Nhìn xem, có người không bình tĩnh được kìa.
Thịnh hồ ly hít thật sâu, cằm có chút dấu hiệu co rút,
tay đang đặt trên tay lái, cũng bắt đầu có hiện tượng trắng xanh. Nhưng hồ ly
vẫn là hồ ly, hắn vẫn trấn định nói: “Ý của ta là, ngươi cứ gối đầu lên đùi ta
mà ngủ một giấc ngon đi.”
Ngừng một lúc lâu, khóe mắt hắn rực sáng, so ra còn
sáng hơn ánh mặt trời: “Đương nhiên, nếu ngươi thật sự muốn dùng phương thức ấy
để phục vụ ta, ta sẽ không kháng cự.”
“Quên đi, cái loại hành vi này ngươi tự mình đi mà
nghiên cứu.” Tôi phất phất tay.
Dứt lời, đầu óc của tôi cũng không chịu thua kém, bắt
đầu ảo tưởng tà ác. Thịnh hồ ly ngồi dưới đất, cố gắng dùng miệng mình chơi đùa
tiểu hồ ly của hắn… Rất dâm tà, thật sự là dâm tà tới nỗi tôi cũng không nhịn
được nghĩ tiếp… Không đúng nha, nếu tính như vậy thì tiểu hồ ly phải đạt chiều
dài tới 30cm…
Đang miên man suy nghĩ, âm thanh của Thịnh hồ ly
truyền đến: “Hàn Thực Sắc”.
“Hả?” Tôi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ đáng khinh
trong đầu mình.
“Ngươi rốt cuộc có ngủ hay không?” Hắn hỏi.
Tôi nghĩ một chút, nói: “Được rồi!”
Vì thế, tôi liền ngoan ngoãn gối đầu lên đùi Thịnh hồ
ly, khỏi phải nói, thật là thoải mái a.
“Ngủ đi, tới nơi ta gọi ngươi.” Thịnh hồ ly khó có khi
ôn nhu được một lần.
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bên trong xe, một bầu
không khí an tĩnh.
Một phút sau.
“Thịnh Du Kiệt”
“Hử?”
“Ngươi có khi nào đột nhiên đánh rắm không?”
“… Ai lại đi làm cái chuyện đáng chán đó chứ.”
“Ta á, hôm qua á, trong chăn á, ta thả hai cái, ngươi
có ngửi thấy không?”
“……………”
Lại một phút sau.
“Thịnh Du Kiệt”
“Hả?”
“Mỹ nhân đang ở trong lòng, tại sao tiểu đệ đệ của
ngươi lại chẳng có phản ứng gì hết vậy? Chắc không phải là có gì khó nói đó
chứ?”
Một phút nữa trôi qua.
“Tiểu hồ ly à, đứng, đứng lên đi, nào, chậm rãi đứng
lên, đừng thẹn thùng, mặc dù ngươi bị người ta độc ác dùng quần lót siêu cấp CK
giam lại, nhưng mà sau nhiều lần gặp mặt thân mật, ta đã nhìn rõ được hình dáng
của ngươi, tuy rằng dáng người của ngươi chỉ là một cây trúc nhỏ, như liễu yếu
trong gió, thế mà cũng thực mê loạn lòng người, dù thể chất ngươi hư nhược,
cùng thắt lưng vận động không đến một phút liền nộp vũ khí, nhưng mà dũng khí
của ngươi thật đáng khen ngợi, nhất là khi ngươi chuẩn bị lên sân khấu, có hai
bảo tiêu to tròn, quá là oanh liệt, ngươi nha, không được khinh thường hai bảo
tiêu tròn tròn kia đó, mỗi ngày bọn họ có thể sáng tạo ra hàng triệu sinh mạng
mới đấy; tuy rằng nhiều lúc, trong giây phút nhìn các bạn Nhật Bản ở trên
giường giáo dục vận động, mạng của những người đó bị chủ nhà ngươi mưu hại mất
rồi, thế nhưng bọn họ thật vĩ đại, chết trong vinh quang, chính là, không thể
thay đổi được sự thật là chủ nhà ngươi đã từng sát hại vô số con trai con gái
của chính mình, ngươi phải nhớ kĩ, hắn là một người độc ác còn hơn cả Hitle….”
