“Nghe đồn chủng hổ nhà họ Vũ chính là Phạm Thiên Chiến Thể, vậy mà đã trở thành con kiến không chịu nổi một đòn của Từ Bắc Vọng. Mgười đứng đầu bảng Thanh Vân là Khương Vô Kỵ càng không dám giao đấu với hắn ta.”
“Từ Bắc Vọng này cũng giỏi che giấu thật đấy, lúc trước chẳng nói chẳng rằng, bây giờ lại khuấy động toàn bộ Cửu Châu.”
“Còn một chuyện kinh khủng hơn nữa, hắn vậy mà đã cự tuyệt truyền thừa của bậc tiên hiền nho gia vô cùng dứt khoác. Tâm tính người này thật quả quyết, tàn nhẫn!”
“Nhìn quỹ đạo phát triển của hắn ta xem, sao mà giống với Đệ Ngũ Ma Đầu thế nhỉ?”
Đám người thuộc dòng họ Hiên Viên gia tụ lại bên suối, bàn tán xôn xao chuyện chấn động vừa mới xảy ra ở kinh thành.
Dòng dõi Hiên Viên đã truyền thừa được bảy nghìn năm, đương nhiên cũng sẽ có sự kiêu ngạo và khoe khoang thường thấy ở những vọng tộc, nhưng đối với sự tồn tại của Từ Bắc Vọng, bọn hắn không thể không coi trọng.
“Ồ?”
Khẩu khí có vẻ ngả ngớn cất lên.
Một vị nam tử mặc áo đen đang đứng trên cầu tàu, dung mạo mày kiếm mắt sáng, lông mày chạy thẳng vào đường tóc mai, khí thế tự nhiên, thờ ơ.
Sau lưng hắn là năm thanh thần kiếm đang bay lơ lửng, vì chúng luyện thành từ các thiên thạch khác nhau, cho nên bề ngoài cũng không giống nhau. Nam thanh kiếm này có kích thước lớn chừng bàn tay, nhưng đều vô cùng sắc bén!
Một đám người trong tộc nhìn thấy hắn ta thì lập tức khom người, biểu lộ thần sắc kính sợ và tôn sùng.
Thần tuấn của Hiên Viên thị, Hiên Viên Trường Khanh!
(*) Thần tuấn: Người tài giỏi, tài trí vượt bậc.
“Các ngươi đang nói về kẻ nào?”
Hiên Viên Trường Khanh khẽ chau mày.
Một người vội nói: “Từ…”
“Bỏ đi.”
Hiên Viên Trường Khanh phất tay, ra hiệu im lặng, sau đó lên tiếng với giọng điệu chẳng mấy hứng thú: “Ta trước nay sẽ không nhớ tên của thủ hạ của một bại tướng.”
“Thủ hạ của bại tướng?”
Có người trong tộc hoang mang.
Hiên Viên Trường Khanh chắp tay sau lưng, thản nhiên.
“Đợi ta nhập thế, hắn chắc chắn sẽ phải quỳ xuống đầu hàng, sau đó trở thành tuỳ tùng đi theo ta.”
“Đến lúc đó, ta sẽ xưng bá cho cả một thế hệ trẻ, để cho hắn ta đứng thứ hai.”
Lời này khiến cho người trong tộc phải quay mặt nhìn nhau.
Thần tuấn hình như quá điên rồ rồi?
Chủng hổ của Vũ gia có lẽ cũng nghĩ vậy, nhưng kết cục thì sao?
Ngay từ trận chiến nhập thế đầu tiên mà đã nhận về biết bao nhục nhã, suýt thì bị đạp chết dưới chân Từ Bắc Vọng, trở thành chủ đề mà ti tỉ người khắp thiên hạ đang bàn tán hăng say.
Như thể đoán được bọn họ đang nghĩ gì, Hiên Viên Trường Khanh vẫn lãnh đạm: “Chủng hổ? Một cái rắm của ta cũng có thể đập chết hắn.”
Trong lúc nói chuyện, năm thanh thần kiếm rung lên leng keng, một luồng khí tức mãnh liệt tuôn ra.
Những người khác trong tộc há hốc mồm, sau đó liền mừng rỡ như điên!
Ngũ phẩm!
Đây là chân khí Ngũ phẩm!
“Đợi ta luyện được thanh bản mệnh kiếm thứ sáu, đến lúc đó, đại địa Cửu Châu sẽ chỉ tán dương một cái tên, đó chính là…”
Hắn không nói gì thêm, chậm rãi chắp tay sau lưng rời đi.
“Hiên Viên Trường Khanh!”
“Hiên Viên Trường Khanh!”
Sau lưng vang lên những tiếng hô cuồng nhiệt, đinh tai nhức óc, kéo dài mãi không thôi!
...
Tại một mảnh đất tiên bao phủ trong ánh hào quang, sương mù bay lượn vờn quanh, linh cầm bay múa lả lướt.
