Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 165: Tuỳ tùng chém Tông Sư, Lão Đại chém Thánh Cảnh (1)




Đương nhiên là ám chỉ Từ ác liêu!

Nếu Cơ gia dám làm tổn thương đến tên ác bá này, Đệ Ngũ Ma Đầu nhất định sẽ giết vua!

Câu nói này gần như là một lời tuyên bố với thiên hạ, đúng là cường thế tuyệt luân, không ai sánh bằng!!

Quần chúng chấn kinh đến mức chết lặng!

Ai dám nói Đệ Ngũ Ma Đầu đại nghịch bất đạo, ai dám nói nàng ta bất phân tôn ti?

Những người đứng trên đỉnh cao võ đạo, một khi hành sự đều không cần lí do, càng sẽ không tuân thủ trật tự tôn ti thế gian.

Hơn nữa, giới hạn nhẫn nại cuối cùng của nàng rất có thể chính là Từ ác liêu!

Mọi người tựa hồ đã hiểu ra tại sao tên ác bá này lại từ chối Thiên Thần Điện, nếu đã được một người đáng sợ đến nhường này dốc lòng che chở, thì sao còn tâm tư phản bội nữa chứ.

“Coong!”

“Tịch tang---“

Nhưng vào chính lúc này.

Tiếng đàn cầm du dương thanh nhã truyền đến, khi thì trầm thấp thảm thiết, giống như tiếng gió rít nghẹn ngào nức nở từng cơn, khi thì mạnh mẽ bi tráng, giống như bài ca đốn củi trên đường mòn mịt mù sương gió trên núi cao.

Một lão phu nhân tóc bạc ôm đàn đi ra, sau lưng bà ta còn có ba tuỳ tùng cường giả toát ra khí tức mênh mông.

Những người đại diện của các thế lực lớn đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Đến cả Kim Hoa bà bà của Lạc Hà Cung cũng đã đến đây rồi!

Thánh địa Lạc Hà Cung đã giữ vững quan hệ liên minh với Cơ gia hơn ngàn năm nay, bà ta đến đây giúp đỡ là chuyện quá mức bình thường.

Quần chúng dường như càng thêm hưng phấn, cuộc chiến tranh đấu Thần khí này sẽ bồi táng thêm bao nhiêu cường giả nữa đây?

Thần sắc Đệ Ngũ Cẩm Sương càng thêm lạnh lùng, nàng ta nhẹ nhàng đi về phía hư không, khí tức băng lãnh bao phủ cả một vùng không gian có diện tích chín vạn dặm.

Núi Mang Sơn hoá thành núi băng, sương giá vô tận lan tràn, chim muông hung thú đông cứng, khe suối ngưng tụ thành băng sương.

“Rống—“

Phượng hoàng gào thét, hoả diễm vô tận chiếu rọi hư không, sau đó lan tràn khắp một vùng không gian.

“Quá đáng sợ!”

Mọi người không khỏi chấn kinh.

Đế Sư trầm mặc trong phút chốc, sau đó cũng bước vào hư không.

“Ken!”

Võ Thần Cơ gia siết chặt trường thương trong tay, pháp tắc dây xích bắt đầu bành trướng ra xung quanh, ông ta cũng theo sau bước chân Đế Sư.

Ông ta bắt đầu múa thương, khiến rất nhiều người cũng bị vạ lây, giống như gió thu quét lá rụng, toàn bộ đều chết thảm.

Đột nhiên.

Tiếng đàn bão tố dấy lên một trận sóng to gió lớn, kinh thiên động địa, doạ khiếp quỷ thần, Kim Hoa bà bà hoá thành ánh hào quang rồi biến mất ở phía chân trời.

Giờ phút này, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Tất cả người đều bị chấn động, não bộ mất đi khả năng suy nghĩ.

Đệ Ngũ Ma Đầu muốn lấy một địch ba sao?

Ba người đều là Thánh Cảnh!

Thậm chí, một trong số đó còn là Bán Bộ Chí Tôn, những người còn lại đều là Thánh Cảnh đỉnh phong!

Loại khí phách điên cuồng thế này, có thể chấn động đất trời, vang danh khắp thiên hạ!

Không hổ là sự tồn tại cấm kỵ của Cửu Châu!

Đệ Ngũ Cẩm Sương có thể thắng được hay không?