Không đợi tôi cùng tiểu hồ ly nói chuyện xong, Thịnh
hồ ly đã nắm áo tôi, ném tôi qua bên kia ngồi.
Tôi thở dài, Thịnh Du Kiệt à, ngươi vẫn là không đủ
bình tĩnh a.
Rất nhanh, xe đã chạy tới khu gần bệnh viện. Tôi vội
kêu Thịnh hồ ly dừng lại: “Ta xuống chỗ này là được rồi”.
“Tại sao?”Thịnh hồ ly nhìn tôi, đuôi lông mày lá liễu
khẽ nhướn làm động lòng người.
“Ta sợ người trong bệnh viện thấy ta ngồi trên xe của
ngươi, họ lại cho rằng chúng ta phát sinh quan hệ không thể cho ai biết”. Tôi
thành thực trả lời.
“Chúng ta vốn đã có quan hệ không thể cho ai biết rồi
mà.” Đôi mắt Thịnh hồ ly như có nước khẽ chuyển: “Tối hôm qua không phải ta mới
tiến vào ngươi sao?”
“Đó chỉ là quan hệ thân xác, ta nói là nói quan hệ về
tinh thần kìa”. Tôi nhếch miệng: “Ta và ngươi đều là cao nhân, như thế nào có
thể bị tình yêu cuốn lấy, cứ như vậy đi. Tốt rồi, ta đi mua điểm tâm đây.”
Nói xong, tôi đem cửa xe mở ra, đang muốn ra ngoài thì
lại bị Thịnh hồ ly mạnh mẽ kéo về, không kịp phòng thủ, tôi liền cùng hắn hôn
nhau.
Không một lời, cái lưỡi mềm mại của hắn liền tiến vào
trong miệng tôi, rất nhanh đảo một vòng.
Buổi sáng chúng tôi sử dụng cùng một loại kem đánh
răng, hương vị bạc hà tươi mát, mang theo vị ngọt.
Hương vị này thật quen thuộc, tôi rất thích.
Nhưng mà, đây là ở trên đường lớn nha, bị người nhìn
thấy thì tôi có trăm cái miệng cũng không thể cãi?
Vì thế tôi nhanh chóng đẩy hắn ra, nhíu mày hỏi:
“Thịnh Du Kiệt, ngươi gần đây sao dục hỏa lại tràn đầy như thế?”
Hắn nhìn tôi, trong mắt như hồ nước, tựa hồ có hơi hơi
gợn sóng, khuôn mặt phơi phới như bị che bởi một tầng sương mỏng.
Tôi đang muốn nói gì đó, hắn liền đem người tôi quay
lại, một cước đá ra khỏi xe.
Tôi ôm mông, cắn chặt hàm răng, nhìn cái xe của hắn
nghênh ngang rời đi.
Hồ ly chết tiệt, quả thật không coi mông người khác là
mông mình a.
Bưng hai chén mì thịt bò đi vào bệnh viện, khi vào
phòng khám, đã thấy Thịnh hồ ly ngồi an vị rồi.
Động tác thiệt mau lẹ a.
Thấy tôi, hắn ngẩng đầu, như không có việc gì, cười
cười nói: “Bác sĩ Hàn, hôm nay như thế nào mà sớm như vầy đã tới rồi.”
“Còn không phải bị ngươi dùng “Chiến thuật nước đá”
gọi dậy sao”. Tôi trừng mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm nghi hoặc, hồ ly không
phải bị mất trí nhớ chứ, như thế nào chuyện mới xảy ra đã vội quên?
“Bác sĩ Hàn, ngươi đừng nói giỡn à, bị người khác nghe
thấy sẽ tưởng rằng ngươi tối qua là ngủ ở nhà ta nha, những người nhiều chuyện
sợ là sẽ hiểu lầm chúng ta có quan hệ mờ ám đó?” Thịnh hồ ly trước mặt thì
cười, nhưng theo giác quan thứ 6 của tôi, thằng nhãi này cười thật không có ý
tốt gì a.
Thì ra là giận vì lời nói lúc nãy của tôi.
Hồ ly là quỷ hẹp hòi.
Nữ nhân tốt không đấu cùng nam nhân.
