Hắn đã cố ý phong bế chân khí của Bắc Minh Thần Công trong cơ thể, chỉ có văn khí lộ rõ ra bên ngoài.
Hắn dành ra một ngày một đêm để phi nhanh tới đây, càng tới gần núi Mang Sơn, hào quang của chìa khóa càng thêm sáng chói, thú dữ trong rừng sâu gào thét liên hồi.
Vực sâu thăm thẳm giống như là những vết nứt do thiên đao chém xuống mặt đất, làn sương mù bốc lên ngùn ngụt.
Một nữ tử váy lông trắng đang đứng dưới tán cây cổ thụ xanh tốt, trên tay áo còn thêu hoa sen lẫn mẫu đơn, thân thể nàng ta tràn ngập ánh hào quang.
Nàng ngước mắt nhìn về phía tên nam tử đang đi tới, đôi má ngọc tuyệt mỹ bày ra dáng vẻ kiêu kỳ, không chút gợn sóng.
Từ Bắc Vọng tuỳ ý chọn một vị trí, sắc mặt bình đạm như bình thường, nhưng sâu đáy mắt của hắn lại dấy lên sự mừng rõ khó thể phát hiện.
Chín mươi bảy tầng!
Vầng hào quang của nữ tử này tròn chín mươi bảy tầng!
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng đã cho ta gặp được thiên mệnh chi nữ!
Tốt lắm, chuyến đi quả thật không uổng công, cứ cho là không thể cướp giật cơ duyên, thì hắn cũng có thể cướp bảo vật từ trong tay nữ tử này.
Hai người giữ khoảng cách chừng trăm trượng, ai nấy đều giữ vững bầu không khí im lặng như tờ.
Bọn họ đều không rõ công dụng của thanh chìa khoá này, nên chỉ có thể lặng lặng chờ đợi.
Gió gào rít qua rặng núi, chim rừng hót líu lo.
Thời khắc hoàng hôn dần buông, thanh âm gầm thét của thú dữ vang lên từ phía chân trời.
Một con thú giống trâu nước, toàn thân mọc đầy vảy, giương cánh tung lượn trên bầu trời.
Một nam tử mặc áo bào màu xám tro đang đứng trên lưng nó, sắc mặt kiên nghị, ánh mắt điềm tĩnh,
Từ Bắc Vọng cố duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm bên trong lại như đang dời non lấp bể, hắn khó có thể tiếp tục tỏ ra điềm đạm được nữa.
Tiểu tử giỏi lắm, chưa được bao lâu, đến cả thú cưỡi cũng có luôn rồi!
Xem ra Diệp Tầm Bảo lại phất lên giàu có rồi!
Đúng là con gián đánh mãi không chết, chẳng những không bỏ mạng ở quận Lang Nha, mà hắn còn thu hoạch được không ít cơ duyên.
Thừa Điêu giẫm gió mà đi, dáng vẻ này, phong thái này ngược lại có mấy phần giống với Dương Quá.
Nếu mình không cướp được chìa khoá từ trong tay Tiêu chạn vương, thì bây giờ sẽ thế nào?
Ba người có vận may nồng hậu tiếp tục nhận được sự sủng ái của trời cao, sau đó cùng nhau mở ra kho báu tuyệt thế!
“Cục cục!”
Tiếng chim hót thanh thuý, Diệp Thiên chạm rãi đáp xuống đất, hắn ta lập tức thấy vị nữ tử tuyệt sắc diễm.
“Tại hạ là Thiên Dạ, mạo muội hỏi phương danh quý tánh của nàng là gì?”
Hắn tiến lên, khẽ mỉm cười, tà áo phấp phới trong gió, khí thái nghiễm nhiên.
Từ Bắc Vọng nhíu mày, hay lắm, bây giờ còn biết trò thay tên đổi họ.
Nữ tử váy lông không thèm ngước mắt, lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Triều Khuynh Tuyệt.”
Diệp Thiên nghe vậy gật đầu, không khỏi lên tiếng tán dương: “Người đúng như tên, Triều cô nương giống ánh bình minh kinh diễm, chim sa cá lặn, dáng vẻ khuynh quốc khuynh thanh.”
“Duyên phận đưa chúng ta đến đây, tại hạ có thể gặp được Triều cô nương, là phúc ba đời của ta.”
Thần sắc hắn ta không hề lộ ra thần sắc hèn mọn, nhưng ánh mắt lại hiện lên cảm xúc mừng rỡ nồng đậm.
