“Ta muốn gặp Thiên Hậu.”
Sắc mặt thanh niên áo choàng đen cứng nhắc, mày rậm xuyên thẳng đuôi tóc mai, đây chính là chúng hổ Vũ Quân Cơ của Vũ gia.
Lúc này, hắn bày ra biểu cảm ảm đạm, cả người toát ra khí tức âm độc.
Ngay cả tư cách đứng hàng bảng Thiên mà hắn cũng không có!
Hắn vốn dĩ có địa vị chúng tinh phủng nguyệt ở Vũ gia nhưng trong nháy mắt lại rơi xuống tận đáy cốc.
(*) chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh
Tất cả đều do Từ ác liêu!
Nếu không phải do trận đấu thảm bại dẫn đến đạo tâm sụp đổ, thì hắn ta cũng không trì trệ đến mức này.
Vũ Chiếu ngồi ở bên trên, sắc mặt bà ta luôn mang đường nét dịu dàng bẩm sinh, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cũng muốn đi đến Thiên Xu ư?”
Vũ Quân Cơ không chút do dự, nhanh chóng trả lời: “Vâng! Tiểu chất muốn chém giết Từ ác liêu để rửa sạch khuất nhục!”
Hắn khôi phục sự cao ngạo của mình, chắc chắn cam đoan: “Thiên Hậu, nếu có thể tìm thấy tiên dược tiên thảo ở Thiên Xu để gia tăng phẩm cấp Phạm Thiên Chiến Thể, thì thực lực của ta sẽ mạnh lên gấp mấy lần, ta nhất định có thể leo lên vị trí thứ tư trong bảng Thiên!”
Vũ Chiếu rất tán thưởng sự tự tin của hắn, ôn nhu nói: “Bản cung sẽ ban cho ngươi một viên đan dược.”
Nói xong, bàn tay ngọc ngà khẽ vẫy, một viên đan dược màu xám sương mù lơ lửng giữa không trung, hương thơm của nó tỏa ra bốn phía.
Vũ Quân Cơ vui mừng quá đỗi, đầu gối chạm đất, cung kính nói: “Chất nhi đa tạ Thiên Hậu nương nương!”
Đôi mắt phượng của Vũ Chiếu khép hờ, thần sắc đột nhiên nghiêm túc lên: “Ngươi đang đại diện cho mặt mũi của Vũ gia, nhất định phải mang vinh quang trở về!”
“Tuân mệnh!”
Vũ Quân Cơ buông lời thề son sắt.
“Ăn vào đi.”
Vũ Chiếu vẫy tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy, sau đó chậm rãi nói.
Vũ Quân Cơ không nghi ngờ gì, hắn ngồi xếp bằng rồi nuốt đan dược vào, một cỗ linh khí mênh mông không ngừng càn quấy bên trong cơ thể, hắn dường như đã cảm nhận một vòng khí tức khó mà giải thích được đến từ cõi u minh.
Viên đan dược này cảnh giới Thiên giai! Vũ Quân Cơ chớp mắt liên tức, hắn lúc này tràn đầy tự tin.
Vũ Chiếu cười nhẹ nhàng, gật đầu: “Bản cung phải xử lý chính vụ, ngươi lui ra đi.”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Thiên Hậu đế quốc híp mắt phượng thành một đường dài.
Đây là một loại tà thuật cấm kỵ nghịch thiên do bà ta đích thân thi triển, có khả năng làm ô nhiễm đạo tâm của võ giả.
Chết thay!
Sau khi Huyền Nhã bước vào Thiên Xu, nàng ấy đã có hai tính mệnh.
Cho dù có chết, thì cũng sẽ có Vũ Quân Cơ chết thay nàng.
“Nhưng lần thứ hai thì sao?”
Ngón tay của Vũ Chiếu gõ vào ngự án theo một tiết tấu lạ lùng, điều này cho thấy cảm xúc hỗn loạn của bà ta.
Một Từ ác liêu đã khiến bà ta cảm thấy áp lực rất lớn, hiện tại lại còn có thêm hai tên luân hồi chuyển thế.
Với cá tính mạnh mẽ của Huyền Nhã, nàng chắc chắn sẽ tranh phong cùng vời ba người này, sau đó chết ngay lập tức.
“Ôi!”
…
…
Phù văn trải rộng khắp tế đàn Cơ gia, Cơ Minh Nguyệt nhắm mắt đứng ở trận nhãn của trận pháp ở phía sau một lão bà tóc trắng.
“Quyết định chưa?”
Lão bà lên tiếng bằng chất giọng già nua.
Ánh mắt Cơ Minh Nguyệt trở nên kiên định hơn bao giờ hết, biểu cảm của nàng còn ẩn chứa một chút đau lòng.
Ta nhất định phải tự tay giết chết kẻ thù, chém tên Từ ác liêu thành muôn mảnh, sau đó đem hồn phách của hắn để cúng tế Ngự Lang trên trời!
Lão bà thở dài một tiếng, bà ta lấy ra bình lưu ly cổ phác, sau đó rót khí thể nóng rực vào đỉnh đầu Cơ Minh Nguyệt rồi vận chuyển khí tức pháp tắc.
