Đệ Ngũ Cẩm Sương trầm giọng quát to.
“Nương nương, người không muốn truyền vận may cho ti chức sao?”
Từ Bắc Vọng bày ra vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Thấy lão đại vẫn thờ ơ như cũ thờ ơ, hắn cười đắng chát một tiếng: “Nương nương, ta để lại một ít bánh ngọt trong bếp, hương vị đều dựa theo ý thích của người.”
“Nồi lẩu cũng ở trong phòng bếp, rau thịt các loại đều được sắp xếp gọn gàng, nương nương chỉ cần cho vào nồi uyên ương là có thể ăn được.”
“Về phần gia vị làm đồ ăn, con mèo ngu xuẩn này luôn luôn quên, thần đã viết trình tự cho gia vị và dán bên trên bếp lò rồi.”
“Người cũng nhớ phải tưới nước cho vườn rau mỗi ngày, nếu không…”
Giọng nói dần trở phiêu đãng xa xăm, khiến cho con mèo mập mạp chực khóc..
Sao meo meo lại muốn khóc thế này?
Tiếng nói rốt cục cũng bị chặn đứng, sương lạnh trong mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng lui dần, nàng hờ hững nói: “Ngươi đang giao phó hậu sự với bản cung đúng không?”
Từ Bắc Vọng không có phủ nhận, sắc mặt ảm đạm, một mặt ủy khuất: “Ai bảo nương nương không truyền may mắn cho ti chức?”
Người đang ngồi trên ghế vẫn im lặng như cũ.
Nhịp tim của tuỳ tùng tăng nhanh trong vô thức, hắn thử thăm dò tiến lại gần hai bước, lòng bàn tay chạm đến chiếc vớ đen đang bọc kín chân ngọc.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn hắn, nhưng nàng cũng không mở miệng ngăn lại.
Cảm xúc của Từ Bắc Vọng lên xuống liên hồi, hắn gắt gao cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng nương nương. Sau đó, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ghé vào trên chân ngọc.
Mùi thơm ngào ngạt nức mũi ập đến, ngón chân óng ánh cuộn lại trong tiềm thức.
Bầu không khí im ắng lạ thường.
Từ Bắc Vọng đang dùng bờ môi vuốt ve mu bàn chân, sau đó bất ngờ nuốt năm ngón chân vào trong miệng rồi không ngừng mút toát.
Cảm giác quen thuộc xông lên đến đỉnh đầu, Đệ Ngũ Cẩm Sương che giấu các ngón tay đang run rẩy bên trong tay áo, ánh mắt trốn tránh không nhìn.
Thời gian hình như đã trôi qua mười nhịp thở?
Có lẽ là hai mươi hơi thở.
Đôi mắt xanh biếc của nàng lóe lên ánh sáng, ngón chân thoáng nhúc nhích, cả người Từ Bắc Vọng liền bay ra bên ngoài mấy trượng.
“Thả… Làm càn! Ngươi không sợ bản cung thiến ngươi sao?”
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc lạnh lùng đến cực điểm, ngữ khí lại mang theo sự mềm mại khàn khàn.
“Ti chức có tội!”
Từ Bắc Vọng khom người, lậo tức mở miệng xin lỗi nhận tội.
Hắn mấp máy đôi môi, mùi hương vẫn còn đâu đây, đầu lưỡi còn có thể lờ mờ cảm nhận được sự trơn mềm của nàng.
“Cút, đừng để bản cung nhìn thấy ngươi nữa!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương quay lưng rời đi, nhờ đó mà che giấu má ngọc đang đỏ ửng của mình.
Nhìn bộ dạng hoàn mỹ không tì vết này xem, mặc dù thanh âm vẫn lạnh lùng vô tình, nhưng đối với Từ Bắc Vọng thế là đủ hài lòng.
Hắn không biết, khi nàng ban thưởng cho mình sẽ là tư vị gì?
“Ti chức đi đây!”
Hắn la to một tiếng rồi thản nhiên cất bước rời đi, hai tay chắp lại sau lưng.
“Meo!”
Con mèo mập mạp xông vào trong ngực của Từ Bắc Vọng, ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào má trái của hắn.