Tôi không để ý tới sự chế nhạo trong lời hắn, cười
cười cầm mì thịt bò đưa cho hắn: “Đến đây, đến đây, ăn cho nóng nào”
Mì thịt bò nóng hôi hổi, mặt trên là những miếng thịt
bò non mềm, còn có rau xanh trang trí, nhìn cực mê người.
Thịnh hồ ly cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nhướng
lên: “Mời ta ăn, ngươi bỗng nhiên trở nên hào phóng như vậy từ bao giờ thế?”
“Khiến ngươi chê cười rồi, Hàn Thực Sắc ta chỉ đối với
người ngoài là keo kiệt thôi.” Tôi vỗ ngực thể hiện.
Nghe vậy, trong mắt Thịnh hồ ly rất nhanh hiện lên một
tia sáng âm thầm: “Ý của ngươi là ta không phải là người ngoài của ngươi?”
“Điều đó là đương nhiên.” Tôi mỉm cười.
“Thế ta là người gì của ngươi?” Đôi mắt hắn thoáng cái
âm trầm đi vài phần.
“Ngươi là máy tự an ủi miễn phí cao cấp toàn năng của
ta”. Tôi cười hì hì đem mì thịt bò đẩy đến trước mặt hắn: “Đến đến, đồng chí
Thịnh Du Kiệt, tối qua làm công tác cách mạng vất vả, ăn nhiều nhiều một chút,
bồi bổ thân thể.”
Thịnh hồ ly khóe miệng khẽ nhấc, nhưng lần này động
tác có vẻ nhẹ nhàng phiêu lãng hơn.
Hắn tiếp nhận mì, nhẹ giọng nói: “Ngày sau còn dài.”
Cái lỗ tai cực thính của tôi nghe được câu này, cười
hắc hắc: “Cái chữ “ngày” này của ngươi nha, thật sinh động”.
Hắn khinh bỉ dò xét liếc mắt nhìn tôi: “Đáng khinh”
“Đáng khinh mà ngươi còn “ngày” ”. Tôi càng cười vui
vẻ.
“Bởi vì” Thịnh hồ ly đáy mắt tràn đầy ánh sáng sâu
thẳm: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”.
“Bên bờ địa ngục đầy bỉ ngạn hoa, đẹp lắm nha”. Tôi mở
nắp hộp mì thịt bò của mình, vùi đầu vào chiến đấu.
Không tồi nha, không biết có phải do hôm qua vận động
trên giường quá nhiều hay không mà hôm nay ăn mì thịt bò thật sự rất ngon.
Trong lúc tôi vùi đầu tận sức tiêu diệt mì thịt bò,
Thịnh hồ ly ung dung nói: “Đúng vậy, địa ngục quả là rất đẹp”
Ăn điểm tâm xong, liền bắt đầu làm việc.
Vận khí của tôi quả nhiên không tồi, tới gần giờ nghỉ
trưa, một người anh em ngoại quốc cao to xuất hiện.
Mái tóc vàng, cơ bắp phát triển, hình dáng thu hút.
Quả thực là trăm năm khó gặp nha.
Hồn phách nháy mắt biến mất tiêu, vội nói: “Làm ơn cởi
quần ra.”
Trên đầu chữ sắc là một con dao, tôi cư nhiên lại quên
Thịnh hồ ly đang ngồi bên cạnh.
Chỉ nghe âm thanh lạnh lùng của hắn truyền đến: “Bác
sĩ Hàn, hình như bệnh nhân còn chưa nói ra bệnh trạng của mình thì phải.”
Tôi vội lấy tay mình lau nhanh nước miếng trên miệng:
“Đúng đúng, trước tiên phiền anh nói một chút về tình trạng bệnh của mình đi.”
Tiếng phổ thông của anh chàng ngoại quốc không tồi,
nhưng tôi một câu cũng không nghe vào lỗ tai.
Sau khi hắn kể rõ xong, tôi liền lập lại lời nói: “Làm
ơn cởi quần ra.”
Anh chàng ngoại quốc rất cởi mở, tuyệt không hỏi han,
đi đến bình phong đằng sau, bắt đầu cởi quần.
Chính là đến thời khắc mấu chốt nhất, khi đôi mắt sáng
như sói của tôi đang chăm chú nhìn thì một đôi tay đặt lên che lại.
