Ta là Thực Sắc

Chương 24: Chuyện xưa theo gió (1)




Tôi vẫn luôn nhìn miệng của Lâm Phi Vân.

Nho nhỏ, có độ cong xinh đẹp, tô một lớp son môi màu hồng nhạt, ánh mặt trời lướt nhẹ trên gương mặt đang mang vẻ vui mừng lẫn châm chọc.

Lâm Phi Vân nói cho tôi biết, kỳ thật, người mà Ôn Phủ Mịch vẫn thích, là chị họ của cô ta, An Hinh.

An Hinh so với Ôn Phủ Mịch lớn hơn ba tuổi, hai người chơi với nhau từ nhỏ, cảm tình rất tốt.

Lâm Phi Vân nói, cô ta đã sớm biết được tâm sự của Ôn Phủ Mịch.

Bắt đầu từ lúc mỗi lần Ôn Phủ Mịch gặp An Hinh, nhìn ánh mắt ôn nhu như nước đó, cô ta liền đã biết.

Về sau, An Hinh tốt nghiệp trung học, rồi sang Mỹ du học, rời xa bọn họ.

Nhân cơ hội này, Lâm Phi Vân đã tiến hành thổ lộ với Ôn Phủ Mịch.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, Ôn Phủ Mịch cự tuyệt cô ta.

Lâm Phi Vân cố chấp muốn nghe chính miệng hắn nói ra nguyên nhân.

Ôn Phủ Mịch làm vừa lòng nàng, hắn nói, người hắn yêu chính là An Hinh.

Lâm Phi Vân khuyên hắn hãy suy nghĩ cho rõ, bởi vì An Hinh căn bản chỉ coi hắn là em trai.

Nhớ tới khi Ôn Phủ Mịch nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt mềm mại như mây, hắn nói, không sao, hắn vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi, đời này của hắn, chỉ sẽ lấy duy nhất một người là An Hinh.

Một năm sau, truyền đến chuyện An Hinh kết giao cùng một thanh niên Hoa kiều, Lâm Phi Vân không hề do dự, liền đem chuyện này, cùng với hình chụp hai người thân mật đưa cho Ôn Phủ Mịch xem.

Lúc ấy, ánh mắt Ôn Phủ Mịch, như khoảng sân hoang vắng.

Đó là chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè trước khi vào cấp 3.

Vốn tưởng rằng, Ôn Phủ Mịch từ nay về sau vẫn mãi tĩnh lặng, nhưng không ngờ được chính là, một năm sau đó, hắn lại cùng tôi kết giao.

Lần đầu tiên gặp tôi, Lâm Phi Vân liền đã biết nguyên nhân.

Tóc của tôi, luôn rối tung xõa trên vai, giống như dải lụa đen hoa lệ.

Giống như của An Hinh.

Lâm Phi Vân nói, nhìn từ sau lưng, ngươi cùng An Hinh thật sự rất giống.

Cô ta nói, Ôn Phủ Mịch không phải ngồi phía sau ngươi sao?

Cô ta nói, Ôn Phủ Mịch có phải là rất thích vuốt ve tóc của ngươi?

Cô ta nói, Hàn Thực Sắc, ngươi và ta giống nhau, đều là kẻ thất bại.

Trong lúc nói chuyện, nhiệt độ cà phê trong tay đã bị không khí mang đi rồi, chỉ còn lại có một mảnh lạnh như băng.

Tôi bỗng nhiên mỉm cười, tươi cười so với cảnh sắc ngày xuân càng xán lạn hơn.

Tôi nói, vậy thì thế nào? Hiện tại Ôn Phủ Mịch vẫn là ở bên tôi.

Tôi nói, ta tùy thời tùy chỗ đều có thể véo mông hắn, ngươi có thể sao?

Tôi nói, nam nhân thôi mà? Hưởng thụ thân thể hắn là tốt rồi, quản lý trái tim hắn làm cái gì?

Tôi nói, ta so với ngươi, vẫn là lời hơn một chút đấy.

Tôi nói, được rồi, ta phải đi rồi, lần sau lại nói chuyện phiếm tiếp nhé.

