EDIT: NIỆM
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Trác Tiểu Tuyên vừa nhìn thấy vẻ mặt của U Minh thì biết khẩu hiệu mình hô đã có tác dụng. Bởi vì câu khẩu hiệu ấy xuất thân từ tổ chức sát thủ ở kiếp trước của hai người bọn họ — Thiên Hạ, người sáng lập tổ chức sát thủ này tên là Độc Bộ, tính tình cuồng vọng cực độ, nếu không cũng sẽ không có khẩu hiệu “Độc bộ thiên hạ, duy ngã độc tôn” ngạo mạn như vậy.
U Minh nhìn chằm chằm vào Trác Tiểu Tuyên trên đầu trùm cái mũ màu trắng chỉ lộ ra mắt và miệng, do dự một chút, vẫn lựa chọn đứng lại bất động ở bên cạnh Cao Chính Nghiệp, nhưng sau khi nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên mở miệng không tiếng động nói với hắn hai chữ, mặc kệ Cao Chính Nghiệp ở phía sau quát dừng, cứ đề khí nhảy về phía Trác Tiểu Tuyên.
“U Minh.” Hắn thông qua đọc môi biết được Trác Tiểu Tuyên nói là cái gì, chính là danh hiệu của hắn ở trong tổ chức trước khi chưa đi tới thế giới này, mà cái danh hiệu ấy sau khi tới thế giới này hắn cũng không còn dùng nữa, cũng không cùng bất luận kẻ nào nhắc qua, nhưng cái người trước mặt hắn lại có thể biết khẩu hiệu của Thiên Hạ bọn hắn còn biết danh hiệu của hắn khi ở Thiên Hạ, người này tuyệt đối cũng là người trong tổ chức sát thủ Thiên Hạ!
Trác Tiểu Tuyên thấy hắn nhảy qua phía cô, cô nhanh chóng lùi về sau, ở đây có nhiều ánh mắt như vậy, đặc biệt người của tổ chức Z còn đang nhìn cô, nếu như cô không muốn bại lộ việc mình biết võ công, thì cần phải dẫn hắn từ đây tới khu vực không người.
Người đàn ông nằm trên dốc tuyết không ngờ Trác Tiểu Tuyên dùng cái khẩu hiệu gây sốc như thế thì thật sự dụ được vệ sĩ cao thủ bên người Cao Chính Nghiệp đi, hắn biết việc phụ trách dẫn cao thủ rời đi phải nguy hiểm hơn việc phụ trách ngắm bắn Cao Chính Nghiệp rất nhiều lần, hắn âm thầm hướng phương hướng mà Trác Tiểu Tuyên đã rời xa hành lễ một cái, sau đó thì ngay lập tức xác định vị trí của Cao Chính Nghiệp, vừa rồi Cao Chính Nghiệp quát dừng đã đã làm bản thân bị lộ ra ngoài, việc hắn cần phải làm bây giờ là tranh thủ giết chết Cao Chính Nghiệp trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó đi giúp đồng nghiệp một tay.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, Trác Tiểu Tuyên lập tức thi triển khinh công đạp trên mặt tuyết bắn nhanh như sao băng, U Minh theo sát phía sau cô nhìn thấy dấu chân lưu lại trên mặt tuyết gần như có thể không đáng kể, ánh mắt lập tức ủ dột xuống, bước chân đuổi theo càng nhanh hơn mấy phần.
Sau khi đã bay liên tục một khoảng rất xa, Trác Tiểu Tuyên mới dừng lại, đứng đối mặt với U Minh.
U Minh trầm giọng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai? Dẫn ta tới đây có dụng ý gì?” Mấy ngày hôm trước vào lúc gặp phải một tổ chức xã hội đen khác truy sát, cái người chưởng hắn nội thương cũng trùm cái mũ chỉ lộ ra mắt như vậy, thân thủ rất giống nhau, thậm chí thân hình của hai người cũng hết sức tương đồng, hơn nữa thân thủ của hai người đều liên quan đến thâm tàng bất lộ, thật ra hắn đã đoán được người hai lần hắn gặp phải đều là cùng một người, và cả cái chiêu thức quen thuộc kia, nếu không phải là thân hình khác xa người đó, hắn đã gần như cho là người đó rồi.
Trác Tiểu Tuyên đưa tay cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, “Là ta.”
