Nam tử áo trắng chậm rãi phun ra hai chữ.
Cổ cầm Huyền Phù lơ lửng giữa không trung, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn trên dây đàn, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng suối chảy xuôi.
Tiếng đàn tạo ra một bức tường hư ảo, Khổng Hiển và Tiêu Phàm bị bao vây bốn phía.
Hạo Nhiên Chính Khí đột nhiên lan tràn, một chữ ‘Tru’ xuất hiện giữa bầu trời, mang theo uy thế kinh người lao về phía Khổng Hiển.
“Từ Bắc Vọng, ngươi dám đối địch cùng người đọc sách trong thiên hạ sao? Ngươi không thể giết ta!”
Khổng Hiển ngoài mạnh trong yếu, giọng nói của hắn ta run rẩy kịch liệt.
Ầm!
Chữ ‘Tru’ xuyên qua con dấu Đạo gia, nhuệ khí không gì có thể sánh nổi, cũng không gì có thể cản phá!
“Ta nguyện vì ngươi phụng bồi…”
Tiếng cầu xin đột ngột im bặt, Khổng Hiển trợn tròn hai mắt, đầu lâu bay khỏi thân thể rồi lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
Khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử áo trắng vẫn vô cảm như cũ, ấn ký màu vàng trên trán của hắn phát ra ánh sáng chói mắt, một sợi kim tuyến lấp ló ẩn hiện trong biển máu.
Hắn dùng một tay gảy dây đàn, tiếng đàn đột nhiên hoá thành thác nước chảy xiết.
Bàn tay còn lại vươn ra, huyết chưởng khổng lồ lại vắt ngang phía chân trời một lần nữa.
Đồng tử của đám người co rút lại, bọn họ cảm thấy chấn động đến tột cùng!
Những ngón tay của Triều Khuynh Tuyệt đâm sâu vào lòng bàn tay, nàng ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã không tham gia vào trận vây công này.
Nàng chưa bao giờ gặp qua nam nhân cao quý ưu nhã đến nhường này, hắn tựa như một vị tôn thần cách xa trần thế đang gảy lên một khúc nhạc ở địa phương hẻo lánh nhất.
Hết lần này đến lần khác, khí chất ưu nhã của hắn khiến cho mọi người không khỏi khiếp sợ!
“A!”
“A A.”
Đám người còn lại chưa kịp cầu xin tha thứ, người nào người nấy đều không cam lòng mà hét lên, bàn tay khổng lồ ập tới, thân thể của bọn hắn liền gục xuống.
Sắc mặt Vũ Quân Cơ trở nên trắng bệch, bờ môi va đập vào nhau, hắn cảm thấy sợ hãi tới cực điểm!
Ầm!
Kẻ bị nghiền nát dưới lòng bàn tay đẫm máu chính là thiên kiêu được biết đến với cái tên chủng hổ Vũ gia, hắn còn chưa kịp để lại di ngôn, chỉ có thể trợn to đôi mắt rồi ngã vào vũng máu.
Ở phía xa, Cơ Huyền Nhã nhắm chặt hai mắt, nàng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Hàng vạn người giống như vừa bị cơn gió lạnh mười ngàn năm từ Mạc Bắc tạt qua.
Bầu không khí nơi đây như bị rơi vào hầm băng!
Trời đất trở nên yên lặng trong phút chốc, tất cả mọi người đều im bặt.
Dấu tích hoang tàn, tứ chi đứt rời vương vãi khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm!
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, mười bốn thiên kiêu chỉ còn sót lại một người.
Trong số bọn hắn, người nào cũng có năng lực vô hạn, mang theo tự tin ngập trời để tiến vào Thiên Xu, hy vọng bản thân một bước thành danh, chấn động Cửu Châu.
Nhưng hiện giờ, những con người kiêu ngạo đó lại biến thành một đống xương trắng, trở thành vật lót đường cho nam tử áo trắng!
Hắn mạnh đến mức khiến cho các đối thủ không khỏi tuyệt vọng tiếc hận, thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn, đám thiên kiêu căn bản không chống lại được!
Cho dù Từ Bắc Vọng chỉ xếp thứ tư trên bảng Thiên, nhưng huyền thoại bất khả chiến bại của hắn vẫn không thể bị lay động!
Đây chính là Từ công tử cường thế tuyệt luân!
“Quỳ xuống.”
Lúc này, một âm thanh ôn nhuận vang lên.
Từ Bắc Vọng chắp hai tay ra sau lưng, bình tĩnh nhìn xuống Tiêu ở rể đang đứng ở giữa sân.
Vô số ánh mắt đồng loạt hướng về kẻ còn sống sót sau trận vây công.
Có lẽ là Từ công tử cảm thấy mệt mỏi, cho nên mới giơ cao đánh khẽ sao?
Nếu không, cho dù đối phương chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ, mặt đất sẽ lại có thêm một khối thi thể.
Thân thể Tiêu Phàm cứng ngắc như tượng gỗ, khuôn mặt kiên quyết chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lam, và bây giờ là màu tím.
Bắp thịt trên gương mặt hắn không ngừng co rút, ánh mắt ngập tràn hận ý.
“Ta đếm đến ba.”
“Một”
Từ Bắc Vọng chậm rãi đếm số, biểu tình không chút cảm xúc: “Hai”
Bùm!
Giữa bầu không khí yên lặng, âm thanh hai chân chạm đất càng to rõ hơn nữa.
Tiêu Phàm cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, sự sỉ nhục vô tận gần như đã nuốt chửng hắn.
Thánh Tử thánh địa Cửu Tiêu lại phải quỳ xuống van xin kẻ thù trước mặt quần chúng!
Một lần quỳ gối này đã đánh bay mọi tôn nghiêm và sĩ diện của Tiêu Phàm!
Nhưng hắn vẫn muốn sống sót!
Chỉ khi sống sót thì hắn mới có cơ hội báo thù, tiếp tục sống sót thì mới có thể xưng bá Cửu Châu.
“Dập đầu.”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng lạnh lùng, giọng nói ảm đạm.
Đám đông không hề cảm thấy Từ Bắc Vọng quá phận, thậm chí còn coi đó là lẽ đương nhiên.
Khuôn mặt Tiêu Phàm trở nên dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng, lửa giận hừng hực phủ khắp hai con ngươi.
Nỗi nhục hôm nay, hắn nhất định phải trả gấp trăm lần!
Bụp!
Trán vừa chạm đất, máu tươi trào ra.
“Tốt lắm.”
Từ Bắc Vọng cười xấu xa.
Đám đông như bị chết lặng, tất cả mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bọn họ nhìn về những hạt sáng trên đỉnh đầu của nam tử áo trắng, số lượng hiện tại đã vượt quá một ngàn, thậm chí còn nhiều hơn cả Hiên Viên Trường Khanh.
Đệ tử danh ngạch của Thiên Thần Điện là Quân Lâm vẫn bày ra biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng đáy mắt lại ẩn hiện một tia kiêng dè nồng đậm.
Hắn cho rằng rằng bản thân cũng có thể giết được mười bốn con kiến kia, nhưng để làm được điều đó một cách dễ dàng như Từ Bắc vọng thì có chút…
Quan trọng hơn hết, kẻ này chỉ mới phô bày một phần thực lực của mình, không một ai biết hắn ta còn che giấu thủ đoạn nào nữa hay không.
Hiên Viên Trường Khanh nhìn nam tử áo trắng bằng ánh mắt thích thú, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Không tồi, bản tôn quả thực đã xem nhẹ ngươi.