Sau đó tôi đứng dậy.

Khi xoay người mới phát hiện, khóe miệng đã cứng ngắc hoàn toàn.

Mở cửa quán cà phê, ánh sáng ban ngày, giống như thác lũ, đồng loạt ập vào mắt tôi.

Một loại cảm giác đầy chua xót.

Khóe miệng của tôi, vẫn như cũ nhếch lên một vòng cung.

Tôi vẫn đang cười a.

Tôi cứ như vậy đi mãi.

Không chút ý thức, cũng không phân biệt phương hướng, chỉ là theo những bước chân đi về phía trước.

Bên người, tựa hồ có rất nhiều người đi qua, nhưng cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Thanh âm vẫn còn, chỉ là trở nên mơ hồ, như là che phủ một tầng vải mỏng, gây sợ hãi.

Cứ như vậy vẫn đi tới, mãi đến khi một hồi còi dồn dập làm cho thần trí của tôi khôi phục lại.

Như là bừng tỉnh từ trong mộng, tôi mới phát hiện, chính mình không biết khi nào đã đứng ở giữa đường quốc lộ.

Đủ loại xe, lao nhanh bên người tôi.

Thất thần một chút, liền tan xương nát thịt.

Một bác gái đang thực hiện nhiệm vụ chỉ đạo giao thông, mặc cảnh phục, trên cổ đeo cái còi đem tôi kéo vào lề đường, tận tình khuyên nhủ rồi lại khuyên nhủ, tiểu muội muội à, thế giới tốt đẹp như thế, không khí trong lành như thế, thịt lợn hôm nay lại hạ giá như thế, tại sao ngươi lại muốn tự sát? Quan trọng nhất là tại sao phải ở ngay giao lộ ta quản lý mà tự sát? Chẳng lẽ ngươi không biết như vậy sẽ hại ta mất đi tiền thưởng tháng này sao? Lại đây, tỷ tỷ nói cho ngươi nghe, nếu muốn tự sát, thì đi đến cái giao lộ phía trước kia, nơi đó lưu lượng xe cộ lớn hơn, tuyệt đối có khả năng làm cho đầu với cổ chia lìa nhau, thậm chí ngay cả mẹ của ngươi cũng nhận không ra, ngoan, đi thôi.

Tôi không có đi đến nơi có lưu lượng xe cộ lớn hơn ở phía trước, cũng không có tự sát, mà là quay về nhà.

Nằm ở trên giường, tôi bắt đầu cố gắng trấn định tâm thần.

Tôi từ nhỏ đã xem phim thần tượng mà lớn lên, phi thường rõ ràng một đạo lý, đó chính là, đối với lời nói của tình địch, là tuyệt đối không thể tin tưởng.

Chỉ là, những lời nói của cô ta về mái tóc, lại thấm sâu tận trong lòng của tôi.

Ôn Phủ Mịch không phải ngồi phía sau ngươi sao?

Ôn Phủ Mịch có phải là rất thích vuốt ve tóc của ngươi?

Đúng vậy, những chuyện này đều là thật sự.

Tôi nhớ lúc trước khi quen nhau, thần sắc ôn nhu của Ôn Phủ Mịch lúc hắn chăm chú nhìn tóc của tôi.

Tôi nhớ sau khi quen nhau, dáng vẻ yêu thương của Ôn Phủ Mịch khi vuốt ve mái tóc của tôi.

Còn có một lần, tôi hỏi Ôn Phủ Mịch có phải là cảm thấy rằng tóc của tôi rất đẹp, khi đó, tay của Ôn Phủ Mịch, quả thật là có cứng ngắc trong nháy mắt.

Hết thảy, đều bức bách tôi không thể không tin tưởng lời nói của Lâm Phi Vân.

Là bởi vì mái tóc?

Ôn Phủ Mịch sở dĩ ở bên tôi, chỉ bởi vì mái tóc tôi?

Tôi nằm ở trên giường, cứ cách ba giây đồng hồ lại trở mình một lần.