Một nữ tử mặc váy dài trắng như tuyết đang ngồi bên cạnh ao. Nàng ta spử hữu mtóc đen phấp phới, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc tựa như dùng ngọc mà khắc nên, mưa bụi sáng mờ bao quanh, xinh đẹp như thể không có thật.
“Khuynh Tuyệt, ngươi biết thánh nữ thế hệ trước ở thánh địa Dao Trì của chúng ta chết trong tay ai không?”
Mỹ phụ nhân đầy đặn đặt câu hỏi với giọng điệu u ám.
Triều Khuynh Tuyệt gật đầu: “Đệ Ngũ Cẩm Sương.”
Mỹ phụ nhân tràn đầy lo lắng, nữ nhân kia như thể ác mộng mãi mãi không tan biến trong đầu.
Mười năm trước trận chiến Thiên Xu, thánh nữ Dao Trì bị ma đầu chém thành hai khúc, vô cùng thảm khốc.
“Thực lực tên chó săn của nàng ta cũng không ai sánh kịp!”
“Thánh địa Dao Trì này tuy không trấn áp được nàng ta, nhưng đối phó với con chó săn này thì vẫn còn dư sức!”
“Tội nghiệt mà Đệ Ngũ Ma Đầu phạm phải, hãy để chó săn của nàng ta đến nhận quả báo trước đi.”
Hơi thở của người phụ nữ trở nên hỗn loạn, giọng điệu lạnh như băng.
Đôi môi đỏ mọng của Triều Khuynh Tuyệt khẽ mở, giọng nói trong trẻo dịu dàng làm lạnh tứ phía: “Dì Thanh, ta sẽ chiếu cố hắn.”
Người phụ nữ xinh đẹp bình tĩnh lại một chút, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Không vội, sau khi ngươi trở về từ bí cảnh, sau đó lại nhập thế quét ngang đám trẻ tuổi.”
Bí cảnh của thánh địa Dao Trì, nơi đó mai táng hài cốt của Bán Bộ Chí Tôn, thánh nữ của các thế hệ đều có thể vào bí cảnh để cảm ngộ cơ duyên.
Đây cũng là lí do thánh địa Dao Trì đứng sừng sững trên đỉnh Cửu Châu.
Tổ tiên có sinh ra được Bán Bộ Chí Tôn hay không chính là đường ranh giới phân biệt.
Đạo pháp mà Bán Bộ Chí Tôn để lại kì diệu, huyền bí, thánh cảnh nhất phẩm cũng không thể sánh bằng.
Triều Khuynh Tuyệt khẽ gật đầu, dung nhan tuyệt mĩ chẳng hề có mảy may thay đổi.
Nàng di thế một mình, sự ngạo nghễ trời sinh tỏa ra từ trong xương.
...
Độn Thế Cốc.
Mùi màu tràn ngập vực sâu, các loại độc tố đan xen, nhìn kinh khủng lạ thường.
Một nữ tử váy đen chầm chậm bước ra, làn da nàng ta trắng đến rợn người, trông có vẻ chẳng có chút máu nào, đôi mắt cũng lạnh lẽo như băng.
“Cái tên Nghiêm Lương ngu xuẩn đã bị chơi xỏ rồi!”
Trước cửa, một ông lão có vẻ giận dữ.
Nếu như một tờ [Xuân Thu] của Khổng gia đang ở trong tay Từ ác liêu, Huyết Tàm Cổ có lẽ cũng đã hắn ta bị thu vào trong túi riêng!
Khổng gia và Độn Thế Cốc bị hắn trêu đùa trong lòng bàn tay, quả là nhục nhã!
Đáng giận!
“Tử cổ ở trên người hắn?”
Cô gái lạnh giọng hỏi.
Lão giả hơi trầm mặc, khó khăn cất tiếng: “Xét từ trận đánh ở Văn Miếu kinh thành, có thể Huyết Tàm Cổ đã bị hắn luyện hoá rèn thể rồi.”
Nếu thiếu cốc chủ nuốt tử cổ, độc thể của nàng sẽ có thể đạt đến trạng thái hoàn mĩ.
Thật là muốn chém nát Từ ác liêu này quá!
“Ta sẽ hút cạn máu của hắn.”
Cô gái buông ra những lời này, rồi lại bình thản trở về vực độc.
Biểu cảm của lão giả cứng đờ, thế lực của Độn Thế Cốc sao có thê chống lại Đệ Ngũ Ma Đầu?
Nếu động vào tâm phúc của nàng ta thì Độn Thế Cốc chắc chắn sẽ nghênh đón chỉ toàn là tai ương, đạo giáo sẽ sụp đổ.
Nhưng nghĩ lại một chút, đây xem như là trận giao tranh của lớp trẻ, ma đầu chưa chắc sẽ ra tay can thiệp.
“Vừa khéo, ta sẽ cho người nếm thử mùi vị nọc độc của thiếu cốc chủ.”
Lão giả trở nên âm trầm, hoàn toàn phẫn nộ!