Thịnh hồ ly thấp giọng nói: “Bác sĩ Hàn, việc gì cũng
một vừa hai phải thôi, xem nhiều quá, cẩn thận bị đau mắt hột đấy.”
Tôi bị t*ng trùng lên não, cũng không bận tâm tới tình
hữu nghị cách mạng tối hôm qua, khủy tay hướng ngực Thịnh hồ lý thúc một cái.
Chỉ nghe Thịnh hồ ly kêu lên một tiếng đau đớn, đôi
tay đang che lấy mắt sói của tôi buông lỏng ra.
Cũng vì thế mà tôi có vinh hạnh được thấy một màn khó
quên trong cuộc đời.
Bình thường thì chỉ nhìn thấy nhiều lắm cũng chỉ là cái
nấm đùi gà nhưng hôm nay nhìn thấy lại là chày gỗ lớn nha.
Hình tượng một chút, thì nơi đó của hắn giống như là
cánh tay của tôi vậy nha.
Quả nhiên là thiên phú dị bẩm, bội phục, bội phục.
Nhưng mà tôi chỉ có thể liếc mắt một cái, bởi vì giây
tiếp theo, tay của Thịnh hồ ly, đưa vào sau lưng tôi, động một cái, đem nội y
của tôi mở ra.
Lưu manh a lưu manh, Thịnh hồ ly là đại lưu manh.
Tôi chạy nhanh trốn đi để mặc lại đồ.
Chính là, chờ tới khi tôi dùng vận tốc âm thanh mặc đồ
thì Thịnh hồ ly cũng dùng vận tốc ánh sáng kiểm tra xong cho tiểu đệ đệ của anh
chàng ngoại quốc.
Tôi rốt cuộc vô duyên gặp mặt chỉ một lần.
Anh chàng ngoại quốc đi rồi, Thịnh hồ ly bỗng nhiên
đem cửa đóng lại.
Tiếng vang răng rắc, làm cho lông mi của tôi nhảy
dựng.
Tôi vội che ngực, khẩn trương nói: “Ngươi muốn làm gì,
không cần làm loạn a. Nếu ngươi thật sự nghĩ muốn làm loạn cũng không phải là
làm loạn ở trong này. Ta đề nghị là chúng ta nên đợi tan tầm tìm một nơi phong
cảnh hữu tình mà chậm rãi làm loạn nha.”
Thịnh hồ ly như không nghe thấy lời tôi nói, hắn chậm
rãi đi đến trước mặt tôi, cúi thân mình xuống, hai tay nhẹ vuốt ve trên hai má
tôi, dùng âm thanh thật bình tĩnh: “Hàn Thực Sắc, lần sau ngươi mà dám làm lại
loại chuyện này, ta sẽ dùng dao phẫu thuật, đem ngươi cắt từng mảng từng mảng
xuống.”
Trong âm thanh của hắn, mang theo loại lạnh nhạt, làm
cho người tôi không rét mà run.
Da gà của ta bắt đầu nổi lên, nhưng vẫn là không rõ
mình phạm lỗi gì: “Ta làm sai gì?”
“Chúng ta hôm qua mới lên giường, hôm nay ngươi liền
đối với bộ phận dưới của nam nhân khác chảy nước miếng.” Thịnh hồ ly chậm rì rì
nói xong, híp đôi mắt, hàn quang hiện ra bắn về phía tôi: “Đây đối với ta là
trắng trợn vũ nhục.”
Tôi vội vàng cúi đầu, sờ sờ tiểu hồ ly của hắn, lấy
lòng cười cười nói: “Ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều nha, tiểu hồ ly à, ngươi cũng
rất tuyệt nha -- thân tàn nhưng ý chí cứng rắn, luôn làm đúng công tác thủ vững
tới thời khắc cuối cùng. Hơn nữa, ngươi tuy rằng năng lực không đồng đều nhưng
mà sau này vẫn có thể bồi dưỡng, ngươi nói có đúng không?”
Nói xong, tôi ngẩng đầu, điếc không sợ súng mà hướng
Thịnh hồ ly lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Theo cá nhân tôi nhận thấy, chính mình cười rộ lên vẫn
rất là tốt.