Cuối cùng, tôi bạo phát, trực tiếp vọt xuống tiệm thuốc lá dưới lầu, mua bao ESSE[1], cầm về nhà, hút hết điếu này đến điếu khác.

Tuy rằng hương thuốc lá thật nhạt, song vẫn như cũ làm cổ họng tôi như nghẹt lại.

Hút hết một gói thuốc lá, tôi cũng bình tĩnh lại, ra quyết định -- chuyện ngày mai vẫn là để ngày mai nghĩ đi, hôm nay cứ đi ngủ đã.

Vì thế, tôi lấy thuốc ngủ ra, nắm một nắm, cứ như vậy mà uống với nước lọc.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu choáng váng não căng ra, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Ôn Phủ Mịch không biết khi nào ngồi bên giường của tôi.

Tôi trở mình, vừa định mở miệng, lại phát hiện yết hầu vừa sưng vừa đau.

Nhất định là ngày hôm qua hút quá nhiều.

Ôn Phủ Mịch nâng tôi dậy, nhíu mày thân thiết hỏi han: "Em làm sao vậy?"

Kỳ thật, tôi rất muốn lôi kéo hắn, dùng chiến lược một khóc hai nháo ba thắt cổ uy hiếp hắn, dùng phương thức đem nước mắt nước mũi lau trên người hắn để giày xéo hắn, buộc hắn nói ra sự thật.

Rốt cuộc thì người ngươi thích là ai?

Có phải bởi vì mái tóc của ta khiến ngươi nhớ tới An Hinh cho nên ngươi mới ở bên ta không?

Chúng ta có phải nên chia tay không?

Nhưng mà tôi không dám.

Tôi sợ sau khi biết được chân tướng, chúng tôi liền không thể ở bên nhau nữa.

Tôi sợ hãi.

Tôi sợ hãi mất đi hắn.

Tay của Ôn Phủ Mịch, sạch sẽ, thon dài, khớp xương rõ ràng, hạ xuống, vuốt ve hai má của tôi.

Hắn hỏi: "Có phải có chuyện gì không vui hay không?"

Ánh mắt hắn, ôn nhu như nước mùa xuân, tôi đắm chìm trong đó, không muốn rời đi.

Quên đi, chết chìm mới thôi.

Vì thế, tôi vòng tay ôm thắt lưng hắn, cũng không còn hỏi gì cả.

Nhưng trong lòng như có gai, sau đó, làm cái gì đều thật cẩn thận, chỉ cần không chú ý, động tác quá mạnh, sẽ lại đâm vào da thịt, đau chịu không thấu.

Khi cùng Ôn Phủ Mịch ở bên nhau, niềm vui cũng không còn thuần túy nữa.

Từ đó trở đi, tôi rất sợ hắn sờ tóc mình, lúc nào cũng cảm thấy, đó là phương thức hắn hoài niệm An Hinh.

Dù sao diễn kịch cũng là không tốt, tuy rằng cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng người bên ngoài vẫn thấy được sự rầu rĩ không vui của tôi.

Ngay cả bạn Đồng Diêu cũng chạy tới hỏi tôi: "Sao gần đây ngươi có vẻ không vui vậy?"

Tôi thở dài, nói: "Ta bị táo bón".

Hắn cẩn thận đánh giá nét mặt của tôi, nói: "Ừ, nhìn ra được, quả nhiên là vẻ mặt khó đại tiện."

Tôi một cước đem hắn đá văng.

Tên phiền phức, suy nghĩ xa xôi như vậy, chết xa xa vào cho tôi

Nếu Đồng Diêu đều đã nhìn ra, Ôn Phủ Mịch kia tự nhiên cũng nổi lên lòng nghi ngờ.

Song tính cách hắn chính là như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì, luôn đem chuyện chôn ở trong lòng, chính mình cũng không nói gì cả.

Cẩn thận ngẫm lại, cũng giống y như tôi.

Hai người cứ buồn bực rối loạn như vậy, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.

Tôi bắt đầu vô duyên vô cớ phát giận, Ôn Phủ Mịch lại không quen cùng tôi ầm ĩ, vì thế giữa chúng tôi chỉ có thể chiến tranh lạnh.

