Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 201: Thiên kiêu bảng Thiên cực ky�? Sợ hãi!




Hắn nhận thức sâu sắc sự thay đổi trong thái độ của Bát Công, bề ngoài càng tỏ ra cung kính, chứng tỏ tâm tư mờ mịt càng nhiều?

Xem ra, hiệu quả của Nô Ấn giảm dần theo thời gian.

Nếu tìm hiểu nguyên nhân một chút, vẫn là do căn cơ tu luyện của hắn yếu hơn Bát Công, cho nên hắn ta không bị phản phệ. Hắn vẫn có thể trấn áp Bát Công đều là nhờ vào giọt máu tinh khiết của Lão Đại.

“Chủ nhân, rốt cuộc người đã dùng cái gì để dung hợp huyết mạch?”

Lúc này, Bát Hiền Vương bạo gan hỏi thăm.

Từ Bắc Vọng không trả lời, nhíu mày hỏi ngược lại: “Không phải trấn áp huyết mạch bị giới hạn cùng chủng tộc sao?”

Bát Hiền Vương bày ra biểu cảm không cam lòng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Ở chỗ của nô tài, huyết mạch cấp cao có khả năng áp chế tuyệt đối đối với cấp thấp.”

Phân biệt giai cấp?

Từ Bắc Vọng đột nhiên nhớ đến từ này, thế là hắn ẩn dụ: “Tương tự như đời sống trần tục, con buôn phải cúi mình trước hoàng thân quốc thích?”

“Đúng vậy…”

Bát Hiền Vương cảm thấy đắng chát nơi cổ họng, hiển nhiên là như vậy, khàn giọng nói: “Một số thế lực có gốc gác từ thời đại thần thoại cổ xưa, khi đạt đến cảnh giới trường sinh bất tử, bọn hắn có sức mạnh khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng nổi, con cháu truyền thừa cũng sẽ mang huyết thống cao quý này.”

Nói xong, dây thần kinh bị kích thích, trong lòng thầm nghĩ.

Huyết thống của tên gà nhà quê này cũng toát lên khí chất tôn quý nhất, hắn ta lấy ở đâu ra?

Bề ngoài Từ Bắc Vọng vẫn tỏ ra thờ ơ, nhưng trong lòng lại như dời sông lấp biển!

Càng nghe càng thấy không hợp lẽ thường!

Càng nghe càng thấy bất lực!

Lão đại thật khủng khiếp, thế này thì chó săn làm sao đuổi kịp bước chân của nàng?

Để tránh tự làm tổn thương bản thân, hắn lập tức dừng đề tài này lại, lấy bản đồ cổ trong nhẫn trữ vật ra.

“Chúng ta đi một chuyến đến khu vực ‘Tử’ đi, ta không tin mình không thể tìm thấy Sở Thái Hư và Thương Hạo Nhiên.”

Bát Hiền Vương run rẩy kịch liệt, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ không dễ dàng thấy được!

Không có gì có thể nhục nhã hơn khi làm nô bộc cho một kẻ nhà quê.

Tuy nhiên, Bát Hiền Vương có thể cảm giác được những hạn chế trong tiềm thức của hắn đang từ từ nới lỏng, ý thức của bản thân ngày càng nhiều hơn một chút.

Cho nên, hắn cứ giả vờ thuận theo làm tuỳ tùng thì có trở ngại gì?

Một khi phong ấn được giải trừ, hắn lập tức bỏ chạy.

Còn về việc trả thù tên nhà quê này, chém thành trăm mảnh gì đó, hắn cũng chỉ dám nghĩ đến chứ tuyệt đối không dám hành động.

Huyết mạch tự nhiên bị trấn áp, trừ khi hắn chuyển đổi căn cơ tu luyện của thế giới bị vứt bỏ, nếu không vẫn không thể phản kháng





m thanh chiến đấu truyền ra từ dãy núi, hào quang rực rỡ ngút trời.

Ánh sáng chói lọi soi rõ tám phía, chứng tỏ thực lực của các bên tham chiến đều vô cùng mạnh mẹ.

Cỏ tiên tràn ngập vách đá, mấy gốc nhân sâm hình người cổ xưa run rẩy kịch liệt, tụ tập lại một chỗ để sưởi ấm cho nhau.

“Grừ…”

Một con hung thú thượng cổ xuất hiện trên không trung, sừng rồng màu vàng, đôi cánh màu đen, mỏ ưng phun ra một luồng khí tức đáng sợ.

Toàn cơ thể của con thú hung dữ được tạo thành từ gỗ lim, rõ ràng là Thần thú Cùng Kỳ.

“Công Tôn Triết, ngươi nhất định phải cướp đồ với chúng ta?”

Một nam nhân tuấn tú mặc áo thêu hoa văn trăng tròn trên hai ống tay, hắn đang cầm một chiếc đèn lồng cổ tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ của bùa chú, lạnh lùng nhìn truyền nhân Mạc gia ở phía đối diện.

