.
“Qua một thời gian nữa, bản cung sẽ đưa ngươi đi chém giết đám người Bán Bộ Chí Tôn.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ cắn ống hút, giọng điệu không nóng không lạnh.
“Tuân lệnh.”
Chó săn hét to vang dội.
Bọn hắn dám bao vây bắt nạt lão đại, cho nên nhất định phải trả giá đắt.
Tu luyện cực khổ làm gì chứ, ta cứ trực tiếp cướp đoạt có phải dễ chịu hơn không.