“Tu tu tu.”
Sương mù mênh mông trên dãy núi truyền ra tiếng kèn Xo-na đứt ruột xé gan, thống khổ hiu quạnh, âm u khiếp người.
Từ Bắc Vọng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn nổi lên hứng thú, đi về phía phát ra âm thanh.
Trong rừng núi, Trần Vô Song phồng má trợn mắt, ra sức thổi kèn Xô-na. Trong không khí, mấy bàn tay gầy trơ xương chộp tới phía đối diện. Theo từng cơn gió u ám, hai võ giả đổ máu ở thất khiếu, ngã xuống đất rồi bỏ mình.
Trần Vô Song thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó kiêu ngạo nhướng mày nhìn cây cổ thụ cách đó trăm mét.
Trên cây chỉ có duy nhất một quả vàng trong suốt như pha lê, linh khí mờ mịt. Hắn không có bất kỳ sự trì hoãn nào, nhanh chóng đi về phía trước rồi chuẩn bị ngắt lấy.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy hồi hộp trong lòng.
Phi thuyền màu tím hạ xuống, nam tử áo trắng bình tĩnh đi đến, tùy ý hái quả xuống bỏ vào chiếc nhẫn, khẽ cười nói: “Trần huynh, Càn Khôn sáng sủa, từ khi chia tay đến giờ vẫn khoẻ chứ?”
Người trước mặt này chính là sư huynh Xô-na mà hắn đã gặp ở Mê Ly Chi Vực, truyền nhân của Tứ Lôi Kiếm Tông.
Vẻ mặt Trần Vô Song cứng đờ, các bắp thịt căng cứng đến đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Từ… Từ công tử.”
Đúng là xui xẻo tột đỉnh, tự nhiên lại đụng phải sát thần này ở đây!
Tin tức Từ Bắc Vọng giết hai trong mười người đứng đầu bảng Thiên lan truyền như ôn dịch khắp mọi nơi, ai nấy cũng đều kinh hãi.
Trần Vô Song nhớ rằng, khi còn ở Mê Ly Chi Vực, sức mạnh của Từ ác liêu vẫn ở mức độ có thể lí giải được.
Nhưng bây giờ? Quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
Sợ rằng, chỉ với một kích đơn giản của Từ ác liêu, hắn nhất định sẽ mất mạng.
Nghĩ tới đây, Trần Vô Song ôm quyền chắp tay, lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt: “Từ công tử, tại hạ đi trước.”
Nói xong, hắn ta hoảng hốt quay người, báu vật có thể không có, nhưng mạng sống tuyệt đối phải vẹn nguyên.
“Đứng lại.”
Tiếng quát chói tai truyền đến phía sau
Từ Bắc Vọng bày ra biểu cảm âm lãnh, trầm giọng nói: “ Ta nghe nói gần đây có tiên dược xuất thế?”
Đôi môi Trần Vô Song run rẩy, sợ rằng một chưởng đẫm máu sẽ rơi xuống người mình.
“Hử?”
Giọng điệu Từ Bắc Vọng có chút không kiên nhẫn.
Trần Vô Song không dám giấu giếm, vâng vâng dạ dạ nói: “Không lâu trước đây, ta nghe nói khu Mão xuất hiện một chiếc quan tài cổ, bên trong có một gốc hoa thần màu trắng như tuyết.”
“Mão?”
Từ Bắc Vọng hơi nghi ngờ.
Nghe vậy, Trần Vô Song đột nhiên đứng hình, sau đó lấy ra một tấm bản đồ ố vàng: “Mỗi người có một tấm, chẳng lẽ Từ công tử không có sao?”
Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, giơ tay cướp lấy, liếc mắt xem qua một lần.
Bản đồ phân chia khu vực theo Tí, Sửu, Dần, Mão mười hai con giáp.
Sau khi rót chân khí vào, khu vực Dần xuất hiện điểm đen, đại diện cho vị trí của hắn bây giờ.
Có lẽ, khi hắn còn lưu lạc Tiểu Bắc Minh Giới, cho nên không được giao bản đồ.
Từ Bắc Vọng không chần chừ mà nhảy lên phi thuyền rồi bay đi mất.
Trần Vô Song xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển không ngừng, cỗ uy áp khiến hắn hít thở không thông cũng biến mất.
“Thật không muốn nhìn thấy Từ Bát Bì ngươi lần nữa…”
Hắn chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, sau đó bất đắc dĩ đi về phía xác chết để tìm một tấm bản đồ khác.
….
….
Núi non hữu tình trùng điệp, đại thụ cao lớn nhấp nhô, sương máu tràn ngập khắp bầu trời, tứ chi phân tán khắp nơi.
