Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 126: Hai chưởng ép diệt thiên kiêu




Một luồng chân khí huyết sát kinh khủng càn quét, uy lực khổng lồ khiến lòng người lo sợ.

Trời xanh bị huyết quang bao trùm, một chưởng khổng lồ đánh xuống từ không trung.

Đây chính là tinh huyết thiêu đốt!

Phóng thích tiềm năng cực hạn của nhục thân, một chưởng đập nứt đại địa!

Tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang bên tai, các võ giả đứng cách đó hơn bốn mươi mét đều cảm thấy tim gan như muốn nứt vỡ.

Làm sao có thể?

Huyết mạch toàn thân của thiếu nữ váy đen ngưng đọng, nọc độc quanh thân tắc nghẽn đình trệ, khiến cho đàn yêu trùng chiếm cứ thân thể nàng ta phát ra âm thanh mạnh bạo.

Khi đắm chìm trong biển máu cuồn cuộn, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Phụt!

Máu tươi vẩy ra, thiếu nữ váy đen bị văng ra xa, mặt đất sụt lún, xuất hiện vực sâu to lớn.

Nam tử áo trắng chầm chậm đi ra khỏi màn sương máu, cao cao tại thượng quan sát nàng: “Rất cảm ơn ngươi đã tặng tinh huyết của Huyết Tàm Cổ mẹ trong cơ thể cho ta.”

m thanh lạnh lùng khiến chiến trường lâm vào cảnh vắng lặng đầy chết chóc!

Tất cả mọi người đột nhiên hít sâu một hơi, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi, chấn động mãnh liệt không ngừng!

Thiếu chủ lánh đời của Độn Thế Cốc rơi đài, cả người co giật, máu chảy lênh láng.

Một bàn tay hư ảo đặt trên đỉnh đầu nàng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để hấp thu tinh huyết, bên trong tinh huyết bao lấy một con cổ trùng đã suy yếu.

Giết!

Tiêu Phàm trở nên khẩn trương, hắn ta không kìm nén được sát ý mà cầm đao chạy nhanh đến.

Nam tử áo trắng mang ra vài món pháp bảo, chắn ngang phía trước, cười lạnh lùng nói: “Đừng vội, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi.”

m thanh lạnh lùng khiến người khác kinh sợ, cảm thấy như mình đã rơi vào hầm băng lạnh lẽo.

Tất cả mọi người chứng kiến đều run rẩy, đưa ánh mắt nhìn về phía hố sâu.

Trong chốc lát, linh hồn đều đang run sợ!

Đám người nhìn thấy bộ thi thể khô quắt của thiếu chủ Độn Thế Cốc, không còn một chút tinh huyết còn sót lại.

Toàn thân Tiết Ôn run rẩy, tay chân lạnh buốt, trong lòng có cảm giác may mắn khi còn sống, nhưng sự sợ hãi lại một lần nữa xâm chiếm hắn.

Phù!

Hắn ném ra một phù Tốc Độ, xoay người chạy trốn về hướng xa xa.

Phong thái phóng khoáng, dũng khí trước đó biến mất không còn, nhiệt huyết dâng trào lập tức bị nước lạnh dập tắt, trong lòng hắn chỉ còn sót lại dục vọng cầu sinh mãnh liệt.

Tôn nghiêm, mặt mũi tất cả đều vứt bỏ!

Hắn chỉ cần mạng sống!

Nhưng mà…

“Ta để ngươi đi sao?”

Nam tử áo trắng phát ra giọng nói hời hợt, nửa mái tóc bạc trắng ẩn hiện trong suốt óng ánh.

Một tấm chữ tre huyết sắc ngưng kết giữa không trung, mang theo vạn quân xu thế bay về hướng Tiết Ôn.

Người đọc sách, miệng nói là làm ngay.

Tiết Ôn căn bản không có cách nào mang pháp bảo ra để chống đỡ.

Ầm!

Cả người hắn bị tấm chữ tre đâm xuyên qua, thân thể gãy thành hai đoạn, nội tạng văng khắp nơi.

Ánh mắt hắn tan rã, chỉ còn sót lại sự hối hận mãnh liệt, sau đó ầm vang sụp đổ.

Cuồng phong thổi tan huyết quang, cũng mang đi sinh khí cuối cùng của thiên kiêu Tiết thị.

Cảnh này khiến đám người sợ hãi đến mức nghẹt thở, toàn thân run rẩy không ngừng.

Mọi người không để ý nam nhân cường thế tuyệt đỉnh này còn có một thân phận khác.

Chính là người đọc sách Thất phẩm đỉnh phong!

Hắn từng lấy một trang [Xuân Thu] ngưng kết thành văn!

Được tưới tiêu dưới ánh sao Văn Khúc!

Được gột rửa bằng thần niệm tiên hiền nho gia!

Rốt cuộc, võ giả Nho đạo khinh khủng đến cỡ nào?

Từ Bắc Vọng chỉ cần một chiêu đã có thể vận dụng được văn khí.

Chỉ cần một chiêu.

Răng rắc…

Vòng tay Địa giai hạ phẩm xuất hiện vết nứt.

Dù đã đánh hỏng pháp bảo, nhưng Tiêu Phàm vẫn nghiêm mặt dữ tợn, khó mà tiếp nhận được sự thật trước mắt.

Vì sao hắn lại có sức mạnh cỡ này!

Sắc mặt đám người trắng bệch, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu được thế nào là thiên kiêu sáng chói, là quét ngang cùng thế hệ.

Thậm chí, hiểu được thế nào là không thể dịch lại!

Vị trước mặt này chính là thế hệ trẻ tuổi của đại lục Cửu Châu, không có ai bì nổi!

Khuôn mặt ngờ nghệch của Trần Vô Song giống như bị nước lạnh đổ xuống đầu.

Người nam nhân trước mắt này giống như ngọn núi cao không thể leo hết, vĩnh viễn không nhìn thấy đỉnh.

Bản thân hắn cho rằng đây là một trận chiến không cân sức, Từ Bắc Vọng sẽ bị dằn vặt đến chết.

Nhưng sự thật đã mạnh mẽ tát hắn một cái.

Khi gần tới lúc tuyệt cảnh, Từ Bắc Vọng lật tay hai cái đã trấn sát hai tên thiên kiêu!

Sau đó, hắn lại tiếp tục chiến đấu.

Ánh mắt đỏ rực lấp loé của hắn khiếp sợ đến cùng cực.

Chân khí huyết sát không ngừng lăn lộn, hai tay hắn nâng lên giữa không trung đem pháp bảo phòng ngự thu hồi lại.

“Công chúa đúng không? Thiếu chủ đúng không? Hôm nay đừng trách ta xuống tay ác độc.”

Sâu trong đôi mắt đỏ như máu của hắn ẩn chứa sự lạnh lùng cùng với sát ý vô biên.

Bầu không khí ở bình nguyên vô cùng khẩn trương.

Uy áp khiếp người của Từ Bắc Vọng Vọng làm cho tất cả mọi người không thở nổi, ấn tượng về hắn trong lòng họ từ đầu đến cuối khó mà phai mờ.

Từ công tử chỉ cần hai chưởng đã có thể giết chết hai thiên kiêu cường đại, phong thái lại ung dung như đang giẫm chết hai con sâu bọ, thực lực mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải sợ hãi.

Điều mà tên nam nhân này đang biểu đạt chính là, ‘thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.’

Nhưng đối thủ tiếp theo của hắn là Thánh chủ và Thánh nữ, liệu Từ công tử còn lại mấy phần thắng chứ?