Nụ hôn chia tay sao?
Từ Bắc Vọng tỏ vẻ khó chịu, nhưng hắn rốt cuộc vẫn mềm lòng trước dáng vẻ đáng thương của nó.
Mèo mập có thể là một nữ tử đáng yêu gợi cảm buộc tóc đuôi ngựa, nhưng thể trọng của nó thì thật rất khó có thể thuyết phục được hắn.
Con mèo mập mạp phấn khích, mím môi lại.
Hai người còn chưa kịp chạm môi thì một trận cuồng phong đã ập đến.
“Meo!”
Con mèo mập mạp bay lên không trung với vẻ mặt cầu xin, tứ chi giãy dụa bay nhảy, meo meo lại sắp bị đại phôi đản ném vào rãnh nước bẩn rồi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương ngồi trên ghế đu, nàng cởi bỏ đôi tất dính nước bọt, thay lại bộ váy màu tím, sau đó biến mất không thấy đâu.
….
…
Thiên Xu tràn ngập hào quang, vết máu loang lổ, tứ chi cắt rời vương vãi khắp nơi.
Một số võ giả quá tuổi và yêu thú tà ma có ý đồ trà trộn đi vào đều bị tan xương nát thịt, linh hồn cũng bị hào quang nghiền nát.
Nam tử áo trắng như tuyết bước tới, mọi người lập tức nhường đường cho hắn, ánh mắt kính sợ vô cùng.
Mặc dù nam nhân này không phải là người đứng đầu bảng Thiên, nhưng hắn tuyệt đối là tâm điểm của Thiên Xu.
Liệu hắn có thể mạnh mẽ trụ đến cuối cùng?
Có thể chết hay không?
Hay sẽ vươn tới đỉnh cao nhất?
Đây chính là chủ đề được bàn tán xôn xao ở Cửu Châu, khiến cho vô số võ giả hưng phấn chờ mong.
Từ Bắc Vọng bày ra biểu cảm lạnh lùng, hắn không do dự mà trực tiếp bước vào bên trong cánh cổng hào quang.
…
…
Vực thẳm Lâm Thiên là một đỉnh núi bao phủ tiếng sấm sét gào thét, đây cũng là nơi đây tụ tập rất nhiều cường giả.
Ánh sáng sấm sét bao phủ bầu trời, tấm bia đá cao mấy ngàn trượng treo lơ lửng giữa không trung.
Bên trên tấm bia đá có khắc dày đặc những cái tên, và đằng sau những cái tên có vô số đốm sáng nhỏ khác nhau.
Một khi cái tên biến mất, đồng nghĩa với vị anh kiệt này đã mất mạng!
Thiên Xu chính là chiến trường tàn khốc nhất, không cần biết ngươi có bối cảnh ra sao, cũng không cần biết ngươi đã tạo dựng được bao nhiêu thành tựu, tất cả những điều này đều không còn ý nghĩa ở đây.
Chỉ so mạnh yếu.
Chết chính là chết.
Chiến xa ù ù trên hư không, hung thú cố thủ trên trời dưới đất, ngoại trừ thiên kiêu đến từ các thế lực lớn, những cường giả còn lại hầu như đều dốc toàn bộ sức mạnh.
Làm sao có thể không dốc xức!
Thiên kiêu bảng Thiên có thể sống sót rời khỏi Thiên Xu, bọn họ sẽ trở thành nhân vật vang danh một phương.
Người đứng đầu còn có cơ hội siêu thoát!
Độc Cô Vô Địch, Tần Hải, Đệ Ngũ Cẩm Sương, những người đứng đầu Thiên Xu ở các thời đại khác nhau, hiện giờ cũng đang đứng tại tầng cao nhất của kim tự tháp Cửu Châu.
“Cái tên Từ ác liêu kia buồn cười thật, lúc nào rồi còn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng? Đoán chừng muốn bị Sở Thái Hư tàn nhẫn làm nhục!”
Một lão giả mặt trắng râu dài đứng ở phía thánh địa Cửu Tiêu lạnh giọng mở miệng.
Mối thù giết chết Ngự Thánh Tử, con dân thánh địa Cửu Tiêu vẫn luôn khắc cốt minh tâm!