Một trận cuồng phong đáng sợ càn quét toàn bộ Thái Bạch lâu, chân khí gầm thét lan ra vài dặm.
“Vọng nhi, đi mau!”
Lồng ngực lão phu nhân tóc bạc đập nhanh, bà ta thi triển một đường Phật quang về phía đại sảnh, cố gắng bảo vệ tôn tử.
“Quân tử luôn thanh thản, tiểu nhân thường ưu tư.”
Giọng nói hùng hậu khuấy động màn đêm.
Giữa không trung xuất hiện một nam nhân nho nhã đoan chính, khuôn trán trên mặt phẳng rộng, giọng nói của ông tựa như chuông đồng: “Giết!”
Trong giây lát, tất cả mọi người đều bị bao phủ bởi một luồng chính khí dồi dào cuồn cuộn.
Tam phẩm Đại tông sư của Nho gia đến rồi!
Chữ “Giết” đỏ tươi như thể vừa mới vớt ra từ vũng máu, đột nhiên rơi xuống từ trên cao. Sau đó nó treo lơ lửng trên đỉnh đầu Từ Bắc Vọng, trông cực kỳ chói mắt.
Áp lực trên người Diệp Thiên chợt giảm xuống, chân khí vốn bị giam cầm lại chảy khắp toàn thân của hắn một lần nữa.
Hắn cố hết sức kiềm chế cảm xúc khuất nhục, bò dậy từ dưới đất, sau đó cong mình cung kính nói:
“Bái kiến phu tử!”
Thật ra hắn cũng mừng khôn xiết, không ngờ tiên sinh dạy học trong thôn lại là Đại tông sư ẩn thân.
Mọi người trong đại sảnh đều kinh sợ, trong mắt hiện lên kinh ngạc sâu sắc!
Bọn họ nhận ra rồi.
Tế tửu của Quốc Tử Giám, Bùi Tung.
(*) 祭酒(Tế tửu): Vốn chỉ vị trưởng bối vẩy rượu tế thần trong yến tiệc thời cổ đại, đến đời Hán bắt đầu dùng làm danh xưng thầy giáo trong các học quan.
Là người đứng đầu của học phủ Nho giáo ở Kinh thành!
“Tiểu tử, ngươi lại thử cử động một chút xem.”
Ngữ khí của Bùi Tung thong dong, bình thản, nhưng xen lẫn trong đó sự thận trọng và kiêu ngạo vốn có của Nho gia.
Chữ “Giết” treo trên đầu Từ Bắc Vọng giống như một thanh kiếm của sư tổ Đạt Ma, có thể khiến hắn thịt nát xương tan bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, sắc mặt Từ Bắc Vọng lúc này lại rất bình tĩnh.
Hai mắt Diệp Thiên oán hận nhìn chằm chằm hắn, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sự sợ hãi đến tuyệt vọng. Hắn đã từng xông vào những bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không bằng sát khí vừa nãy hắn phải chịu đựng.
“Sự sỉ nhục ngày hôm nay, ngày sau ta sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Diệp Thiên cắn chặt răng, ánh mắt cháy lên tia cừu hận ngất trời.
Nói xong lời tàn nhẫn, hắn quyến luyến nhìn Thẩm Ấu Di một cái rồi hoảng loạn muốn bỏ chạy.
“Hahahahaha——”
Thình lình, một tiếng cười nham hiểm mềm mại đến quái dị từ đằng xa truyền đến.
“Bùi tế tửu, ngươi cũng dám động vào người của Quý phi nương nương?”
Vòng xoáy chân khí lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một thỏi vàng khổng lồ lơ lửng giữa bầu trời đêm.
Răng rắc!
Chữ “Giết” được hội tụ bởi chính khí cuồn cuộn bắt đầu xuất hiện vết nứt, sau đó vỡ tan tành.
Tất cả mọi người đều chấn động!
Một màn này đã làm thay đổi nhận thức của tất cả mọi người.
Bọn họ không ngờ trận chiến này lại có thể xoay chuyển tình thế! Thăng trầm trập trùng! Cảnh tượng ngoạn mục!