U Minh nhìn thấy mặt của Trác Tiểu Tuyên liền bị kinh hãi không nói nên lời, lắp bắp nói: “Tiểu…tiểu, Dạ… Ngươi…” Sao có thể?! Mặc dù là mặt giống nhau, thế nhưng thân hình khác nhau mà! Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua xảy ra chuyện gì làm cho người ta biến thấp nhỏ đi, chẳng lẽ là cải lão hoàn đồng?! Loại công phu ấy chỉ từng tồn tại trong truyền thuyết, làm sao nàng học được?!
“Không ngờ ta vẫn còn chưa chết đúng không?” Trác Tiểu Tuyên thương cảm thở dài một hơi, tiếp đó biến đổi vẻ mặt, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía U Minh vẫn còn vì nhìn thấy Ám Dạ chết đi sống lại mà khiếp sợ không thôi, “Ta không chết được, vậy ngươi cũng đừng muốn sống!”
“Tiểu Dạ, ta không phải…” U Minh nhìn Trác Tiểu Tuyên bằng một vẻ mặt bi thương.
Trác Tiểu Tuyên khom lưng rút súng lục được cắm ở hai bên chân ra, lập tức nhắm vào U Minh bắn liên tục qua đó, không cho hắn cơ hội nói tiếp, cùng lúc đó điểm nhẹ mũi chân theo sát phía sau viên đạn bay thẳng về phía hắn, hắn vội vàng đỡ đạn hiển nhiên là không thể ngăn cản công kích của cô.
U Minh nhanh chóng lùi về sau, nghiêng người né từng viên đạn, sau đó đối mặt trực tiếp với Trác Tiểu Tuyên đang công tới, vung tay ngăn cản tay trảo đang quét tới, vội nói: “Tiểu Dạ, ngươi hãy nghe ta nói…”
Trác Tiểu Tuyên mím môi, tay trảo bắt chặt cánh tay của U Minh, vặn lệch ra bên ngoài một cái, U Minh thấy thế lập tức theo lực của cô dùng cánh tay làm trục tâm trở mình ra bên ngoài một cái, tránh bị bẻ gãy cánh tay.
“Tiểu Dạ! Ngươi hãy nghe ta giải thích đi! Khi đó ta thật sự là bất đắc dĩ lắm mới làm như vậy!”
Trác Tiểu Tuyên hừ lạnh một tiếng, “Bất đắc dĩ? Ngươi rốt cuộc là vì cái gì phản bội ta sau đó giết ta, ta hiện tại đã không còn hứng thú biết nữa, ta chỉ muốn khiến ngươi, chết!” Cô nghiêng người về phía trước, tay trảo bắt về phía cổ họng của U Minh.
U Minh quay đầu đưa tay lên định gạt tay trảo của Trác Tiểu Tuyên ra, nhưng lại bị bẻ gãy hai ngón tay, có thể thấy lực xuống tay của Trác Tiểu Tuyên rất lớn, hắn nhíu mày, xem ra nàng thật đúng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội giải thích. Hắn thầm thở dài một hơi, hai tay cầm chặt hai cánh tay của Trác Tiểu Tuyên.
Sức lực của Trác Tiểu Tuyên chung quy vẫn không bằng U Minh, hai tay bị cầm chặt làm thế nào cũng không giãy ra được, cô cắn răng một cái, giơ chân quét về phía U Minh, nào ngờ U Minh không những không tránh ngược lại còn đón lấy cô, hai tay hai chân ôm chặt cô.
Trác Tiểu Tuyên bị hắn quấn chặt như thế, đứng không vững ngã ngược về sau, mà cô cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chiêu thức nào vô lại như vậy, tay tay chân chân đều bị tóm chặt không thể động đậy, cô căm hận dùng trán đụng vào U Minh đang ở trên người cô, mà U Minh dường như đã sớm đoán được cô sẽ làm như vậy, thấy cô đụng qua một cái lập tức liền tránh nhanh ra.
Trác Tiểu Tuyên đụng mấy lần cũng không đụng được vào người, nghiến răng nghiến lợi: “Buông ta ra!”
“Buông rồi thì ngươi không đánh nữa hả?”
“Nằm mơ!”
“Vậy thì ta sẽ không buông, chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng ta lại buông ngươi ra.” U Minh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói.
