Từ Bắc Vọng nhe răng cười một tiếng, hắn ta dường như không để ý thế tấn công mãnh liệt ở bên kia, biển máu vẫn đang bao phủ toàn bộ bầu trời.
Một chưởng kia dường như ngưng đọng thành hình dẹp dài.
Toàn thân Cơ Minh Nguyệt lạnh buốt, nàng ta dường như không cảm giác được cơn đau đớn kịch liệt trước ngực mà chỉ thấy xấu hổ ngập tràn.
“Ta hỏi ngươi có thích hay không?”
Một tiếng gào thét nghiêm nghị mang theo sát khí, chưởng máu bốc hơi, hung hăng hướng phía trái tim.
Thoáng chốc xung quanh yên tĩnh trở lại.
Đáy mắt đám người có rung động nồng đậm, công chúa đế quốc vẫn còn bất động sao?
Phụt!
Cơ thể Cơ Minh Nguyệt đột nhiên hiện lên một đóa Thanh Liên đầy quỷ dị, bàn tay chấn động kịch liệt, huyết khí trực tiếp bị hòa tan.
Thanh Liên ngăn cách biển máu cuồn cuộn, nâng Cơ Minh Nguyệt còn đang thất hồn lạc phách lên, màu xanh cánh hoa chậm rãi xoay tròn, sau đó bỏ chạy về nơi xa.
Đám người ngơ ngác xuất thần trước cảnh tượng vừa rồi.
“Đánh cho vui thôi, hiện tại đến lượt ngươi!”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn âm trầm như cũ, huyết khí cuồn cuộn tuôn trào, hắn lao về phía ánh sáng Liệt Dương, từng bước chân giẫm nứt đại địa, đất đai sau lưng hắn toàn bộ sụp xuống.
Gầm!
m thanh Đào Ngột gào rống lại xuất hiện, năng lực kinh hoàng đánh đến Tiêu Phàm.
Mọi người quan sát đều hoảng loạn, huyết khí cuồn cuộn dường như vĩnh viễn không khô cạn.
Đây vẫn còn là người ư?
Ầm ầm!
m thanh đinh tai nhức óc vang lên, một chưởng mạnh mẽ như gió thu quét lá vàng cứ thế đánh tan ánh sáng Liệt Dương, sau đó nện mạnh vào Tiêu Phàm.
Phốc!
Tiêu Phàm lộ ra vẻ mặt cắt không còn giọt máu, xương vai đứt gãy răng rắc, nếu không phải hắn có thể chất mạnh mẽ thì sợ rằng huyết khí kia đã càn quấy bên trong cơ thể rồi.
Tiêu Phàm cứng đờ cả người, hắn ta điên cuồng tìm đường chạy trốn, nếu chậm một giây thì sẽ chịu chết ở nơi này.
Tiêu Phàm thiêu đốt mấy tấm bùa, gương mặt vặn vẹo nhục nhã vô cùng, sau đó biến mất ở bên trong lối đi gần nhất.
“Muốn chạy trốn sao?”
Giọng điệu Từ Bắc Vọng lạnh lùng đến đáng sợ, hắn đi vào thông đạo dưới vô vàn ánh mắt hoảng sợ.
......
......
Huyết khí bao phủ thiên địa tiêu tán, khung cảnh bình nguyên điêu tàn.
Khi nhìn vào thông đạo tối tăm ấy, vô số võ giả không ngừng sợ hãi.
Đây quả thực là vén phá thương khung sát tâm!
Chín thông đạo, có bốn thông đạo là tử lộ, Từ công tử vì chém giết địch nhân mà liều mạng như vậy!
Người nam nhân này không biết sợ hãi là gì sap?
Đám võ giả tuổi trẻ nắm chặt tay quyền, máu trong cơ thể nhanh chóng sôi trào!
Bọn hắn vừa chứng kiến một sinh vật kinh khủng đến thế nào chứ?
Một người giao tranh tứ đại thiên kiêu, khiến hai người chết, hai người bỏ chạy
Trận chiến ngày hôm nay, nhất định sẽ giống ôn dịch càn quét đại lục Cửu Châu, dấy lên một hồi phong ba.
Tất cả những người thuộc thế hệ trẻ tuổi sẽ mãi mãi không quên cái tên này.
Từ Bắc Vọng!
Ở trong không gian tối tăm mù mịt tại một đạo quán đơn sơ.
Tiêu Phàm tựa lưng vào vách tường, hối hả sử dụng đan dược để bồi bổ thân thể, vệt máu ở khóe miệng vẫn còn đamg chảy xuống.
Đáy mắt hắn tràn đầy lửa giận, giống như sắp rơi vào trạng thái điên loạn đến nơi.
“A, a…”
Hắn ngẩng đầu gào thét, từng vệt gân xanh hằn rõ trên trán. Hôm nay quả thực là ngày nhục nhã nhất cuộc đời hắn, còn tệ hơn cả việc ẩn nấp ở rể tại Tô gia vậy.
Không chỉ có thánh địa Đại Diễn bị mất mặt, mà hắn còn làm ảnh hưởng tới cả Cơ cô nương thanh tao như tiên, làm cho nàng phải chịu nhục nhã trước mặt mọi người.
“Chỉ trách ta, đều do ta không tốt…”
Ánh mắt Tiêu Phàm tràn đầy sự hối hận, nếu không phải hắn tự cho mình là đúng bố trí âm mưu thì tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
“Từ ác liêu, sự nhục nhã ngày hôm nay, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!”
Hắn âm thầm lập lời thề, sau đó lại bất chợt suy nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của mình.
Từ ác liêu tuy vào cùng một thông đạo với hắn, nhưng may mắn lại rẽ lối sang hướng khác.
Nếu bây giờ hắn không rời đi thì có thể sẽ bị kẻ này đuổi kịp, đến lúc đó mạng sống khó mà bảo toàn được.
Tiêu Phàm lấy một thanh đao màu tuyết trắng từ nhẫn trữ vật ra, thanh đao này là Huyền giai pháp bảo, trên lưỡi đao có hào quang màu đỏ ẩn hiện.
“Sư phụ.”
Hắn cung kính gọi.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt đao bỗng hiện lên một hình bóng mờ ảo, có thể nhìn thấy một nữ tử khoác áo choàng màu đỏ.
Nữ tử này không nói một lời.
Tiêu Phàm cố nuốt sự nghẹn đắng trong cổ họng, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, người thần thông quảng đại như vậy, chắc hẳn biết rất rõ di tích của Mê Ly Chi Vực, người có thể giúp đệ tử…”
Hắn chỉ nói một nửa rồi ngừng.
Tàn hồn phiêu độ nói với âm thanh lạnh băng: “Biểu hiện của ngươi khiến ta vô cùng thất vọng.”
Tiêu Phàm chán nản cúi đầu: “Là đệ tử vô dụng.”
“Vô dụng?”
Nữ tử váy đỏ không chút lưu tình nói: “Nếu so sánh ngươi và Từ Bắc Vọng với nhau, thì đôi bên có sự chênh lệch rất lớn, hắn mới chính là người có thể đứng trên đỉnh cao nhất của Cửu Châu.”
Âm thanh rơi xuống, Tiêu Phàm nắm chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, khuôn mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Nếu như người khác nói câu nói này, hắn sẽ cười trừ và tiếp tục nhẫn nại. Nhưng đây lại là những lời nói từ sư phụ hắn, Tiêu Phàm cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp.
“Ai…”
Bóng hình đó lặng lẽ thở dài, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.