Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 125: Bốn thiên kiêu bao vây (2)




Giọng nói có âm sắc trầm đục, nhưng lại mang theo khí tứ u ám uy nghiêm cùng với cơn thịnh nộ ngập trời!

Mọi người có thể cảm nhận rõ ràng, Từ công tử không hề sợ hãi.

Thậm chí, hắn ta còn có cảm giác sảng khoái, tựa như rơi xuống Địa ngục Thâm Uyên lúc hướng gió thổi tới vậy.

Trần Vô Song và Sở Phong sớm đã tránh xa nam tử áo trắng từ rất lâu.

Từ Bắc Vọng lẻ loi một mình, không có ai sau lưng.

Chỉ có biển máu kinh hoàng đang ngưng đọng thành khối!

Bình nguyên chết chóc.

“Độn Thế Cốc.”

Một giọng nói vang lên, khàn khàn như sắt rỉ.

Một cỗ xe xuất hiện từ xa, yêu trùng dày đặc vây quanh, bất cứ nơi nào có xe đi qua, rễ cây thối rữa thành màu nâu nhạt, cỏ dại trực tiếp khô héo.

Đám người như bị nổi gai ở sau lưng, dựng cả tóc gáy, linh hồn dường như cũng chấn động.

Loại khí tức này thật đáng sợ!

“Từ Bắc Vọng, ngươi dám lấy máu Tàm Cổ của ta, ta nhất định sẽ uống máu ăn thịt ngươi.”

Nữ tử váy đen có đôi mắt hoa mai đầy sát khí!



Bờ má trắng bệch của nàng thực sự còn có một vài con côn trùng đầu xanh đang thi nhau ngoe nguẩy.

Trông vô cùng kinh hãi.

Tất cả mọi người có mặt đều im lặng, thậm chí còn ngừng luôn việc hô hấp..

Mặt trời đỏ rực lặn về phía tây, giống như vết thương cuối cùng đang chảy máu của một vị anh hùng.

Vô số người nhìn nam tử áo trắng trong tiềm thức, thân ảnh lộ ra vẻ cô đơn hoang vắng.

Hắn ta tung hoành ngang dọc đại lục Cửu Châu với tốc độ gia đáng sợ, hào quang chiếu rọi muôn phương.

Cuộc đời này tuy ngắn ngủi nhưng lại đầy đủ những thăng trầm, kỳ vĩ và tráng lệ.

Nhưng dừng ở đây thôi.

Thánh nữ cung Lạc Hà, công chúa Đại Càn!

Thiếu chủ Tiêu thị của thánh địa Đại Diễn!

Thiên kiêu của thế gia hạng nhất, Hà Đông Tiết thị.

Thiên kiêu của môn phái hạng nhất Độn Thế Cốc.

Đối mặt với sự bao vây của bốn người, cho dù Từ công tử có sức mạnh nghịch thiên cũng không thể ngăn chặn được sự hủy diệt số mệnh.

Hắn ta đang ở trong một tình huống tuyệt vọng.

Ánh mắt nam tử áo trắng lạnh như băng, giọng nói vẫn không chút dao động giống như trước đây: “Bắt đầu đi.”

Bắt đầu đi.

Ba chữ này được thốt ra, toàn bộ bình nguyên yên tĩnh như cấm địa không người, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.

Một bóng dáng cô độc đứng đó, mái tóc dài đen trắng rối tung, khí tức huyết sát tràn ngập xung quanh, nhìn như ma quỷ thượng cổ được đúc bằng kim loại.

Rầm!

Hư không rung động mãnh liệt.

Huyết quang lan tỏa bốn phương tám hương, tràn ngập khắp nơi, trước người nam tử áo trắng dấy lên từng ngọn lửa đẫm máu, huyết khí ngày càng nồng đậm.

Rầm!

Tất cả đều khiếp sợ!

“Thiêu đốt tinh huyết…”

Trần Vô Song lộ vẻ mặt kinh hãi, cảm thấy vô cùng khó tin.

Đây đúng là điên cuồng đến tận xương tủy!

Hắn như biến thành ác ma khát máu, muốn lấy mạng đổi mạng!

Ai ai đều kinh sợ đến mức lặng im, bọn hắn càng không thể ngờ một người cường thế không ai so được như Từ công tử cũng bị dồn vào con đường ngọc nát đá tan.

Hắn đối với người khác ác độc, đối với bản thân càng ác độc hơn!

Rõ ràng là muốn cùng nhau chết.

Đám người vừa hồi hộp vừa kinh hãi, nam nhân này mặc dù đối mặt với tứ đại thiên kiêu, cái chết ở ngay trước mắt nhưng cũng không hề lùi bước.

“Ngoan cố chống cự giãy dụa có ích gì không?”

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, khí tức đột nhiên tăng vọt.

Bình nguyên dần nóng lên, mặt trời hư ảo chậm rãi hiện ra, phía sau hắn có ánh sáng rực rỡ đan xen.

“Thánh thể!”

Đám người kinh hoàng cảm nhận được thiên phú cường đại của Thiếu chủ thánh địa Đại Diễn.

Dù trước đó không có tiếng tăm gì, nhưng sau trận chiến này, hắn chắc chắn sẽ vang danh khắp đại lục Cửu Châu, thậm chí còn đề danh lên bảng Thanh Vân.

Cơ Minh Nguyệt nhăn mày, nàng không có dự định ỷ đông hiếp yếu, nhưng khi đối mặt với thủ đoạn muốn tự thiêu của Từ Bắc Vọng, nàng càng phải thận trọng hơn.

Tách!

Tiếng nước vang vọng trong thiên địa.

Nữ tử linh hoạt kỳ ảo như tiên, một màn nước xanh thẳm lửng lơ trước người, giọt nước chậm rãi rơi xuống, mặt đất trực tiếp nứt ra, đất đá như bị sóng lớn càn quét.

“Chỉ cần một giọt nước đã có thể xuyên thủng kim loại, đâm thủng đất đá, rốt cuộc đây là thể chất đặc thù gì?”

Đám người nhốn nháo kinh hãi.

Nhưng vào lúc này.

“Giết!”

Thiếu nữ váy đen xuất thủ trước, toàn thân phát ra chất độc quỷ dị, má ngọc hiện ra răng nanh độc trùng.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Chẳng mấy chốc.

Trong bầu không khí tràn ngập huyết sắc, một lá bùa rực lửa xuất hiện giữa không trung, nam tử áo trắng thình lình biến mất trước mắt bao người, một vết tích sót lại cũng không có, tựa hồ như chưa từng xuất hiện.

Cảnh này khiến da đầu những người chứng kiến run lên, toàn thân nổi da gà.

“Cơ cô nương, cẩn thận!”

Tiêu Phàm kêu lên, giọng điệu sắc bén đầy lo lắng.

Lần này thì mọi người đã kịp thời phản ứng, Từ công tử ẩn nấp thân hình, mục tiêu công kích đầu tiên chắc chắn là người mạnh nhất.

Cơ Minh Nguyệt không rõ biểu cảm, từ trong tay váy lấy ra một thanh ngọc kiếm phát sáng long lanh óng ánh.

Bình nguyên lặng ngắt như tờ, không khí như ngưng đọng lại.

Mắt Tiêu Phàm lóe lên ánh bạc, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo.

“Bên kia, cẩn thận!”

Hắn khàn giọng, dùng hết sức nhắc nhở.

Nhất thời, dường như có một dự cảm bất thường, sắc mặt thiếu nữ váy đen biến đổi, xương sống rét lạnh.