Diệp Thiên như rơi vào hầm băng, tứ chi ớn lạnh, nỗi sợ hãi tràn qua cơ thể một lần nữa.
“Giả heo ăn thịt hổ sao? Lần này ta thật sự biến ngươi thành một con lợn chết!”
Đôi mắt Từ Bắc Vọng không chút dao động, hắn lại lạnh lùng lên tiếng: “Mang đàn đến đây!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Ấu Di lập tức trắng bệch.
Nhịp tim của quần chúng hóng dưa cũng đập nhanh hơn.
Người ta thường đồn rằng, Từ Bắc Vọng của Từ gia về phương diện võ thuật rất bình thường, nhưng điểm xuất chúng duy nhất của hắn chính là cầm kỹ!
(*)Cầm kỹ: kỹ năng chơi đàn.
Nhưng bây giờ sức chiến đấu của Từ Bắc Vọng đã cường thế như vậy, liệu cầm kỹ của hắn còn đáng sợ đến nhường nào?
Không có kỳ tích xảy ra nào.
Thiếu niên kiên nghị giống như một thằng hề, hắn nhất định phải chết dưới âm luật của Từ Bắc Vọng.
“Công tử.”
Trong đám người, Từ Tam dùng chân khí điều khiển hộp đàn được làm bằng gỗ tử đàn từ bàn trống tròn bay xuống.
Thân đàn ngọc được sơn đen, ẩn hiện mùi đàn hương thoang thoảng.
“Phải khiêm tốn mà nói rằng, ta giết ngươi giống như đang giết chó vậy.”
Thần thái của Từ Bắc Vọng thong dong, mười ngón tay thon dài của hắn chầm chậm vuốt ve dây đàn.
Trận chiến trên mái hiên và không trung trở nên gây cấn, ánh sáng của chân khí bao trùm cả màn đêm.
Mọi người chỉ biết nhìn người thiếu niên kiên nghị.
Khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Thiên chậm rãi thu hồi, khí tức ủ rũ giữa hai đầu lông mày tan biến.
“Ta muốn ngày hôm nay, không ai che được mắt được ta nữa!”
Hắn rống lên trời một cách không cam lòng.
Trong phút chốc, chân khí trong cơ thể hắn tăng vọt, tinh lực dồi dào đến mức tràn ra ngoài.
Huyệt Khí Hải (*) khuếch trương!
(*) Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền.
Đây là đột phá!
Có thể đột phá cảnh giới ngay lúc lâm trận, thật là một nhân vật xuất chúng.
Đám đông vô cùng kinh hãi, thảo nào sau lưng hắn có nhiều người âm thầm bảo vệ như vậy.
Nếu như tên thiên kiêu này mà không chết, ngày sau ắt sẽ nổi danh khắp thiên hạ!
Từ Bắc Vọng đương nhiên cũng cảm nhận được chân khí hoành hành xao động xung quanh mình, hắn vẫn tiếp tục quan sát một cách vô cùng thích thú.
Có chút thú vị, Thiên Mệnh Chi Tử không có lừa ta.
Cũng không phải Từ Bắc Vọng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay ngay lập tức, nhân vật phản diện như hắn làm sao có thể tuân thủ cái quy tắc này chứ? Hắn chỉ đang sợ bản thân bị phản phệ, dẫu sao chân khí đột phá của Diệp Thiên cũng quá mức dồi dào.
Chính ngay lúc này.
【Ting!】
Từ Bắc Vọng sững sờ, trong đầu hắn vang lên một âm thanh giống như tiếng chuông.
Ta cũng sắp giả vờ xong rồi, bây giờ bàn tay vàng mới xuất hiện?
Trong một khoảnh khắc, trước mắt hắn xám xịt một mảnh.
Từng tòa tháp linh lung xuất hiện trên đầu của mọi người trong đại sảnh.
Tháp linh lung tuy nhỏ nhưng nó lại có tới 99 tầng.
Ngay sau đó, các thông tin liên quan xuất hiện trong đầu Từ Bắc Vọng.
“Tháp Vận Khí (may mắn)!”