Nếu như bại trận, nàng ta chắc chắn sẽ có cách để trốn thoát, nhưng Từ ác liêu thì coi như xui xẻo rồi, nhẹ thì linh hồn tiêu tán, còn nặng thì phải chịu thiên đao vạn quả, thân thể bị phân thành trăm mảnh!

Rất nhiều Thánh Cảnh đều đang suy tính, bọn họ liệu có nên giúp đỡ Đế Sư Đại Càn hay không?

Mọi người nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ này, dựa vào tính cách của Đệ Ngũ Ma Đầu, một khi nàng ta còn sống sót, nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ kẻ thù!

Bọn họ tốt nhất vẫn là im lặng theo dõi diễn biến trận đấu thì hơn, chờ đến khi nàng ta rơi vào thế cục không thể chuyển mình được nữa, vậy thì bọn họ có thể liên hợp lại để diệt trừ ngọn núi lớn chắn ngang đỉnh cao Cửu Châu rồi!

Còn lúc này, bọn họ vẫn chưa nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào, trận đại hỗn chiến cũng chỉ vừa mới bạo phát!

Cường giả trong thị tộc Cơ gia bắt đầu mất kiên nhẫn, đánh ra một chưởng, ý đồ giết người cướp bảo vật.

Quái thú không miệng đầu đội mũ trùm bước ra một bước, oán khí đen kịt lan tràn, khí tức bao trùm đối thủ.

Ầm!

Sơn cốc sụp đổ, chia năm xẻ bảy.

“Giết!”

Tộc nhân Cơ gia, ba trưởng lão của Lạc Hà Cung, cùng với một số cường giả thuộc các thế lực lớn trong Cửu Châu, tất cả bọn họ đều xông về phía Từ ác liêu.

Môn hạ Phượng Khuyết, chư vị cường giả thần bí đồng thời lấy ra pháp khí cường đại, thần quang cuồn cuộn, lao về phía kẻ địch.

Đám võ giả cấp thấp nhìn thấy cảnh tượng này, hai chân bủn rủn như cọng bún thiu, thỉnh thoảng có người bị vạ lây, thân thể chia làm hai mảnh mà chết thảm.

Quần thần quan sát cuộc chiến hồi lâu, bèn dời ánh mắt mờ mịt về phía Thiên Hậu đế quốc.

Sắc mặt Vũ Chiếu âm trầm bất định, bà ta chần chừ mãi vẫn không hạ lệnh xuống.

Các thế lực lớn cùng đồng loạt chú ý đến vị phụ nhân có quyền lực ngút trời này, ai nấy đều thầm nghĩ…

Bên cạnh bà ta chí ít còn có một vị Thánh Cảnh cùng với mấy vị Niết Bàn, nếu bọn họ tham gia chiến đấu thì thế cục có lẽ sẽ khuynh đảo, lợi thế sẽ nghiêng về phía Cơ gia.

Tại sao lại do dự?

Xem ra, Thiên Hậu Đại Càn đang phải chịu dày vò trong thâm tâm nha..

Bà ta rõ ràng rất muốn có ngọc tỉ truyền quốc, chấp chưởng Thần Khí, tạo nên thanh thế cuồn cuộn ngút trời. Ngọc tỷ đại biểu cho “Thiên mệnh sở quy”, sẽ giúp thúc đẩy công cuộc soán quyền của nàng ta.

Nhưng nàng ta càng sợ Cơ gia có được ngọc tỉ, nói đúng hơn là sợ bọn họ rút mấy sợi long khí kia ra.

Điều mà vị phụ nhân này không muốn nhất, chính là Hoàng Đế tỉnh lại!

Một khi ông ta tỉnh lại, cơ đồ mà bà ta gầy dựng bấy lâu sẽ sụp đổ trong nháy mắt, thế trận trăm phương ngàn kế đều tan thành may khói, dã tâm dục vọng cũng sẽ bị hiện thực nuốt chửng.

Ầm ầm!

Trận chiến giằng co kịch liệt, pháp tắc chân khí lan tràn khắp nơi, tiếng binh khí va chạm vang lên liên tục, bọn họ dường như muốn trực tiếp xay nát ngọn núi này thành bột mịn.

Dù vậy, Vũ Chiếu vẫn tiếp tục ngó lơ với tất cả chuyện này.