Một nam tử đầu trọc đang đứng bên cạnh nam nhân tuấn tú, vết sẹo quỷ dị trên đỉnh đầu của hắn tuôn ra từng tràng hư ảnh.

Cách đó vài ngàn mét, hàng trăm người đang đứng vây xem trận chiến này.

Truyền nhân Mạc gia, Công Tôn Triết, người đứng thứ mười một bảng Thiên đang một mình đối đầu với Thiên Mục Dương thuộc Thủy Nguyệt Động và Hoàng Phủ Thương của Hoàng Phủ thế gia.

Những người này lần lượt xếp thứ mười bốn và thứ mười lăm trên bảng Thiên

Nguyên nhân đánh nhau sau? Đương nhiên là vì những gốc nhân sâm cổ xưa này, có võ giả đã nhìn thấy loại nhân sâm này trong đồ giám Cửu Châu (sách ảnh), đây là loại thần dược có công dụng gia tăng tuổi thọ!

Một món bảo bối thần kỳ như vậy đang bày ra trước mặt, liệu ai có thể chống lại sự cám dỗ này chứ?

“Trừ khi cái tên Từ Bát Bì kia đến, bọn hắn mới bằng lòng nhường lại.”

Có người nhỏ giọng bàn luận.

Ngay lập tức.

m thanh vù vù vang lên, một bóng đen khổng lồ xuất hiện trong không trung, nam tử mặc áo giáp sải bước đến, nhìn ba con bọ chét bằng ánh mắt khinh thường.

Hắn không nói lời nào, đột nhiên tung ra một cú đấm đơn giản, Thần thú Cùng Kỳ bằng gỗ lim gào thét điên cuồng rồi trực tiếp nổ tung.

Phụt!

Công Tôn Thiết phun ra một ngụm máu, hơi thở yếu ớt không thể chịu nổi.

“Nô lệ của Từ ác liêu!”

Ánh mắt Thiên Mục Dương tràn đầy kinh hãi, lập tức ném đèn lồng cổ trong tay vào người nam tử áo giáp, cả người hóa thành cầu vồng rồi lướt đi.

Nô lệ?

Hai chữ này đã triệt để chọc giận Bát Hiền Vương, năm ngón tay nổi lên gân xanh, hắn nâng một ngọn núi hùng vĩ lên trên cao trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người

Đỉnh núi che khuất bầu trời, trọng lực ngàn tấn đập xuống người THiên Mục Dương.

Ầm!

Hai tay hậu duệ của Thủy Nguyệt Động bị đập nát, nửa người dưới bị ngọn núi trấn áp, hắn ta thở thoi thóp, khí tức chỉ còn lại một chút hơi tàn yếu ớt.

“Kế tiếp.”

Một giọng nói ấm áp vang lên từ không trung, nam tử áo choàng trắng đứng sừng sững trên phi thuyền, phong thái không nhiễm bụi trần, hắn ta giống như đang đi dạo trong sân đình nhàn nhã.

Nghe vây, Bát Hiền Vương trở nên vô cùng phẫn nộ, phát tiết toàn bộ cơn giận của mình lên nam nhân đầu trọc.

Bóng đen của nắm đấm bao trùm cả thế giới bên trong Thiên Xu, như thể xuyên qua vạn hoang cổ xưa.

Ầm!

Hoàng Phủ Thương hoàn toàn không kịp cầu xin tha thứ, trơ mắt nhìn lồng ngực bị đập thành một lỗ thủng lớn, máu tươi cứ thế tuôn ra như đê vỡ.

“Làm tốt lắm.”

Nam tử áo trắng khen ngợi một câu, sương máu tràn ngập sau lưng, hình thành biển máu lan tràn, một bộ hài cốt từ trong biển máu dâng trào bay ra bên ngoài.

Trong vòng vài nhịp thở, tinh huyết của ba thiên kiêu lớn bị rút cạn, đỉnh đầu nam tử áo choàng trắng lại có thêm ba ngàn đốm sáng.

“Mang tới đây.”

Từ Bắc Vọng lạnh lùng ra lệnh.

Bát Hiền Vương vô cùng oán hận, hắn cố gắng đè nén cảm xúc đố kỵ ghen ghét trong lòng, mạnh mẽ nhổ mấy gốc nhân sâm hình người rồi dâng lên Từ ác liêu.

Từ Bắc Vọng căn bản không thèm liếc nhìn ba bộ thi thể kia dù chỉ một chút, ngoài việc cướp đoạt linh dược, hắn cũng tiện thể cướp đoạt hạt sáng luôn.

Thứ đồ chơi này không thể là vật trang trí được, tác dụng của nó khẳng định sẽ rất quan trọng về sau, cho nên càng nhiều thì càng tốt, số lượng thiên kiêu của bảng Thiên đủ để bù đắp được mấy trăm võ sĩ bình thường.

Sau khi cất mấy gốc nhân sâm vào nhẫn trữ vật, Từ Bắc Vọng nhìn xung quanh rồi lạnh lùng nói: “Có ai biết Sở Thái Hư, Thương Hạo Nhiên ở đâu không?”