Vị Thánh Cảnh còn sót lại của Cơ gia đang thi triển công lực để truyền bá công đức, nhằm cưỡng ép nâng cao cảnh giới bất kể di chứng.
…
…
Núi non trập trùng tại Mang Sơn.
Một nam tử với dung mạo kiên nghị đang bước ra từ bên trong hang động cây cối um tùm,
Khóe miệng của hắn nhếch lên một chút, biểu lộ tâm tình vô cùng vui vẻ.
Hắn chỉ định giết vài đầu yêu thú, thu thập yêu đan để tu luyện, nhưng không ngờ lại xông vào động phủ này, lấy được linh sữa để gột rửa kinh mạch gân cốt.
Ầm!
Lúc này, hắn như cảm ứng được cái gì đó, ánh mắt trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.
Hắn vội vàng lấy một viên ngọc bội rỉ sét ra, ánh sáng ngọc bội lấp lóe, sau đó ngưng tụ thành một sợi tàn hồn.
Tàn hồn hiện ra khuôn mặt của một lão giả gầy gò, ánh mắt hiền hoà của hắn đột nhiên biến mất.
“Lão Viêm, ngài tỉnh rồi.”
Diệp Thiên cung kính hành lễ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười hưng phấn.
Hồn phách của người được gọi là lão Viêm nhìn chằm chằm vào hắn, ngữ khí tiều tụy chán nản: “Ngươi khó khăn lắm mới có thể đạt tới cảnh giới Thất phẩm, khiến cho lão phu quá thất vọng rồi.”
Nụ cười của Diệp Thiên trở nên cứng đờ, jắm không biết phải làm sao, chỉ có thể giữ nguyên tư thế ở trên mặt đất.
“Có phải ngươi lười biếng tu luyện không? Lão phu không chỉ cảnh cáo ngươi một lần, không nên mải mê hái hoa ngắt cỏ, làm chậm trễ việc tu hành.”
“Hồng nhan họa thủy, chờ đến khi ngươi đứng trên đỉnh cao của võ đạo, muốn nữ nhân nào mà không có?”
Lão Viêm bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngữ khí nghiêm khắc như lưỡi dao!
Lúc trước, Diệp Thiên sống chết đòi quyết đấu vì một nữ tử khác, nếu không có sự bảo hộ của ông ta, hắn sớm đã chết ở kinh thành Đại Càn rồi.
Cũng bởi vì thế, ông ta đã rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa, hiện tại mới thức tỉnh.
Sắc mặt Diệp Thiên trở nên âm trầm, nắm đấm run run.
Hắn hận muốn phát điên!
Nếu không phải bảo vật bị cướp đi, hắn nhất định sẽ trở thành người đứng đầu bảng Thiên, trở thành tâm điểm của đại lục Cửu Châu.
Từ ác liêu, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết thảm.
“Nói xem, trong khoảng thời gian lão phu ngủ say, chuyện gì đã xảy ra?”
Tàn hồn khôi phục sự bình tĩnh, giọng didệu không hề bận tâm.
Diệp Thiên bình phục cảm xúc, chậm rãi kể lại.
“Cái gì?”
“Thiếu niên đánh đàn kia đã trưởng thành đến trình độ này rồi sao?”
Lão Viêm khó có thể tin được, hồn phách đều rung động mấy lần.
Làm sao có thể?
Khi còn ở kinh thành, hắn ta chỉ mới đạt tới cảnh giới Cửu phẩm, phải dựa vào đan dược mới có thể đánh bại Thiên nhi.
Hiện tại…
Nghe đến đó, Diệp Thiên tức giận đến mức phát run, mạch máu toàn thân như muốn nổ tung!
Cơn phẫn nộ giống như sóng biển cuồn cuộn, va đập mãnh liệt vào lồng ngực của hắn!
“Viêm sư, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hắn ta không thể phách lối được bao lâu nữa đâu!”
Vầng trán của Diệp Thiên nổi gân xanh, oán khí bốc lên ngút trời!
Lão Viêm im lặng, trong lòng sinh sôi cảm xúc hối hận không nói nên lời.
Lão ta nhìn lầm người rồi sao?
Nếu như lúc trước, ông ta không xuất thủ cứu giúp Diệp Thiên, ngọc bội kia có thể sẽ rơi vào tay thiên kiêu họ Từ kia, cơ hội đúc lại nhục thâm sẽ cao hơn rất nhiều.
Lão Viêm vứt bỏ những suy nghĩ không nên có, trầm giọng nói: “Thiên Xu là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không thể thu hoạch được cơ duyên lớn nhất, sợ rằng ngươi sẽ chẳng khác người thường.”
Ánh mắt Diệp Thiên dần trở nên kiên định hơn bao giờ hết, trong lòng nảy sinh lòng tự hào trải dài vạn trường.
Ai sẽ là người chiến thắng, hiện tại vẫn còn chưa biết được!
Có đôi khi, những người không được ai xem trọng sẽ đạt được thành tựu không ai bằng.
Đám anh tài thiên kiêu kia, đều đang may áo cưới vì Diệp Thiên ta!
Diệp Thiên điều chỉnh tâm tình, tiếp tục cung kính thỉnh giáo lão Viêm trong vấn đề tu luyện.