Ta Là Tổ Tông Của Nữ Chủ!!!!!

Chương 53: Hoàng triều tranh đấu (3)




"Nhìn kìa,là xe ngựa của Hầu gia đó,không ngờ Viễn phủ năm nay lại nở mày nở mặt như thế,cả Nhị hoàng tử,Thất hoàng tử và Hầu gia đều đến tham gia

"Ngươi nói thật lạ,Viễn phủ cũng cần nở mặt à,nhà người ta có công dẹp loạn biên ải đấy"

"Thượng Quan tiểu thư,xin mời"-Trích Loan bên cạnh Hầu gia cung kính nói

"Thật tạ ơn Hầu phủ"-Ái Sinh nhu mì nói

Xung quanh đột nhiên vang lên vài lời bàn tán

"Kia chẳng phải Thượng Quan Tam tiểu thư sao,cô ta sao lại ở trên xe ngựa Hầu phủ"

"Cô ta và Hầu gia có quan hệ gì thế nhỉ"

Lúc này Viễn lão gia và Viễn phu nhân nhanh chóng ra tiếp đón:

"Thượng Quan tiểu thư,người và Hầu gia có bị thương không?"

"Ta và Hầu gia không sao,Hầu gia muốn bảo trọn danh tiết của ta nên để ta đi xe ngựa đến trước,ngài sẽ đi sau"

"Chuyện thích khách lần này Viễn phủ ta sẽ cho hai người một cái công đạo"

"Thật ra ta không sao,những chuyện này Viễn lão gia nên đi nói với Hầu gia thì hơn"-Ái Sinh lại nói tiếp

"Mẫu thân của ta,người đến chưa?"

"Thượng Quan phu nhân đang ở Đông viện nghỉ ngơi,ta sẽ cho tỳ nữ dẫn tiểu thư đến đó"-Viễn phu nhân hiền hòa nói

"Đa tạ phu nhân"

- ------------------Dãi phân cách đáng ghờm-----------------------

"Mẫu thân,người có sao không?"

"Viên Nhi,con có sao không,con có bị thương không?"-Thượng Quan phu nhân ánh mắt đau lòng nhìn con gái mình

"Mẫu thân,con không sao cả may nhờ có Hầu gia giúp đỡ"

"Tốt,không sao là tốt,khi về chúng ta sẽ gửi quà cảm tạ đến Hầu gia"

"Được rồi,con mau ra Mai viên chơi đi,biết đâu lại tìm được lang quân như ý"

"Mẹ lại chọc con"-Ái Sinh má hơi hồng nhu mì nhìn

"Cầm Nhi,dắt tiểu thư qua Mai viên đi"

"Vâng,thưa phu nhân"

- --------------------Ta quen không--------------------

"Thượng Quan Tam tiểu thư đến kìa"

"Cô ta hôm nay không bám theo Thất hoàng tử nữa à"

"Ta nghe nói cô ta giữa đường gắp phỉ tặc,may nhờ có Hầu gia giúp đỡ đấy"

"Không có được Thất hoàng tử lại muốn chuyển sang Hầu gia sao?"

Ái Sinh nhíu mày nhìn qua những nữ tử đó,mấy ả lặp tức im miệng

"Viên Nhi,Viên Nhi,tỷ ở trên này đây"-Một giọng nữ ngọt ngào vang lên

"Nguyệt Dung tỷ tỷ"-Ái Sinh mỉm cười đáp lại,Viễn Nguyệt Dung là khuê mật thân thiết của Ái Sinh,tiểu thư dòng chính nhà họ Viễn,là muội muội của nam phụ Viễn Thạc Xuyên

"Mau,muội mau lên đây xem,trên đây đẹp lắm,có thể nhìn ngắm toàn cảnh của Bách Hoa Sơn đó"

"Vâng"

"Đây là Nhuận Hòa,đại tiểu thư của Nhuận gia,đệ nhất thương gia của kinh thành.Còn đây là Thượng Quan Tam tiểu thư,Kỷ Viên"

"Nhuận tiểu thư nghe danh đã lâu"-Ái Sinh nhu mì nói

"Muội muội lại đùa"

"Dung tỷ cẩn thận"-Ái Sinh hoảng sợ kêu lên

"Rắn,sao lại có rắn ở đây"-Nguyệt Dung khiếp sợ nhìn,xung quanh đài cao không biết khi nào đã có rất nhiều rắn

"Hai người cẩn thận,đây toàn bộ đều là rắn độc đấy"

"Hai tỷ nhìn kìa,cầu thang đã bị toàn bộ rắn bao phủ,chúng ta phải làm sao?"