Cứ liên tục nhiều ngày như vậy đến gần hết kỳ nghỉ hè, lần đó, thời gian chúng tôi chiến tranh lạnh thật dài, một tuần liền không liên lạc.

Tôi cả ngày lười biếng nằm trên giường, cả người vô lực, cứ ngóng trông Ôn Phủ Mịch có thể gọi điện tới.

Rốt cuộc một ngày, chuông điện thoại reo, nhưng là mẹ Ôn Phủ Mịch gọi đến.

Khi đó, Ôn Phủ Mịch đã giới thiệu tôi với người nhà của hắn.

Cha Ôn Phủ Mịch là kiến trúc sư cao cấp, bình thường công việc rất bận rộn, nhưng hết sức hòa nhã, đồng thời còn là một ông chú đẹp trai, Ôn Phủ Mịch được di truyền phần lớn gien từ ông.

Mẹ Ôn Phủ Mịch đúng thực là bà chủ gia đình, khi không có việc gì bà gọi bạn bè đến chơi mạt chược.

Tôi từ nhỏ đã luyện rành mạt chược, khi cùng mẹ Ôn chơi, luôn cố ý nhượng bộ, nhường bà thắng, khiến bà cực kỳ vui vẻ. Cho nên khi các bà tụ họp chơi mạt chược không đủ tay, liền gọi điện thoại lôi tôi tới, cùng chơi.

Cho nên hôm nay, cũng với tình huống như thế, mẹ Ôn gọi tôi tới cùng bà và hai chiến hữu của bà tạo thành bàn mạt chược.

Tôi nghĩ rằng, đó là một cơ hội tốt để mình xuống thang[2], liền đi.

Tới đó rồi, lại phát hiện Ôn Phủ Mịch không có nhà, nhất thời có chút thất vọng, tâm tình buồn bực.

Cái gọi là tình trường thất ý, chiến trường đắc ý (đen tình, đỏ bạc), hôm nay vận may của tôi đặc biệt tốt, không lâu sau trước mặt đã thắng một đống tiền.

Đương nhiên, phụ nữ chơi mạt chược không tránh được bát quái[3].

Trên bàn mạt chược, ba bà dì đem tất cả những tin tức lớn gần đây mà chính mình nghe được kể ra.

Chồng nhà ai “bao” vợ hai, vợ nhà ai “hồng hạnh vượt tường” (ngoại tình), chó nhà ai đi đái trước cửa nhà hàng xóm, các bà đều biết thật rành rọt.

Trò chuyện trò chuyện, đề tài quay về chính bản thân tôi.

Hai bà dì kia cười cười hỏi tôi cùng Ôn Phủ Mịch chuẩn bị khi nào thì kết hôn? Cưới xong định có mấy đứa nhỏ?

Tôi thật không biết trả lời thế nào, chỉ có thể giả bộ làm thục nữ, với bộ dáng thẹn thùng.

Cuối cùng vẫn là mẹ Ôn giúp tôi giải vây, vung tay lên, nói: “Haizzz, chuyện của tuổi trẻ tụi nó, giao cho tụi nó quyết đi, chúng ta hưởng thụ xòe mạt chược là tốt rồi”.

Hai bà dì kia kia bỗng sực nhớ, hỏi: “Phủ Mịch nhà các người đi đâu rồi?”

Mẹ Ôn mò mẫm hé nhấc bài ra, không chút để ý nói: “An Hinh không phải đã quay về à, mấy ngày nay nó đều bồi tiếp cô ấy… Ơ, Nhị Văn[4], tôi được một quân”.

Nghe thấy cái tên kia, lòng tôi, nhất thời rối thành một nùi, đau như dao cắt, mà cả người giống như bị thủy triều nhấn chìm, khiến cho đầu óc choáng váng.

[1] Thuốc lá ESSE

[2] Bậc thang đi xuống: hạ mình, làm lành cùng Ôn Phủ Mịch

[3] Bát quái = “Bà tám” = nhiều chuyện.

[4] Quân bài mạt chược