Một thanh niên mũi ưng giận dữ hét lớn, hai chữ “vô lý” còn chưa nói xong thì cả người hắn ta đã nổ tung, máu thịt văng xuống vực sâu.
Đám đông im lặng, không một ai dám lên tiếng chất vấn.
Có một số võ giả lặng lẽ vận dụng bí thuật thấu thị, nhưng khi vừa mới bước đến cầu giàn, hai mắt trở nên bỏng rát đau đớn.
Trái tim của bọn họ như bị rơi xuống đáy vực trong phút chốc, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể dựa vào vận may hay sao?
Nhiều thiên kiêu vẫn giữ vững biểu tình trầm ổn, bọn hắn cũng không vì vậy mà tỏ ra sợ sệt.
Từ thời viễn cổ tới nay, Thiên Cơ Các vẫn luôn đứng sừng sững ở Cửu Châu, các thế lực lớn đã có nhiều suy đoán từ mấy ngàn năm trước, Thiên Cơ Các đang trợ giúp các võ giả Cửu Châu đạt đến cảnh giới siêu thoát thăng thiên.
Thật đáng tiếc, từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đại lục Cửu Châu vẫn chưa có ai có thể phi thăng.
Người phi thăng, phải thỏa mãn hai điều kiện.
Thiên phú hiếm có tự cổ chí kim!
Nhận được sự chiếu cố của thiên đạo!
Cái sau càng quan trọng hơn, thời đại nào cũng không thiếu người tài, nhưng dù có đứng đầu cũng không thể thoát ra khỏi những gông cùm trói buộc.
Bởi vì bọn họ còn thiếu một tia khí vận thiên đạo!
Vì vậy, Thiên Xu thiết lập trận pháp như thế này là hoàn toàn hợp tình hợp lí, mục đích là để loại bỏ những võ giả không có khí vận.
Bản thân là người không có khí vận, dù ngươi có đạt được cơ duyên thì cũng lãng phí mà thôi.
Từ Bắc Vọng vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm lại trở nên sợ hãi.
Hắn thực sự lo lắng, sự chuẩn bị của hắn trực tiếp bị phá vỡ.
Mấy đứa xui xẻo ăn gạo của nhà ngươi sao?
Thế giới chẳng lẽ sẽ quan tâm đến những kẻ kém may mắn như chúng ta?
Nếu hắn đi trên cầu giàn, chắc chắn sẽ giẫm phải khoảng không sinh tử.
Từ Bắc Vọng kiềm nén tiếng thở dài, thử thách cây cầu giàn này giống như quỷ môn quan đối với hắn.
Nhưng vào lúc này, âm thanh của quái vật lại lần nữa vang lên.
“Các ngươi hãy tạo thành một nhóm, bốn người bắt đầu từ đầu danh sách bảng Thiên, người được chọn không thể cự tuyệt.”
Nghe vậy, biểu tình Từ Bắc Vọng có chút quái dị.
Đám người ồn ào không ngừng, tuy rằng cảm thấy bất công vô cùng, nhưng bọn họ cũng không dám vi phạm.
Thiên kiêu trên bảng Thiên luôn là những đối tượng được Thiên Xu chiếu cố, bọn hắn nhận được một chút đối xử đặc biệt cũng là chuyện thường tình.
Những người được chọn dám chắc sẽ là người tiên phong dò đường.
Sở Thái Hư lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén như dao nhanh chóng chiếu vào ba tên thiên kiêu có mặt trong bảng Thiên, trong đó có Khương Vô Kỵ.
“Bổn vương không…”
Thái Tử nước Sở mới nói được nửa câu, một luồng khí tức đáng sợ ập tới, Khương Vô Kỵ tức im lặng, cảm giác chết chóc lập tức biến mất.
Khương Vô Kỵ cực kỳ không cam lòng, nhưng hắn vẫn đi về phía Sở Thái Hư.
Thương Hạo Nhiên cầm hoa đào trong tay, đuôi mắt ngả ngớn khẽ chuyển động, chọn ra ba võ giả bình thường.
