Mèo mập hoàn thành xong tâm nguyện cuộc đời, nó hưng phấn xoay vòng vòng trên bệ cửa sổ.
Từ Bắc Vọng đang muốn rời khỏi cung điện, bước chân đột nhiên dừng lại.
Hắn nảy sinh một linh cảm, sau đó lập tức lấy chiếc chìa khoá rỉ sét từ trong nhẫn trữ vật ra.
Lúc này, chiếc chìa khoá đang bị bao phủ trong sương xám mịt mù, một con thú nhỏ có hình dáng quỷ dị đang chiếm cứ bên trong.
Từ Bắc Vọng đánh giá một lượt, con ngươi nheo lại.
Chiếc chìa khoá này vốn thuộc về thiên mệnh chi tử Tiêu chạn vương, nhưng đã bị hắn cướp lấy lúc ở Mê Ly Chi Vực.
Từ đó đến nay, chiếc chìa khóa này vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, hiện tại đột nhiên lại có biến hoá?
Phải chăng cơ duyên xuất hiện?
Từ Bắc Vọng có một loại dự cảm mãnh liệt, cơ duyên này tuyệt đối không tầm thường.
Những thứ đồ càng tầm thường vô hại, ở trong tay thiên mênh chi tử sẽ càng đáng sợ vô cùng.
Mình có nên đi cướp cơ duyên hay không?
Từ Bắc Vọng rơi vào trầm tư, sau đó đi tới đi lui.
Hắn sống nhàn nhã quen rồi, thật không muốn tiếp tục phiêu bạt.
Suy cho cùng, mỗi ngày làm món ngon cho Lão Đại, hầu Lão Đại đánh cầu chơi cờ, mắt được nhìn thấy, mỗi động tác của Lão Đại đều câu dẫn hồn phách của hắn.
Chỉ cần xa nhau một chút, là lại cảm thấy không nỡ.
Cơ duyên dâng tới miệng thật không thể bỏ lỡ, vạn nhất là chí bảo thì sao?
Thực ra trong lòng Từ Bắc Vọng hiểu rất rõ, Lão Đại đang theo đuổi con đường siêu thoát thành tiên.
Với cảnh giới của nàng, không biết lúc nào sẽ đánh vỡ gông cùm xiềng xích, một khi phi tiên…
Vậy thì hắn biết phải làm sao?
Hắn muốn làm tuỳ tùng của nàng cả đời, thiếu một ngày, một phút cũng không được.
Cho dù cùng trời cuối đất, hắn cũng muốn theo sát bên nàng.
Cơ duyên không thể bỏ lỡ, đây có lẽ là điểm mấu chốt giúp tu vi của hắn tăng mạnh.
Đột nhiên.
Lớp sương xám bao phủ chiếc chìa khoá hình thành một tấm bản đồ.
Từ Bắc Vọng vừa nhìn, biểu cảm đông cứng, trong lòng có chút cạn lời.
May cho bản thân mà còn quấn quýt ở đây, cái này chẳng phải là địa đồ của Mang Sơn hay sao, phó bản ở ngay bên ngoài kinh thành, lộ trình có mấy bước chân đâu?
“Đi làm đồ nướng cho nương nương.”
Từ Bắc Vọng ngoắc tay về phía mèo mập.
“Meo!”
Mèo mập tức đến mức thở hổn hển.
Từ Bắc Vọng uốn lưỡi bảy lần rồi nói: “Đi làm đồ nướng cho thiếu nữ xinh đẹp nhà ta.”
Mèo mập tỏ vẻ thẹn thùng, phát ra giọng mũi “ưm ưm”.
….
….
Mèo mập nằm sấp ăn ngấu nghiến món cánh gà, không ngừng phát ra âm thanh chẹp chẹp chẹp, sau đó còn liếm sạch cây xiên gỗ.
Hết cứu nỗi… Từ Bắc Vọng thầm khinh bỉ, mèo nhà người ta thì nhút nhát ngoan ngoãn, còn ngươi thì ham ăn nghịch ngợm.
“Đi đâu?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu thanh lãnh hơn mấy phần.
Từ Bắc Vọng cúi đầu: “Ti chức đi núi Mang Sơn tìm kiếm cơ duyên.”
Nương nương ngươi không thể xa rời tuỳ tùng ta hả?
Đệ Ngũ Cẩm Sương vắt chéo hai chân, mi tâm nhuốm hàn tuyết băn lãnh: “Cút!”
Từ Bắc Vọng do dự một hồi, mặt dày mà nói: “Nương nương, ngươi có bảo bối dịch dung không?”
Hắn quyết định sẽ thay hình đổi dạng, dù sao bản thân cũng thuộc về giới đỉnh lưu của Cửu Châu, khi hành sự nhất định sẽ có chút kiêng kỵ.
Chìa khóa chắc chắn không chỉ có một duy nhất một thanh, nếu không có dịch dung thuật, hắn đi đâu cũng bị bao vây tứ phía, lúc cướp giật cơ duyên sẽ gặp trắc trở muôn trùng.
“Không có.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng từ chối, nhưng khi trộm nhìn thấy đáy mắt của Từ Bắc Vọng tràn trề thất vọng, nàng ấy khẽ hừ một tiếng.
Ông!
Vật liệu luyện khí lơ lửng giữa không trung, khí tức phun trào có quy luật, vòng xoáy phù văn văng ra một tấm mặt nạ da người.
Từ Bắc Vọng ngạc nhiên, như vậy là đã luyện xong rồi sao?
Lớp dịch dung mỏng dính như cánh ve, hương thơm trên người lão đại vẫn còn vương vấn bên trên.
Hắn ta rót chân khí vào rồi đeo lên, chớp mắt đã biến thành một nam nhi ôn hòa nho nhã.
Đệ Ngũ Cẩm Sương quan sát một hồi, đôi lông mày tinh xảo uyển nhiên khẽ khàng lại: “Không đủ đẹp trai.”
Từ Bắc Vọng cực kỳ vui mừng, liền vội nói: “Nương nương cảm thấy ti chức rất đẹp trai sao?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương hất cằm, liếc nhìn hắn ta: “Ngươi cũng kiêu ngạo lắm đấy.”
“Không.”
Từ Bắc Vọng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Nhan sắc này chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả, chỉ là vừa hay phù hợp với mắt thẩm mỹ của người Cửu Châu, tạo hóa trêu người.”
“Meo!”
Mèo mập đang ngậm xiên thịt, khôn nhịn được mà tỏ ra khinh bỉ, sau đó còn làm hành động buồn nôn mắc ói.
Đệ Ngũ Cẩm Sương cong cong mắt phượng, khé hở môi son: “Lúc nào thì ngươi trở về? Bổn cung đang chờ nồi lẩu gì đó mà ngươi nói.”
“Vài hôm nữa thôi.”
Từ Bắc Vọng nói xong thì nôn nóng muốn rảo bước rời đi.
Đi sớm về sớm a.
“Đợi đã.”
Giọng nói lạnh nhạt của Đệ Ngũ Cẩm Sương truyền đến từ đằng sau, nàng ta bày ra dáng vẻ yêu kiều rồi đứng dậy khỏi xích đu, sau đó ung dung từ tốn nhấc đôi chân ngọc ngà lên.
Thừa lúc Từ Bắc Vọng quay đầu lại, Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấc chân đá một cước vào mặt hắn.
Ai cho người hạ tiện như ngươi liếm chân của bổn cung!