Đối mặt với áp chế của trăm ngàn ngọn núi kia, Khương Vô Kỵ cuống quít lấy ra Thánh đỉnh hộ thể.
Tách!
Thánh đỉnh mờ ảo trực tiếp nứt vỡ, cái bóng lờ mờ của cự quyền bao trùm bầu trời, sau đó rơi xuống chiến xa.
m thanh răng rắc vang lên, Khương Vô Kỵ như bị sét đánh, xương cốt tan nát, toàn thân ngã ngửa ra đất.
“Đồ quê mùa, ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một cú búng tay thôi.”
Nam nhân áo giáp bày ra biểu cảm khinh thường tới cực điểm, hắn di chuyển đến bên cạnh Khương Vô Kỵ chỉ trong nháy mắt, sau đó nhấc chân rồi dẫm lên mặt đối phương
Khương Vô Kỵ tiếp tục phun trào máu tươi, hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, quả thực không có chỗ dung thân.
Trong phút chốc, những võ giả có mặt tại đây khẽ rùng mình, ai nấy chấn động vạn phần!
Một cú đấm như trời giáng, mang theo uy áp khủng bố vô biên, suýt chút nữa đã làm Thái tử Sở Quốc phải bỏ mạng, nhưng bọn họ hoàn toàn không phát hiện được chân khí dao động từ đó.
Điều khiến họ kinh hãi hơn nữa, tên nam nhân áo giáp này không có hạt sáng trên đỉnh đầu.
Cho dù là người có thiên phú tu vi kém cỏi nhất, nhưng chỉ cần tiến vào Thiên Xu, bọn hắn sẽ có một vài hạt sáng nhỏ trên đỉnh đầu. Vì sao người này lại không có?
Một vài võ giả mặt mày trắng bệch như tờ giấy, bọn họ dường như đã đoán được điều gì đó.
Trong sách cổ hình như đã từng đề cập đến chư thiên vạn vực, nhưng từ thuở khai thiên lập địa, Cửu Châu vẫn chưa có ai có thể phi thăng, tại sao tiền nhân lại ghi vạn vực?
Có phải bọn họ đã từng nhìn thấy qua nơi đó?
Khuôn mày đẹp đẽ của Triều Khuynh Tuyệt nhíu chặt vào nhau, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nàng ta gần như có thể kết luận, kẻ này không thuộc về Cửu Châu.
Truyền nhân của Thánh địa đã vinh dự được gặp những vị khách đến từ bên ngoài ở Thiên Xu từ ba ngàn năm trước, sau đó bái làm môn hạ để học tập thần thông ảo diệu.
Cho dù võ giả Cửu Châu tu luyện thân thể đến đâu, bọn họ cũng không có khả năng kiềm hãm sự dao động của chân khí, mà nam nhân trước mặt này lại có thể.
“Khẩu khí cũng thật lớn, đáng tiếc lại là thùng rỗng kêu to.”
Nam nhân mặc áo giáp lại đạp thêm một cước, sự kiêu ngạo trong giọng nói trực tiếp bộc lộ ra bên ngoài.
Khi đối mặt với đám sâu kiến này, hắn ta kiêu ngạo không phải là chuyện đương nhiên sao?
Được chứng kiến gương mặt đáng kính của hắn là niềm vinh dự lớn nhất của lũ sâu kiến này rồi.
Đám đông cúi đầu, bờ môi run rẩy, thậm chí nín thở vì sợ chọc giận vị cường giả bí ẩn này.
Bọn họ liếc nhìn Khương Vô Kỵ, đường đường là Thái tử Sở Quốc, vậy mà bây giờ lại như tội phạm quỳ rạp trên mặt đất, ngoan cố chống cự, không cam lòng giãy dụa.
Trước khi thứ tự xếp hạng của bảng Thiên được công bố, Khương thái tử vẫn luôn chiếm vị trí đầu trên bảng Thanh Vân, thực lực của hắn vốn là điều không cần phải bàn cãi.
Dân thường ở Cửu Châu ai mà không biết đại danh của Khương thái tử?
Vậy mà giờ đây, hắn không hề có sức phản kháng, bộ dạng khuất nhục bị người khác dẫm đạp khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.
“Loại thần dược cấp bậc này đâu phải là thứ mà đồ quê mùa như các ngươi có thể mơ ước?”
Nam nhân áo giáp nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, sâu trong đáy mắt hiện lên sự tham lam không dễ phát hiện.
Nghe vậy, Đệ Ngũ Linh Lung nắm chặt bàn tay, trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng sâu sắc. Đối phương vừa rồi chỉ nhẹ nhàng đánh một quyền đã có thể làm đánh nát Đại Tông Sư Tam phẩm. Thực lực giữa nàng và đối phương có thể nói là một trời một vực.
“Ồ?”
Ánh mắt nam nhân mặc giáp nhìn về hai nữ tử trong sân, gật đầu nói: “Nhan sắc không tồi, các ngươi đủ tư cách để làm nha hoàn của ta.”
Hắn nói xong, lập tức khoanh tay trước ngực, ung dung thoải mái đánh giá dung mạo của hai người.
Về phần cỗ quan tài, kẻ nào mắt mù thì cứ chạm vào thử xem?
Một câu nói làm hai người Triều Khuynh Tuyệt và Đệ Ngũ Linh Lung đồng thời đỏ bừng hai bờ má, các nàng đều cảm thấy nhục nhã sâu sắc.
“Ái chà, vẫn còn bướng bỉnh, xem ra các ngươi lúc nào cũng ở thâm sơn cùng cốc, luôn được mọi người vây quanh cung phụng, cho nên ảo tưởng bản thân là tiên nữ sao?”
“Ta đã cho các ngươi mặt mũi, vậy mà vẫn không cần sao?”
Biểu cảm tươi cười trên khuôn mặt của của hắn dần biến mất, mười ngón tay nắm chặt lại vào nhau, không hề báo trước mà đánh ra hai quyền.
Không khí kịch liệt vặn vẹo, một luồng uy áp có thể phá hủy một ngọn núi rơi vào người Khương Vô Kỵ đang nàm rạp bên dưới, xương cốt của hắn ta lại vỡ vụn thêm mấy cái.
“Ta làm.”
Giọng nói khàn khàn có chút sắc nhọn, mặt mày Đệ Ngũ Linh Lung không còn chút máu, khi đứng trên bờ vực cái chết, nàng lựa chọn khuất phục.
“Rất tốt.”
Quyền ảnh biến mất, nam nhân mặc áo giáp vẫy vẫy tay.
Đệ Ngũ Linh Lung cắn chặt răng, nhẫn nhục bước đến.
Các võ giả trong sân thất kinh nhưng trên mặt không dám có chút dao động. Khi ở trong Thiên Xu, bối cảnh gia tộc và thị tộc là thứ vô dụng nhấn. Cho dù các nàng vốn là nữ thần mà những kẻ tầm thường không thể với tới được, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể trở thành một nha hoàn ti tiện.