Trác Tiểu Tuyên chưa bao giờ giống như bây giờ chán ghét cái cơ thể này như thế, cánh tay nhỏ chân nhỏ thế nào cũng đều kém xa sức lực trước đây của cô, cô dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi U Minh, định dùng kỹ xảo bắt ngược lại hắn, thế nhưng U Minh cũng xuất thân từ tổ chức sát thủ, đối với các mánh khóe của cô đều rõ như lòng bàn tay, đương nhiên sẽ không lộ ra cái kẽ hở nào để cho cô tóm được giãy thoát hắn.
“Tiểu Dạ, ngươi hãy nghe ta nói, có được không?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta biết là người giết ta chẳng phải là ngươi, mà là người khác sau khi dịch dung thành ngươi thì tiếp cận lừa ta, sau đó vào lúc ta phòng bị yếu nhất thì một dao đâm ta?” Trác Tiểu Tuyên cười lạnh châm chọc.
“Không phải…” U Minh ảm đạm rũ mắt xuống, không sai, khi đó người đã làm tất cả những chuyện ấy đích thật là hắn.
Tổ chức sát thủ cũng sẽ có minh tranh ám đấu* giống như những tổ chức khác. Năm đó, mặc dù Ám Dạ là Đệ nhất sát thủ trong tổ chức sát thủ Thiên Hạ, thường ngày dù có hành động khiêm tốn trong tổ chức đến mấy, vẫn cứ có rất nhiều người hết sức bất mãn với nàng, định diệt trừ nàng. Nhưng Ám Dạ có danh hiệu Đệ nhất sát thủ Thiên Hạ cũng không phải là để gọi, phàm là người muốn ngầm giết chết nàng đều mất tích bí ẩn, mọi người càng thêm căm hận nàng đến cùng cực, nhưng lại không thể làm được gì, ai kêu bọn họ kỹ năng không bằng người.
*Minh tranh ám đấu: Cạnh tranh quyết liệt, gay gắt. Tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Nhưng nàng chung quy vẫn là một nữ nhân, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*, trong tổ chức không chỉ cao thủ nhiều như mây, tiểu nhân cũng nhiều như cá diếc qua sông.
*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (明枪易躲, 暗箭难防): Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng bị.
Nàng bị Hộ Pháp của tổ chức gọi vào trong nội viện, nói là chủ nhân muốn gặp nàng. Nàng chưa từng đi vào trong cái nội viện đấy, bởi vì đấy là chỗ ở của chủ nhân, thân phận sát thủ thấp kém của bọn họ là không thể tùy ý tiến vào.
Nàng một bên nghi hoặc chủ nhân hôm nay vì sao đột nhiên lại triệu kiến nàng, một bên bất động thanh sắc đánh giá hoàn cảnh chung quanh, phong cảnh cảnh sắc nơi đây tuy đẹp, nhưng cao thủ lại ẩn giấu không ít trong bóng tối, đó là chuyện đương nhiên, chỗ ở của chủ nhân đương nhiên là phải thủ vệ nghiêm ngặt.
Sau khi nàng đã đợi được một khoảng thời gian rất dài, ngay khi nàng hoài nghi có phải đã truyền sai tin tức gọi lầm người rồi hay không, thì có vài người vừa đi đến đây từ phía bên kia của trì đường*, trong đó nam nhân trung niên được vây quanh bảo vệ ở chính giữa đương nhiên chính là chủ nhân của Thiên Hạ — Độc Bộ.
*Trì đường (池塘): Cái ao, đầm, hồ nước.
triduong
Nàng phản ứng cực nhanh nửa quỳ xuống, “Tham kiến chủ nhân.”
Nàng cúi thấp đầu, một hồi lâu mới nghe thấy âm thanh của nam nhân trên đỉnh đầu vang lên, “Ngẩng đầu lên.”
Nàng khôn ngoan ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh đối diện tầm mắt của Độc Bộ, bá khí tỏa ra trên người Độc Bộ không ngừng uy hiếp Ám Dạ, đây chính là nam nhân nắm trong tay sinh tử của bọn họ đấy! Ám Dạ kiên cường tự vận khí chống lại cái áp lực không thể xem thường đó.
Độc Bộ khom lưng, ngón tay nâng cằm Ám Dạ lên, làm đầu của nàng ngẩng cao hơn chút, còn xoay trái xoay phải một lát, mới mở miệng nói: “Hừm, trông cũng được, đêm nay tới đây thị tẩm đi.” Sau đó liền bỏ lại Ám Dạ vẫn quỳ ở đó ly khai dưới sự vây quanh của thị nữ.
Ám Dạ quá mức kinh hãi thế cho nên không thể tin vào lỗ tai của mình, nàng ngơ ngác hỏi thị nữ đứng ở bên cạnh, “Ý…vừa rồi của chủ nhân là?”
