Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 67: Sao Các Ngươi Có Thể Mặt Dày Như Vậy?




Kế hoạch chuẩn bị tỉ mỉ kín đáo này vốn định làm bẽ mặt Thần Kiếm Phong, nhưng ai ngờ được cuối cùng họ mới là người bị Thần Kiếm Phong làm cho mất mặt.

Một tên đệ tử nội môn trong số những người đứng ra tổ chức hoạt động phản kích này nhìn theo bóng lưng đắc ý rời đi của đệ tử Thần Kiếm Phong thì vô cùng không cam lòng, tay nắm chặt thành quyền.

"Vì cái gì chứ? Vì sao lại thành như vậy?"

Thần Kiếm Phong! Thần Kiếm Phong! Hiện giờ hắn mới biết được đám đệ tử Thần Kiếm Phong này ngoại trừ kiếm pháp dở tệ thì những mặt khác đã sớm thành tinh.

Xem động tác sử dụng đủ loại phù trận thành thạo của bọn họ, chỉ có ngươi không tưởng tượng ra nổi, chứ không có gì là bọn hắn không biết.

Một tấm phù trận đơn giản ở trên đệ tử của Thần Kiếm Phong giống như biến thành ám khí tuyệt thế khiến người khó lòng phòng bị.

Nào là kiếm khí xẻ đất, giương đông kích tây... dù sao vừa ra tay là chơi bẩn không giới hạn.

Hắn không cam lòng, hao tổn hết công sức chỉ đổi lấy một kết quả như vậy.

Tên đệ tử nội môn này còn đang không cam lòng, đột nhiên lơ đãng thấy được hơn mười tên đệ tử tạp dịch còn chưa thoát được.

So với đệ tử nội môn với ngoại môn, tuy rằng đám đệ tử tạp dịch ở Thần Kiếm Phong cũng có chơi xấu nhưng vẫn còn có sự chênh lệch tu vi, khi phải đối mặt với áp chế về mặt tu vi thì chỉ đành lực bất tòng tâm.

Trong nháy mắt, lửa giận trong mắt tên đệ tử nội môn này thiêu đốt. Hắn cũng chẳng để ý nhiều, nếu không gây khó dễ được cho đệ tử nội môn lẫn ngoại môn của Thần Kiếm Phong ngươi vậy thì ta sẽ làm khó đệ tử tạp dịch của các ngươi.

Tuy có chút mất mặt, nhưng hiện giờ hắn đâu còn để ý được nhiều như vậy. Hôm nay, cho dù bố của ông trời tới thì hắn cũng muốn xử lý mấy tên đệ tử Thần Kiếm Phong này, không ai có thể cản được.

Hắn nhấc chân đi thẳng tới chỗ mười tên đệ tử tạp dịch của Thần Kiếm Phong. Thấy hành động của hắn, mọi người như đoán được, có đệ tử cao giọng hô lên:

"Sư huynh ra tay với đám đệ tử tạp dịch chúng ta có phải là không công bằng không?"

Tranh đấu bên trong Đạo Nhất Tông thường tiến hành ở giữa các đệ tử ngang cấp. Nếu như một đệ tử nội môn mà ra tay với đệ tử ngoại môn thì sẽ khiến người khác xem thường ngay, chứ càng đừng nói tới việc ra tay với đệ tử tạp dịch.

"Không cần biết, hôm nay ta muốn xử lý Thần Kiếm Phong các ngươi."

Thấy hắn đã bị lửa giận thiêu tới choáng váng đầu óc, những đệ tử khác cũng không nói thêm gì.

Cả đoàn người nhanh chóng đi tới trước mặt mười tên đệ tử tạp dịch của Thần Kiếm Phong. Lúc này hơn mười người này đã bị đệ tử của các phong khác vây quanh, không còn chỗ trốn.

Người cầm đầu đám nội môn này lạnh lùng nhìn họ, nặng nề nói: "Ta biết làm vậy không hợp quy củ, nhưng Thần Kiếm Phong các ngươi khinh người quá đáng."

Cơn tức trong lòng hắn không xả ra không được, hơn nữa hắn cũng không có ý định làm gì quá đang đám đệ tử tạp dịch này. Chẳng qua hắn vừa nói xong, một tên đệ tử tạp dịch nhanh chóng quỳ xuống.

Hành động của hắn khiến đám người đang đứng quanh choáng váng, sao tên này lại đột nhiên hành đại lễ như thế?

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người sững sờ tại chỗ. Sau đó, hốc mắt tên đệ tử tạp dịch kia đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy dài xuống, giọng hắn chân thành lại tha thiết.

"Chư vị sư huynh, sư đệ là Vương Thiết, sinh ra ở một thôn nhỏ nghèo khó trên núi, gia cảnh bần hàn.

Từ nhỏ mẫu thân đã nói cho ta biết, đứa nhỏ nhà nghèo phải biết lo liệu sớm vì vậy ta nghe theo giấc mộng của mình, trải qua bao nguy nan gian khó mới bái nhập vào Đạo Nhất tông.

Cho dù ta chỉ là một tên đệ tử tạp dịch nhưng ta đã rất thỏa mãn.

Sư đệ không có ý khác, chỉ muốn thông qua cố gắng của mình khiến người nhà sống được tốt hơn, để mẫu thân không phải vất vả bị người bắt nạt nữa.