"Cứu,cứu chúng tôi với"-Nhuận Hòa cùng Nguyệt Dung đều la lớn kêu cứu

Những vị phu nhân và tiểu thư phía dưới đều bị tiếng kêu cứu thu hút,khiếp sợ nhìn khung cảnh trên kia,toàn bộ đều bị rắn bao phủ,chỉ còn một chỗ trống nhỏ chỗ đứng của ba vị tiểu thư

"Nữ nhi,nữ nhi của ta"-Viễn phu nhân trân trân mắt nhìn,sau đó lại hoàn hồn lại nhanh nói:

"Mau đem rượu hùng hoàng ra ứng phó trước,phái người mau đi kiếm bột hùng hoàng về đây,nhanh lên"

Trên đài cao

"Chúng ta sắp hết chỗ đứng rồi,phải làm sao đây"-Nguyệt Dung mắt rưng rưng nói

"Mau,lan can bên kia chưa có rắn bò đến,chúng ta mau qua đó"-Nhuận Hòa nhanh nhảu nói,tay lôi kéo Ái Sinh và Nguyệt Dung chạy qua

"Chúng ta ở đây chờ trước sau bọn rắn cũng bò đến,hay bây giờ ta nhảy xuống"

"Không được Kỷ Viên,nơi này quá cao,trừ khi người có võ công mới có thể đỡ được chúng ta"-Nhuận Hòa lắc đầu nói,đúng lúc này có một giọng nam vang lên:

"Tỷ tỷ,mau nghe lời Thượng Quan tiểu thư đi,tỷ nhảy xuống đệ sẽ đỡ tỷ"

"Nhuận Hạc,đệ đừng làm càn giờ này"-Nhuận Hòa nhăn mày nói,đôi mắt lại nhìn chăm chăm vào khoảng trống cuối,rắn sẽ bò đến đây nhanh thôi

"Nhuận Hòa,tỷ mau xuống trước rồi tiếp bọn muội"-Nguyệt Dung thúc giục,nàng không muốn bỏ mạng nhanh như vậy

Nhuận Hòa cắn răng,leo lên thanh vịnh nhảy xuống.Nhuận Hạc nhanh tay đón được tỷ tỷ của mình

"Mau,Nguyệt Dung,mau ôm lấy ta"

"Ca ca"-Nguyệt Dung ánh mắt mừng rỡ như bắt được cọng rơm cứu mạng,vì lúc này,đàn rắn lúc nhúc kia chỉ còn cách họ mấy bước chân

"Nhưng còn....."-Nguyệt Dung do dự,ánh mắt khẽ nhìn qua Ái Sinh

"Không sao,tỷ xuống trước đi"-Ái Sinh trong lòng thầm tính toán,ngay khi Viễn Nguyệt Dục vừa ôm muội muội nhảy xuống cũng đồng thời từ không gian rút ra nhuyễn kiếm

Ái Sinh ánh mắt đảo quanh,vung tay xuất nhuyễn kiếm ra quấn lấy một cành cây lấy đà nhảy bậc lên đó.Tất cả mọi người ở dưới đều ngước mắt nhìn,có kinh ngạc,có ngưỡng mộ,có cả ghen tỵ.

Lúc này có vài người chạy tới,trong đó có cả hai vị ca ca của nguyên chủ,Thượng Quan Kỷ và Thượng Quan Kỷ Phát

"Kỷ Nhan,mau xuống đây,ca ca đỡ muội"-Thượng Quan Kỷ nói,hai tay dang rộng ra,còn Thượng Quan Kỷ Phát đang chỉ huy người tạt bồ hùng hoàng vào đám rắn trên kia

Ái Sinh không do dự nhảy thẳng xuống dưới,bỗng nhiên Thượng Quan Kỷ bị đẩy ra một bên,cô nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp rộng lớn,là vòng tay ôm của Hầu gia,Ái Sinh và Thượng Quan Kỷ đều trợn mắt nhìn