Ba người kia giống như những con rối máy móc, tròng mắt chỉ có con ngươi màu đen chứ không có lòng trắng.
Sở Thái Hư Lạnh lùng liếc nhìn, người này có lẽ đã chuẩn bị từ trước.
“Đến phiên bản tôn!”
“Từ Bắc Vọng, bước ra khỏi hàng!”
Hiên Viên Trường Khanh chậm rãi tiến đến, giọng điệu cường thế mạnh mẽ không thể cưỡng lại.
Khuôn mặt của Từ Bắc Vọng ngay lập tức lạnh như băng.
Ầm ầm ầm ầm!
Biển máu cuồn cuộn sau lưng hắn toát ra khí thế bất khả xâm phạm.
Trong phút chốc, mọi người khiếp sợ!
Ai nấy đều có thể dễ dàng phát hiện ra sát khí nồng đậm.
Cơn tức giận của Từ công tử cũng quá lớn đi?
Phù!
Đầu của sinh vật khổng lồ lắc lư, hơi thở từ ngoài tràn vào, biển máu lập tức vỡ tan.
Hiên Viên Trường Khanh bị đối phương chế giễu trước mặt mọi người, sắc mặt có chút khó coi.
Nếu hắn tiếp tục kiên trì, con kiến họ Từ kia cũng không dám cự tuyệt, nếu không sẽ bị giết chết tại chết
Nhưng vạn nhất con kiến này nổi điên, nằng nặc tử chiến cùng bản tôn ở trên cầu tàu thì sau?
Điều đó sẽ ảnh hưởng đến vị trí xếp hạng của bản tôn. Mười người hoàn thành khảo nghiệm đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng, bản tôn chắc chắn sẽ giành lấy vị trí đầu tiên.
Bỏ đi, bản thân tạm thời buông tha cho hắn.
Nghĩ đến điều này, Hiên Viên Trường Khanh bỏ qua Từ Bắc Vọng, hắn chọn tên tùy tùng đi theo mình vào đây, sau đó còn chọn thêm Lâm Viễn thứ sáu và Viễn Sơn thứ chín.
Từ Bắc Vọng khôi phục sự bình tĩnh, hắn gần như muốn giết chết cái tên cuồng trang bức này.
Cứ cho là ta đi lên cầu giàn với ngươi, chẳng nhẽ ngươi ngại chết không đủ nhanh sao?
Hắn trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt thâm thúy nhìn quanh, giả vờ xem xét một cách cẩn thận.
Sau một thời gian, hắn tùy ý nói: “Triều Khuynh Tuyệt, Diệp Thiên, Tiêu Phàm, chính là ba người các ngươi.”
Từ Bắc Vọng vừa dứt lời, cả ba người bị gọi tên đột nhiên biến sắc, tâm trí của bọ họ lập tức bị chiếm cứ bởi sự căng thẳng và sợ hãi.
Theo như suy nghĩ của đại đa số võ giả ở đây, Từ ác liêu là một tên điên đam mê giết chóc, một khi bị kẻ này chọn vào đội ngũ, hậu quả sau đó khó mà lường trước đời!
Huống hồ ba người bọn họ đều có thù oán với Từ ác liêu.
Đột nhiên, hàng chục võ giả trẻ tuổi, cao, thấp, béo, gầy, đều lập tức bước ra.
Bọn họ khiếp sợ giơ tay lên, nơm nớp lo sợ nói: “Từ công tử, là tại hạ sao?”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đám người. Cái tên Diệp Thiên này xấu thật, trong hàng vạn người mà cũng trùng hơn một chục.
Hắn nhìn chằm chằm một người nam nhân có vẻ mặt kiên quyết, lãnh đạm nói: “Cút ra đây!”
Diệp Thiên nắm chặt bàn tay, hắn căn bản không thể che giấu được hận ý trong đáy mắt. Từ Bắc Vọng lại ức hiếp ta một lần nữa!
Tại sao?