Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 297: Mời nương nương lùi lại, để ta bắt đầu thể hiện (1)




Sát khí lan tỏa khắp nơi, như thể có một thanh thần kiếm đang treo trên cao, và sẽ phá hủy cục diện cân bằng vi diệu này trong chớp mắt!

Ma đầu đội vương miện đã giáng lâm, lật đổ tất cả những suy đoán của các tu sĩ trong sân.

Đây không còn là cuộc chiến tranh đoạt Thần khí nữa rồi!

Đối với ma công tu luyện của đám tà ma, tác dụng của Thần khí cực kỳ nhỏ bé, không bằng những vũ khí có thể khiến Cửu Châu trở nên suy yếu.

Mà hiện giờ, tên tà mà này đang tỏ thái độ nếu không có được tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Bọn hắn lại liên tưởng tới lão yêu quái Hoa Nữ đột nhiên nhập thế, đáp án đã vô cùng rõ ràng.

Ngoại trừ Thần khí, Từ ác liêu còn sở hữu một món bảo vật, và món bảo vật đó chính là nguồn gốc của nguồn năng lượng áp chế tại vùng đất cấm.

Trong bầu không khí im lặng chết chóc kéo dài, vô số tu sĩ đều nhìn thẳng vào nam tử áo trắng tuấn mỹ phía trước.

Nam nhân này dường như đã luôn là tâm điểm kể từ khi sinh ra, hắn đi tới đâu thì đều làm Cửu Châu rung động tới đó!

Trước tình huống này, hắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào đây?

Trước mắt bao người, nam tử áo trắng bày ra bộ dáng bị bắt nạt, khàn giọng hô lớn: “Nương nương cứu ta!”

Trời đất tĩnh lặng trong chốc lát.

Cảnh tượng đột ngột dừng lại.

Ầm ầm!

Một cánh cổng mở ra giữa hư không, con Phượng Hoàng tuyệt sắc bay lượn khắp bầu trời, một nữ tử mặc váy tím đứng sừng sững trên lưng nó, dung nhan của nàng ta hoàn mỹ không tì vết, nhưng lại toát ra khí tức lạnh lùng đã ăn sâu vào xương tủy.

Ngay khoảnh khắc Đệ Ngũ Ma Đầu xuất hiện, tất cả mọi người ở đây như đang phải hứng chịu gánh nặng ngàn cân, ai nấy đều có chút hít thở không thông.

Trời đất ngừng chuyển động trong thoáng chốc.

Toàn bộ vùng đất cấm kỵ đều bị bao phủ trong băng giá, mặt trăng đỏ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hội tụ lại thành một ấn ký kinh khủng.

“Rửa tay làm canh thang?”

Đáy mắt nữ tử áo tím hiện lên một tia sắc bén, tà áo tung bay, ấn ký ập về phía nữ tử váy xanh.

Hoa Nữ kinh sợ, hoảng hốt tung ra pháp tắc phòng thủ, biển hoa tràn ngập bầu trời để chống cự.

Hai cường giả Bán Bộ Chí Tôn giao chiến với nhau, dư chấn của pháp tắc lan tràn, khiến nhiều tu sĩ mất mạng ngay tại chỗ.

Ầm!

Ấn ký uốn lượn trong hư không, khí tức lạnh lẽo chết chóc hoàn toàn nuốt chửng biển hoa.

“Ào…”

Biển hoa sụp đổ, ấn ký lạnh lẽo xuyên qua ngực Hoa Nữ.

Thân thể mềm mại bay ra, lồng ngực trực tiếp nổ tung, vòng eo mảnh khảnh bị bẻ gãy làm đôi, huyết dịch thấm đẫm cánh hoa.

Hoa Nữ như rơi vào địa ngục, bà ta run lẩy bẩy trong biển máu, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ trước đó biến mất hoàn toàn.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải rùng mình!

Đại diện của các thế lực đứng đầu run rẩy toàn thân, thậm chí còn có chút nghẹt thở.

Hoa Nữ đã sống hơn ngàn năm, sách cổ từng ghi chép vô số truyền thuyết liên quan đến bà, ví dụ như dùng mười chiêu trấn sát một con hung thú cấp Vương có tuổi thọ vạn năm.