Đệ Ngũ Linh Lung ngưng tụ vô số cánh tay trắng nõn ở sau lưng, trông nàng ta giống như Quan m nghìn tay lộng lẫy uy nghiêm.
Nàng nhìn nữ tử bê bết máu trong chiếc áo lông vũ đối diện, khuôn mặt trắng như ngọc nở nụ cười khinh thường: “Triều muội muội, ngươi nhất định muốn lấy trứng chọi đá?”
Khi vừa dứt lời, trời đất bỗng chốc yên tĩnh.
Hàng trăm võ giả sinh ra cảm giác sợ hãi, thậm chí mất đi ý định tranh đoạt.
Người đứng thứ tám bảng Thiên đúng là danh bất hư truyền, thánh nữ Dao Trì mạnh như vậy cũng không thể tiếp nổi ba chiêu của nàng ta.
Triều Khuynh Tuyệt trở nên uể oải, nét mặt thanh tú vẫn lạnh lùng như cũ, khoé môi còn vương lại vết máu.
“Còn có ai muốn đoạt không?”
Đệ Ngũ Linh Lung nhìn bốn phía, tuy nàng ta đang nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại bắn ra sát khí nồng đậm.
Đám người liếc nhìn về phía bên cạnh nàng theo bản năng, đó là một chiếc quan tài trong suốt lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Xét theo khí tức này, đây chắc chắn là pháp bảo Thiên giai siêu nhiên!
Chưa kể đến đoá hoa trắng như tuyết đang đặt trong quan tài, trông nó chẳng khác được đúc từ bạch ngọc, lộng lẫy đến mức chói mắt.
Đoá hoa bạch ngọc toả ra hương thơm say đắm lòng người, ai nấy đều không khỏi xuýt xoa, say mê như điếu đổ, bồng bềnh như tiên nữ.
Hương hoa có sức quyến rũ vô song, khiến người có tâm trí vững vàng như Triều Khuynh Tuyệt cũng không màng tất cả để đoạt lấy.
Đáng tiếc, nàng ta đã chiến bại trước Đệ Ngũ Linh Lung.
Tuy nhiên, ngay khi Đệ Ngũ Linh Lung nghĩ rằng nó chắc chắn đã nằm trong túi của mình, một âm thanh ầm ầm truyền tới từ không trung.
“Bản vương còn ở đây, thiên kiêu nào dám xưng vô địch? Ai dám nói mình bất bại?”
Nam tử mặc huyền bào đứng chắp tay sau lưng, khí chất cường thế vô song, phía sau là hàng chục tùy tùng theo hầu, tất cả đều là thiên kiêu của Sở Quốc.
“Khương Vô Kỵ…”
Biểu tình Đệ Ngũ Linh Lung trở nên nghiêm nghị, nàng ta chợt cảnh giác ít nàng. Nàng tự tin mình có thể trấn áp tên Khương thái tử này, đối phương đứng thứ mười sáu trong bảng Thiên, thực lực cũng không mạnh hơn Triều Khuynh Tuyệt bao nhiêu.
Nhưng nếu bị vây công, nàng cũng không chắc mình có thể phá vòng vây rồi mang hoa tiên đi hya không.
Khương Vô Kỵ vung ống tay áo, dùng ánh mắt ra hiệu cho đoàn tùy tùng.
Thủ đoạn lấy nhiều địch ít tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng vì đóa hoa thần này, bổn Vương tạm thời phá lệ một lần.
Đột nhiên!
Ầm vang một tiếng!
Dãy núi nổ tung, tro bụi bay đầy trời.
“Con bọ chét nào đang nói nhảm?”
m điệu quái dị phiêu đãng.
Ngay sau đó, một thân hình vạm vỡ dường như bước ra từ bức tranh Cửu Thiên. Nam tử mặc áo giáp dát vàng, hàng lông mày dài đến hai bên thái dương, sao trời trong mắt làm tiêu tan ảo ảnh, bước đi mạnh mẽ, có tư thế làm vua thiên hạ. Thần thái hắn ta thong dong nhàn nhã, giống như cục diện nơi này đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
“Ha ha ha, đúng là không biết trời cao đất dày, ngươi cũng xứng nhận mình vô địch?”
Nam nhân khinh thường liếc xéo Khương Vô Kỵ, giọng điệu ngạo mạn châm biếm nồng đậm, không hề báo trước mà đánh một quyền vào chiến xa.
Một đám võ giả chấn kinh một cách khó hiểu, bọn hắn không cảm nhận được một chút chân khí nào của kẻ thần bí này.
Cảnh tượng đột nhiên dừng lại.
Đám đông cảm thấy ngột ngạt, xương thịt như muốn vỡ tung ra, đây là một loại uy áp khủng bố đến cực điểm.
Một quyền đơn giản như vậy, nhưng uy lực của nó lại sâu như biển cả!