Sư đệ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc tháng này, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ trái với quy định tông môn, mong rằng chư vị sư huynh nhắm mắt cho qua giúp sư đệ hoàn thành được nhiệm vụ bắt buộc này tiếp tục ở lại Đạo Nhất Tông.

Đa tạ chư vị sư huynh."

Lời của hắn chân thành tha thiết, khiến người cảm động. Thấy một người thanh niên trưởng thành như Vương Thiết lại khóc như hoa lê đái vũ, đệ tử các phong khác bắt đầu thấy không đành lòng.

Thậm chí có người còn nhỏ giọng thì thầm: "Có phải chúng ta làm vậy hơi quá đáng rồi không?"

"Đúng đấy, vốn họ chỉ là đệ tử tạp dịch không có bối cảnh gì, cuộc sống phải vất vả lắm."

"Hay là thả hắn đi thôi?"

Mọi người bàn tán, tên đệ tử nội môn cầm đầu cũng âm thầm tự trách. Hắn áy náy lấy một túi linh thạch ra, cho dù chỉ là linh thạch hạ phẩm nhưng có tới mấy chục khối. Với một tên đệ tử tạp dịch không có bối cảnh mà nói thì của cải như vậy đã là không ít rồi.

"Sư huynh xin lỗi ngươi."

"Sư huynh..."

"Đừng nói gì nữa, Vương Thiết sư đệ mau rời đi thôi, nếu gặp chuyện gì khó khăn có thể tới Bá Thương Phong tìm ta."

"Đa tạ sư huynh."

Ngay sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, Vương Thiết nhận lấy túi linh thạch rồi chạy vù xuống dưới núi.

Các đệ tử Thần Kiếm Phong khác thấy một màn như vậy thì hai mắt phát sáng, không ngờ được còn có thể chơi như vậy nữa.

Người khác không quen Vương Thiết nhưng đám bọn họ sao lại không biết chứ.

Tên này có bối cảnh rất khá, là công tử trong gia tộc lớn. Phụ thân là đại tướng quân của hoàng triều thế tục, hắn đi cửa sau để vào được Đạo Nhất Tông.

Có Vương Thiết làm mẫu, chẳng mấy chốc đã có tên đệ tử thứ hai quỳ xuống hốc mắt đỏ bừng nói.

"Chư vị sư huynh, sư đệ khá hơn Vương Thiết một chút, tuy trong nhà không giàu có nhưng cũng đủ ăn.

Nhưng sư đệ có một thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng trời sinh đã bế tắc kinh mạch. Năm đó hai người chúng ta hẹn nhau cùng bái nhập tông môn rồi kết thành đạo lữ, vĩnh viễn không xa rời.

Thế nhưng bây giờ, sư đệ đã bái vào Đạo Nhất tông, còn nàng vẫn là người phàm nơi thế tục, nếu nàng còn không tu hành, chỉ sợ với tuổi thọ ngắn ngủi của phàm nhân, thêm mấy chục năm nữa ta và nàng sẽ cách biệt âm dương.

Những năm gần đây, sư đệ đốn củi, gánh nước, quét dọn không dám nghỉ ngơi một ngày chỉ vì tích cóp từng chút điểm tông môn, hy vọng có thể đổi một viên Tẩy Tủy Đan cho nàng.

Hiện giờ chỉ có một nhiệm vụ cuối cùng này là ta có thể..."

Diễn xuất của đệ tử này càng thêm chân thật, hắn không gào khóc lớn tiếng, mà tỏ ra bi thương từ trong lòng, hoàn toàn nhập diễn.

Vì vậy, hắn còn chưa nói xong, đệ tử nội môn dẫn đầu lại lấy ra một túi linh thạch hạ phẩm khác, ngắt lời nói: "Sư đệ đừng nói nữa, mau đi nhanh đi. Sư huynh tin tưởng người có tình như các ngươi chắc chắn sẽ có cái kết viên mãn."

"Đa tạ sư huynh."

Tên này cũng cầm lấy linh thạch rồi rời đi.

Mà thực tế tên này cũng là con cháu gia tộc lớn, hơn nữa nghe đồn rằng ở thế tục hắn là còn một tên lăng nhăng.

Số lượng thanh mai trúc mã, thề non hẹn biển không dưới một trăm, phải nói là cao thủ tình trường.

"Sư huynh, trong nhà ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có em thơ còn non dại..."

"Sư huynh, ta không giỏi ăn nói, nhưng cũng chẳng khá giả gì, cha mẹ trong nhà mất sớm, hai mươi huynh đệ tỷ muội chỉ đành dựa vào ta nuôi sống..."

Kế tiếp, từng tên đệ từ Thần Kiếm Phong nước mắt lưng tròng mà kể ra chuyện cũ bi thương của bản thân. Từ những câu chuyện trong miệng bọn hắn quả thực đã mô tả toàn vẹn tàn khốc của cuộc sống.

Vài nữ đệ tử dễ mềm lòng, vừa nghe xong đã không nhịn được khóc thành tiếng.

"Trên đời này có nhiều đau khổ như vậy, muốn sống cũng không dễ dàng. Chúng ta may mắn được tông môn che chở thế nhưng đám sư đệ bọn hắn..."