Nói như thế nào đây, mặc dù kẻ này vừa đưa ra một quyết định vô cùng ngu xuẩn, nhưng bọn họ cũng có thể biết được, địa vị của hắn ta ở trong thế hệ trẻ tuổi to lớn đến nhường nào.
Thiên Thần Điện đích thân chiêu mộ, mấy ngàn năm nay có mấy lần?
Một màn này cũng đủ để ghi vào sử sách rồi!
Sự việc ngày hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp đại lục Cửu Châu như ôn dịch, thế nhân đều sẽ vì vậy mà rung động kinh hãi!
...
...
Ao Cửu Châu.
“Bản cung rất bất ngờ.”
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút quái dị, nàng đưa mắt nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng.
Phản ứng của hắn thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng, phàm là người bình thường, bọn hắn đều biết phải lựa chọn về phe nào.
Từ Bắc Vọng nheo mắt, trộm nhìn chân ngọc, sau đó lớn tiếng: “Ti chức vĩnh viễn sẽ không phản bội nương nương!”
Gió nhẹ quét qua, tà váy phiêu đãng.
Sự nhu hòa trên gương mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương ngưng đọng ở đáy mắt, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn bao giờ hết: “Tiếc nuối chứ?”
Từ Bắc Vọng không chần chờ: “Thiên Thần Điện tính là thứ gì, ti chức thề chết cũng đi theo nương nương.”
“Hừ!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhíu mày, kiêu ngạo nói khẽ: “Bản cung thiếu chút nữa đã thiến ngươi rồi!”
Nàng ta nói xong thì bước từng bước về phía trước, nhã nhặn ưu nhã nghiêng dựa vào góc ghế.
Toàn thân Từ Bắc Vọng phát lạnh, hành động như thế đúng là tác phong của Lão Đại.
Hắn nhanh chóng lấy sườn xám từ nhẫn trữ vật, bày ra tư thế dâng hiến vật quý, cười nói: “Ti chức làm cho nương nương một bộ y phục, nương nương nhất định sẽ thích.”
“Ồ?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc xéo, khẽ hé môi son: “Bên trên đã dính trọc khí của người khác, để ta gột rửa một chút.”
Ông!
Một dòng suối linh tuyền thần bí treo giữa không trung, sườn xám bị cuốn vào trong suối nước.
Linh tuyền biến mất, sườn xám cũng không bị thấm nước.
Thân ảnh màu tím biến mất.
Thật là xét nét... Từ Bắc Vọng bỉ bôi một câu, trong đầu suy nghĩ mình nên đòi hỏi bảo bối gì.
Một lát sau, hắn gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Ánh mắt có chút hoảng hốt, sau đó hiện lên một tia kinh diễm nồng đậm.
Quá đẹp!
Sườn xám màu tím phác hoạ bộ ngực căng phồng, mông cong vểnh cao, chi tiết xẻ tà cao để lộ cặp đùi tròn trịa thon dài, vừa khéo với tất chân màu da.
Nương nương đã biểu lộ vô cùng xuất sắc như thế nào là cao quý đối lập, đồng thời cũng phát huy thần khí tiên tử một cách vô cùng tinh tế.
Nàng ấy như được bao phủ một tầng bụi mù của quá khứ thời gian, khiến cho người ta say mê, muốn nói rồi lại thôi.
Từ Bắc Vọng nhìn đến ngây dại.
Mắt bích của Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng lên, khóe mắt vẽ ra độ cong tuyệt mỹ. Không thể không thừa nhận, nàng vừa mặc vào thì đã ưa thích bộ y phục này.
Sau khi phát giác ánh mắt của Từ Bắc Vọng, nàng có chút đắc ý, hất cằm lên, rồi cất giọng điệu lạnh lùng: “Nếu còn nhìn nữa, bản cung móc hai tròng mắt của ngươi ra.”
Từ Bắc Vọng lúng ta lúng túng nói: “Tuân mệnh.”
Lão Đại uể oải nằm ở góc ghế, đôi chân thẳng tắp vắt chéo, điệu bộ rất hài lòng.
Sườn xám vốn dễ lộ ra cảnh xuân, nhưng tùy tùng thật sự đã nghĩ nhiều rồi.
Lão Đại muốn cho hắn nhìn thấy cái gì, thì chỉ có thể nhìn cái đó. Tỉ như, phần xẻ tà chỗ đùi hay phần đồi núi trập trùng đã bị bao phủ trong lớp sương mù dày đặc nồng nặc.
Từ Bắc Vọng nhìn trộm một chút, hai con ngươi nhói nhói khó nhịn.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, dạo bước tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương mệt không? Ti chức bóp chân cho ngươi.”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút sâu xa, ngữ khí thanh cao lãnh đạm: “Cho phép.”
Từ Bắc Vọng chậm rãi đụng vào mu bàn chân, cho dù cách một lớp tất chân, nhưng các ngón chân đáng yêu cuộn lại quá mức long lanh, thật sự giống như được điêu khắc bằng dương chi mỹ ngọc.
Nội tâm của hắn đột nhiên bắt đầu sinh ra một suy nghĩ trong đầu.
Hôn một cái không sao chứ?
Hậu quả nặng nhất là đứt gãy xương cốt, thân thể tan ra thành từng mảnh.
Hắn vừa mới bày tỏ lòng trung thành, hẳn là tội không đáng chết.
Từ Bắc Vọng đứng bên bờ vực sinh tử, hắn hít sâu một hơi, ghé miệng vào trên chân ngọc.
Không phải là chuồn chuồn lướt nước, mà là hôn sâu không thả, mùi thơm lượn lờ thấm vào mũi, cảm xúc tinh tế tỉ mỉ trơn mượt đánh thẳng vào sâu trong linh hồn.
Thiên địa yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Hình ảnh dừng lại.
Từ Bắc Vọng đầu choáng mắt hoa, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác tim đập chân run, không nhịn mà bắt đầu chậm rãi cắn mút.
Mà Đệ Ngũ Cẩm Sương đang ngồi trên ghế dựa, dung nhan thanh lãnh như được khắc bằng ngọc của nàng đột nhiên nổi sóng kịch liệt.
Cảm giác quái dị ở mu bàn chân quét qua toàn thân, sau khi cảm nhận rõ ràng hơn, trái tim của nàng cũng đập nhanh hơn.
Ta không sao?
Từ Bắc Vọng nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ha ha, ta vẫn bình yên vô sự?!
Vậy ta có thể tiến thêm một bước sao?
Hắn khẽ ngẩng đầu, đương nhiên hai cái đầu đều ngẩng lên, hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn trộm biểu cảm của Lão Đại.
(đoán shem đầu thứ hai là gì =)))
Trong chốc lát, khí tức băng lãnh sắc bén đổ sập xuống, một vùng không gian chìm trong sương giá.
Oanh!
Chân ngọc giẫm lên trên mặt Từ Bắc Vọng, cả người hắn ta bay ngược ra sau như diều đứt dây, sau đó hóa thành điểm đen rồi biến mất nơi chân trời.
Mắt bích của Đệ Ngũ Cẩm Sương lóe lên một tia băng lãnh, giọng nói lạnh lùng:“Làm càn! Ngươi thật sự cho là bản cung sẽ không thiến ngươi?”
“Lần này, ta tuyệt đối không thể bỏ qua nhẹ nhàng!”