Hoa Nữ chính là nhân vật truyền kỳ của Cửu Châu, cấp độ Bán Bộ Chí Tôn cũng đã thuộc hàng thượng đẳng, hoàn toàn có thể sánh vai với Độc Cô Vô Địch, điện chủ Thiên Thần Điện.

Nhưng hiện giờ, bà ta còn không tjể chịu nổi một chiêu khi đối mặt với Đệ Ngũ Ma Đầu, chỉ có thể kéo dài hơi tàn khi thân thể đã bị hủy hoại!

Có thể nói, Đệ Ngũ Cẩm Sương đã hoàn toàn nghiền ép Hoa Nữ, pháp lực của nàng ta quá đỗi chấn động!

Đệ Ngũ Ma Đầu đã mạnh tới mức này rồi sao?

Nhưng vì sao nàng ta lập tức xé xác cơ thể mềm mại của Hoa Nữ ngay khi vừa mới xuất hiện thì tất cả tu sĩ đã ngầm hiểu rõ.

Hoa Nữ lẳng lơ đã chọc giận Đệ Ngũ Ma Đầu!

Thân là tiền bối, nhưng lại buông lời đùa giỡn với hậu bối có thiên phú tốt nhất Cửu Châu. Cho dù không phải trò đùa đi chưng nữa, thì Hoa Nữ cũng đã tỏ ra cực kỳ ưu ái Từ Bắc Vọng.

Nhưng bà ta đã chọn sai đối tượng rồi!

Từ ác liêu vốn là người trong phòng của Đệ Ngũ Ma Đầu!

Dám giở trò lẳng lơ với hắn, chính là đang khiêu khích nữ ma đầu, không đánh ngươi thì đánh ai?

May mà Hoa Nữ chỉ mới nói suông chứ chưa làm ra hành động gì, nếu không thì bà ta cũng coi như tận số rồi.

Sống qua một ngàn năm, nhưng bởi vì một câu nói mà biến thành bộ dạng thê thảm đáng sợ như lúc này, thậm chí còn bị đánh tơi bời trước mặt thiên hạ!

Rầm!

Tiếng động dữ dội vang lên, Hoa Nữ lết nửa thân mình mềm nhũn lảo đảo chạy trốn, cuối cùng biến mất giữa hư không, chỉ để lại những giọt máu vương vãi.

“Hừ, kĩ nữ lẳng lơ!”

Phì Miêu nghiêng đầu nhỏ rồi hừ một tiếng, nó bất chợt nghĩ tới điều đó, liền nhanh chóng nhảy khỏi lòng tiểu phôi đản.

Meo meo không dám gần gũi quá phận với tiểu phôi đản nữa…

“Nương nương…”

Từ Bắc Vọng bình tĩnh thong dong sải bước, nhanh chóng núp dưới váy của nữ tử áo tím.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn hắn, sau đó lạnh giọng nói: “Lấy ra!”

Chó săn không dám cãi lời, hắn lập tức lấy một chiếc đèn lồng màu bạc trông không quá đặc biệt từ nhẫn trữ vật ra.

Trong nháy mắt, khí tức mờ nhạt từ bốn phương tám hướng bị khóa chặt trong chiếc đèn lồng.

Không, là một trái tim còn đập trong đèn lòng.

Đối với hơi thở sinh mệnh này, chỉ có những kẻ đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn mới có thể cảm nhận được.

Trong mắt những tu sĩ còn lại, chiếc đèn lồng này không hề có một chút pháp lực nào, cũng chỉ tương đương với pháp khí Hoàng giai ngoài đường.

“Các ngươi có thể bắt đầu tranh đoạt.”

Con ngươi thâm thúy của Đệ Ngũ Cẩm Sương lóe lên một tia sáng, ngữ điệu uy nghiêm không hề có chút ấm áp nào.

Nàng bĩnh tĩnh đứng ở đó, tựa như thần nữ Cửu Thiên, khiến cho những người đứng đây câm như hến.

Đệ Ngũ Ma Đầu đã xuất hiện, còn ai dám tranh đoạt nữa chứ?

Nàng ta chỉ dùng một chiêu thức hời hợt mà đã trấn áp được Hoa Nữ, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến các lão yêu quái đang ẩn nấp trong Cửu Châu đều phải khiếp sợ.