Từ Bắc Vọng không hề biến sắc, nhưng trong lòng lại cười nhạo một tiếng.
Ngươi được lắm đấy.
Ngay cả thân phận Dao Trì Thánh Nữ của người ta mà ngươi cũng không biết, nhưng lại đi đến la liếm rồi?
Triều Khuynh Diệp ngó lơ, trông nàng ta giống như một tảng băng không thể chạm tới.
Diệp Thiên cũng hiểu đạo lý hăng quá hóa dở, hắn không thể khiến Triều cô nương chán ghét.
Hắn nuốt tiếng thở dài xuống cổ họng, nội tâm bỗng nhiên dâng tràn cảm giác tự ti mãnh liệt.
Triều cô nương để lộ khí tức vượt qua cảnh giới Lục Phẩm, đây là đệ tử chân truyền của thế lực nào?
Khi đứng chung một chỗ cùng nàng, hắn chợt sinh ra cảm giác thất bại trong lòng.
Diệp Thiên lấy lại cảm xúc, nhìn hướng thanh niên nho nhã đằng xa.
Nho sinh Thất phẩm!
Ha ha! Bình thường thôi.
Hắn ta tươi cười thân thiện, chấp tay thi lễ hỏi: “Không biết các hạ là?”
Từ Bắc Vọng bình thản tự nhiên, mỉm cười trả lời: “Liễu Đông Phương.”
Tu vi của con chuột tầm bảo này tiến bộ nhanh thật, bất tri bất giác đã đạt đến Thất phẩm đỉnh phong.
“Liễu huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ”
Ngữ khí Diệp Thiên nhẹ nhàng, hắn đột nhiên nảy ra tâm tư muốn kết giao với đối phương.
Mặc dù tu vi thiên phú căn cơ tư chất kém xa với mình, nhưng với khí chất cao quý này, phỏng chừng cũng là con của nhà vương công quyền quý.
Từ Bắc Vọng ngoài mặt nở nụ cười dè dặt lịch sự, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Hạnh ngộ?
(*) Gặp nhau một cách may mắn
Ngươi đúng là rất hạnh ngộ.
“Đừng nói nhảm nữa, mau đưa ra chìa khóa.”
Triều Khuyên Tuyệt lên tiếng, âm thanh sắc lạnh như dao cạo, lạnh lẽo thấu xương.
Nghe vậy, Diệp Thiên cũng không chần chừ, lấy một thanh chìa khoá có kiểu dáng cổ xưa từ trong túi càn khôn.
Oanh!
Hào quang trên ba thanh chìa khoá hội tụ vào nhau, hư không lập tức dao động dữ dội, một cánh cửa bằng đồng chạm rồng hiện ra, trên đó có khắc ba ổ khoá.
Thanh âm lễ nhạc cổ xưa từ trong cửa đồng không ngừng truyền ra, sau đó hiện lên vô vàn quang cảnh.
Trong khoảnh khắc, Triều Khinh Tuyệt và Diệp Thiên nảy sinh những tâm tư khác biệt, sau đó âm thầm nâng cao cảnh giác.
Còn Từ Bắc Vọng vẫn giữ vững dáng vẻ phong khinh vân đạm như cũ, nhưng thực tế nội tâm hắn ta đang chấn động vạn phần.
Tháp khí vận phát sinh biến hóa, hào quang tăng mạnh!
Chín mươi chín tầng!
Tháp khí vận của hai tên may mắn con cưng của trời đều có chín mươi chín tầng!
Quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Đây rốt cuộc là loại cơ duyên động trời cỡ nào nào?
Chính vào thời khắc này.
Đùng ầm ầm!
Ba thanh chìa khóa bay vào trong cánh cổng, cánh cổng bằng đồng vỡ tan thành mảnh rơi xuống vực sâu, tạo thành một cung điện tòa vàng son lộng lẫy, tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc cũng bị quét sạch.
Ánh mắt Triều Khuynh Tuyệt trở nên thâm thuý, tóc xanh phấp phới, váy lông phần phật, sau đó bước vào cung điện đầu tiên
Diệp Thiên theo sát phía sau.
Từ Bắc Vọng híp híp mắt, hắn biến thành một luồng ánh sáng rực rỡ rồi biến mất
Sương mù trong vực sâu dần dần biến mất, rừng núi khôi phục dáng vẻ yên tĩnh.