Cung Thái Sơ.
Đôi lông mày trắng của Ngư công công run lên một cái, ông ta không khỏi trêu chọc: “Số lần ngươi yết kiến cũng quá thường xuyên rồi đó?”
Từ Bắc Vọng vẫn không biến sắc, ánh mắt khi nhìn lão thái giám vừa đơn thuần vừa trung thành.
Tại sao kiếp trước các minh tinh suốt ngày mua hotsearch để làm gì? Không phải để duy trì số lượng fan và lượng tương tác hùng hậu à.
Những người mến mộ nương nương trải dài khắp thiên hạ, ta mà không ló mặt ra để xoát độ tồn tại thì chỉ sợ rằng lão nhân gia nàng ấy sẽ quên ta mất.
Bởi vì là yết kiến, nên hắn phải xếp hàng theo quy củ.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, một tiếng thông bẩm vang lên, sau đó Từ Bắc Vọng đi theo cung nữ eo thon mông vểnh bước vào ngự hoa viên.
Mặt hồ bao phủ trong sương mù nằm chính giữa một bãi đá rộng, rặng liễu bao quanh, lan can được quấn bằng lụa nhiều màu sắc.
Ầm!
Nguyệt cán của nữ phản diện hung hăng vung mạnh, quả cầu tròn xẹt qua không trung tạo thành một vòng cung lóe ánh vàng, sau đó xuyên thẳng vào long môn (khung thành), đập mạnh vào trên tấm bảng mây.
“Bóng tốt, xuất sắc!”
Dưới gốc cây liễu, Từ Bắc Vọng phát ra tiếng hoan hô nồng nhiệt.
Từ góc nhìn của hắn, bộ váy tím của nữ phản diện bay phấp phới giống như một bức tranh thủy mặc có màu vẽ tuyệt đẹp.
Loại ý vị như tiên, cách biệt hồng trần tựa như bẩm sinh, Từ Bắc Vọng chưa từng nhìn thấy một loại khí chất nào mang lại cảm giác tương phản như vậy.
Nàng có thể ngây thơ hồn nhiên giống như một em gái khóa dưới, nhưng vẫn có thể quyến rũ như mật ngọt như một nữ nhân thành thục xinh đẹp.
Từ Bắc Vọng chỉ có thể tóm lại trong một từ — —
Thần bí.
Đúng, chính là thần bí khó lường.
Một người như vậy không nên tồn tại trên thế giới này.
“Cút lại đây!”
Một tiếng quát lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của Từ Bắc Vọng.
Từ Bắc Vọng đi đến chỗ nhuyễn tháp rồi dừng lại cách đó vài trượng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp rộng rãi, bưng lên ly rượu tuyết nhấp giọng, lười biếng nói: “Nếu như ngươi rảnh đến phát hoảng thì cung Thái Sơ còn thiếu vài tên thái giám quét tước đấy.”
Từ Bắc Vọng sớm đã quen với kiểu cách nói chuyện của nữ phản diện, hắn nhanh chóng dâng nghiên mực bằng cả hai tay rồi cung kính nói: “Đây là lễ vật mà ti chức muốn hiếu kính với nương nương.”
Đôi mắt xanh biếc của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nheo lại, cười nhẹ nói: “Ngươi cho bổn cung nhặt phế phẩm sao?”
À cái này… Khuôn mặt Từ Bắc Vọng lộ ra vẻ xấu hổ.
“Ngược lại cũng lanh lợi đấy.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương dừng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vài giây, sau đó thờ ơ nói: “Người bình thường thật sự sẽ không biết đây là vật gì.”
“Nghiên mực tuy rằng tầm thường, nhưng bên trong có phong ấn một đạo trận pháp.”
“Trận pháp?”
Từ Bắc Vọng nghi hoặc.
“Ngu ngốc.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương thấp giọng mắng một tiếng, cổ tay trắng nõn phất nhẹ, chân khí cuồn cuộn cuốn tới.
Thân thể Từ Bắc Vọng run rẩy, bên trong cơ thể phát ra tiếng ong ong, một giọt máu từ trên trán tự động bay vào trong nghiên mực.
Ngay lập tức, nghiên mực bay lơ lửng trên không trung, ánh sáng vàng tỏa ra tứ phía.
Một tòa lồng giam hư ảo xuất hiện trước mắt hắn.
Từ Bắc Vọng kinh ngạc, nhỏ máu nhận chủ, thật sự đơn giản như vậy hả?
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến mà là không dám thử, lỡ như đây là đồ vật của yêu ma thì sao?
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thản nhiên nói: “Nếu nhốt thân thể kẻ địch trong lồng giam, chân khí của hắn ta sẽ bị áp chế xuống cùng cấp bậc với ngươi.”
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm nghiên mực, trên mặt lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Giải thích đơn giản— —
Nếu cấp độ của bản thân là đồng, kẻ địch là vàng, đánh không lại thì phải làm sao?
Vậy thì áp chế cấp độ của kẻ địch xuống đồng là được, sau đó lại dùng thao tác thành thục ở hạng đồng mà đánh bại hắn.
“Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nếu nhốt võ giả vượt cấp lục phẩm trung giai, trận pháp của lồng giam sẽ bị vỡ nát.”
Giọng nói lạnh lẽo pha chút từ tính tiếp tục vang lên.
Từ Bắc Vọng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cái gọi là ngoại lệ, đương nhiên đang ám chỉ những thiên chi kiêu tử giao chiến vượt cấp.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng liếc xéo hắn, giọng điệu không kiên nhẫn được nữa: “Hiện tại có thể cút rồi chứ?”
Từ Bắc Vọng hơi ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, mang theo…”
Ầm!
Lồng giam biến mất ngay lập tức, nghiên mực rung chuyển vài lần, khảm vào trong thân thể Từ Bắc Vọng.
Không, chỉ là khảm lên trên quần áo.
Tay áo như tuyết hiện lên hoa văn sống động như thật của nghiên mực.
Từ Bắc Vọng cung kính nói: “Làm phiền nương nương rồi, ti chức xin cáo lui.”
Nói xong, hắn cũng không dám ở lại thêm nữa mà nhanh chóng rời đi.
Kỳ thật hắn muốn xin một túi trữ vật, dù sao thủ đoạn át chủ bài của hắn là cướp bảo vật, làm sao để cất giữ bảo vật chất thành núi mới là vấn đề lớn.
Đáng tiếc là túi trữ vật quá quý hiếm, hắn chưa đóng góp được bao nhiêu công lao cho nữ phản diện, tạm thời không có tư cách đòi hỏi hay trao đổi.
Bước tới lan can được quấn bằng lụa đầy màu sắc, Từ Bắc Vọng ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại nói: “Nương nương, ta không muốn nỗ lực nữa.”
Vừa dứt lời.
“Ồn ào!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà trở nên bạo phát, một cây nguyệt cán đột nhiên xuất hiện trên không trung rồi quất mạnh về phía Từ Bắc Vọng.
Ầm!
Từ Bắc Vọng hoàn toàn không thể chống cự, đầu óc đứng hình, cơ thể lập tức bị hất lên không trung.