Thị nữ phì cười một tiếng, kiều mị trêu ghẹo nói: “Cô nương ngươi đừng vui mừng quá, có thể khiến chủ nhân hài lòng hay không còn phải chờ tới đêm nay mới biết được cơ mà! Nếu như là hầu hạ không tốt, sẽ mất mạng thật đấy nhé!”
Ám Dạ đứng dậy, cơ thể mất kiểm soát lung lay một cái, đây không phải là thật! Tại sao chủ nhân lại đột nhiên làm như vậy?! Nàng chợt nhớ tới khi Hộ Pháp gọi nàng đến đây, thì dọc đường đi luôn nhìn thấy trong mắt của đám người đối đầu gay gắt với nàng cười mỉa khinh thường nàng, là bọn chúng giở trò!
Nàng đã là hết sức khó khăn khi duy trì hiện trạng rồi, nhưng bọn chúng lại muốn đẩy nàng vào một tầng khác trong địa ngục! Nàng sẽ không tha cho bọn chúng! Thành quỷ cũng phải kéo hết bọn chúng vào trong địa ngục! Khiến bọn chúng cũng sống không bằng chết giống nàng!
Nhưng việc trước mắt nàng phải làm chính là làm thế nào thoát khỏi khốn cảnh này, nàng lấy từ trong ngực ra một cây trâm và mấy viên trân châu nhét vào trong tay thị nữ, “Muội muội, có thể giúp ta đưa cây trâm này tới tận tay của sát thủ tên U Minh không?”
Thị nữ khó xử đẩy đẩy, “Thế nhưng hiện tại ta phải dẫn ngươi đi thanh tẩy, sau đó đưa ngươi vào trong phòng của chủ nhân, nếu để cho người biết ta không làm sẽ bị đánh chết mất.”
“Ta có thể tự mình tẩy trừ, hơn nữa chủ nhân nói là đêm nay mới thị tẩm, còn một đoạn thời gian rất dài, ngươi giúp ta đưa thứ này sẽ không bị trì hoãn.” Ám Dạ lại lấy từ trong ngực ra một chiếc lá vàng nhét vào trong tay thị nữ, ánh mắt thị nữ lập tức sáng lên, sau đó gật đầu nói: “Vậy thôi được, ngươi đến cái lầu vân các* ấy tùy tiện gọi một người nói ngươi là người đêm nay được thị tẩm, thì tự nhiên sẽ có người biết nên làm như thế nào. Ngươi có lời gì muốn ta chuyển tới cái người tên U Minh kia không?”
*Vân các (云阁): Là lầu gác có hình dạng như những đám mây.
laugac
“Không có, cám ơn muội muội.”
Ám Dạ ngồi ở trong thùng gỗ tắm, suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát ra từ trong cái nơi có lớp lớp vòng vây này, U Minh nhận được cây trâm nàng đưa qua hẳn là sẽ cùng nàng nội ứng ngoại hợp*, bởi vì cây trâm ấy là hắn tặng cho nàng, nếu như ngày nào đó nàng gặp nguy hiểm hoặc là xảy ra vấn đề gì thì cho người đưa cây trâm đến chỗ hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ.
*Nội ứng ngoại hợp: Bên ngoài vây đánh, bên trong tiếp ứng.
Sau khi hai người họ đi ra ngoài từ trong hang huấn luyện vẫn luôn cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, vả lại lúc đó hai người đều vẫn chỉ là một đứa trẻ, giống nhau không chỗ nương tựa ở trong tổ chức sát thủ tìm kiếm làm thế nào mới có thể sống tiếp, vào một lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ám Dạ bị truy binh đâm trúng chỗ hiểm làm bị thương không hành động được, nếu không phải là U Minh đưa tay không chút do dự kéo nàng cùng nhảy vào trong sông chạy trốn, nhân sinh của nàng đoán chừng liền dừng ở đấy rồi. Về sau, Ám Dạ vì báo ân đã cứu U Minh một lần, thế là ở trong những nhiệm vụ sau này, hai người đã giúp đỡ lẫn nhau nhiều lần, lâu dài, tình cảm mà hai người cùng nhau vật lộn đấu tranh giữa ranh giới sinh tử liền dần dần sâu đậm.
Vì lẽ đó, người duy nhất mà Ám Dạ tín nhiệm trong Thiện Hạ chỉ có một, đó chính là U Minh.