Có người từng hình dung nụ cười của tôi như vầy: khóe
mắt cong cong, giống như trăng khuyết, tràn ra vô hạn ánh sáng.
Tôi thẳng thắn thừa nhận, người kia chính là tôi.
Nhưng mà, ngay cả chính mình cũng phải khen chính
mình, chứng minh rằng tôi cười rộ lên không có xấu.
Tôi kì vọng rằng bản thân cười có thể làm cho Thịnh hồ
ly hoa mắt, làm cho hắn buông tha cho tôi một lần.
Kịch trên truyền hình không phải nữ diễn viên cười có
thể thay đổi rất nhiều chuyện sao?
Kế hoạch tựa hồ thành công bởi vì ngay sau khi tôi nở
nụ cười thì Thịnh hồ ly cũng cười theo tôi.
Vì thế, tôi mỉm cười, ngửa đầu nhìn về phía Thịnh hồ
ly.
Thịnh hồ ly mỉm cười, hai tay vuốt ve má tôi.
Ánh mặt trời ấm áp, trong phòng yên tĩnh, không khí
cũng ấm áp.
Đáng tiếc là……
Mười giây sau, trên mu bàn tay Thịnh hồ ly là một giọt
nước mắt.
Đó là nước mắt của tôi.
Tôi bởi vì đau mà chảy nước mắt.
“Không cần véo, khuôn mặt non mềm của ta không chịu
nổi sự tra tấn của ngươi đâu!” Tôi kêu to làm Thịnh hồ ly buông hai cái ma thủ
ra.
Thịnh hồ ly hừ nhẹ: “Vốn không nghĩ véo má ngươi,
nhưng thấy ngươi cười đắc ý như vậy rất đáng đánh, không véo ngươi ta thật rất
xin lỗi ánh mắt của mình.”
Ta thiêu chết ngươi, thiêu ngươi a
Ta đông lạnh chết ngươi, đông lạnh ngươi a
Ta OO ngươi, lại XX ngươi a
Tôi âm thầm mắng.
“Thịnh Du Kiệt, thương hương tiếc ngọc, thương hương
tiếc ngọc, trở về viết chính tả 100 lần cho ta” Tôi xoa hai gò má đang đỏ, bất
mãn nhìn hắn.
“Hàn Thực Sắc, nói chuyện phải thông qua suy nghĩ, trở
về viết chính tả 100 lần.”
Hắn đánh trả: “Nếu ta nói bộ ngực của ngươi rủ xuống,
ngươi có cao hứng nổi không?”
Tôi thở dài: “Thật ra, ta cũng không cố ý vũ nhục
ngươi. Chính là, ngươi thử nghĩ xem, một người đã nhìn thấy biển lớn rồi thì
khi nhìn lại sông nhỏ, sẽ không còn mùi vị như trước nữa. Ta nhìn thấy tiểu đệ
đệ ngoại quốc, lại nhìn cái của hồ ly ngươi, thật là có mức chênh lệch của lòng
sông so với mặt biển… A!”
Vừa dứt lời, tôi đã bị Thịnh hồ ly bế lên, đặt trên
bàn làm việc.
Sau đó, hắn cúi xuống, thật gần mà nhìn tôi.
Làn da của Thịnh hồ ly giống như là gốm sứ, mịn màng
trơn nhẵn, làm cho cả người bao phủ bởi một tầng khí chất thanh nhã.
Hai hàng lông mi sáng sủa, khuôn mặt với đường nét rõ
ràng, chiếc mũ thanh tú, tạo cho người ta cái cảm giác lịch sự tao nhã.
Nhưng đôi mắt nhỏ dài, phảng phất như phủ một lớp phấn
mỏng ánh sáng, như là hoa đào mê hoặc, đầy xinh đẹp, sắc đẹp hút hồn người.
Tôi hãm sâu trong đó, không thể tự giải thoát.
Tóc trên trán Thịnh hồ ly bị gió mùa hè nhẹ thổi, tràn
ngập ánh sáng vàng ấm áp, như ngàn mảnh vỡ vàng rực.
Cái miệng hoàn mỹ của hắn, nhẹ nhàng mấp máy: “Hàn
Thực Sắc, khi có lũ, sông nhỏ cũng dìm chết người đấy. Nếu như không tin… Hiện
tại thực nghiệm thử xem.”