EDIT: NIỆM
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Có bạn cùng phòng không oán không hận giúp đỡ đắc lực như thế, Trác Tiểu Tuyên trừ bỏ đến lớp học mỗi ngày, vừa đến cuối tuần thì sẽ vượt qua bức tường vây nhìn tựa như có mối nguy chồng chất lại còn lớp lớp phòng bị, đi đến Học viện Quân y tìm Ân Húc Đông, đem “Tiểu Lý Phi Đao” cái cậu ta trước đây vẫn luôn lải lải nhải nhải truyền thụ cho cậu ta. Còn về, cái công cụ vũ kỹ đương nhiên là dao phẫu thuật sau này Ân Húc Đông được tiếp xúc thân mật, mà mục tiêu của phi đao thì lại là mấy cái cây ở một nơi nào đó của Học viện Quân y.
“Xẹt, xẹt.” Hai cây dao nhỏ phá không bắn nhanh qua, lưỡi dao chưa cắm vào được trong hai vòng nhỏ dùng bút đỏ vẽ lên thân cây.
Sau khi Ân Húc Đông tiến lên kiểm tra, phấn khích hô: “Tuyên Tuyên! Thành công rồi! Anh thành công rồi!”
Trác Tiểu Tuyên ngồi ở một bên, lật xem sách trên tay, ngước mắt liếc nhìn một cái, giọng bình thản nói: “Đều đã sắp qua một học kỳ rồi, nếu như cậu còn làm không được, tôi sẽ không bao giờ dạy cậu nữa.” Cái mức độ này, cô nhắm mắt lại cũng làm tốt hơn cậu ta nhiều.
Không thể nhận được khen ngợi, Ân Húc Đông sa sút tinh thần ngồi vào bên cạnh Trác Tiểu Tuyên, hai mắt tò mò nhìn sách trên tay cô, “Em đang đọc gì thế?”
“Lược sử thời gian, sách của Stephen Hawking.”
“…” Vẻ mặt của Ân Húc Đông 囧 囧, “Em không phải là học tình báo quân sự sao? Sao lại cảm thấy hứng thú với mấy quyển sách về phương diện Vật Lý vậy?” Đầu tiên là đọc Thuyết tương đối của Albert Einstein, giờ lại đọc sách của Stephen Hawking?
“Ừ, tùy tiện đọc chút mà thôi.” Trác Tiểu Tuyên đóng sách lại, đứng lên, “Phi đao của cậu đã học được gần như không có trở ngại rồi, tuần kế tiếp tôi sẽ không tới nữa.”
“Ơ? À, sắp thi cuối kỳ rồi, muốn ôn tập đúng không? Vậy chúng ta thi xong thì cùng nhau về nhà nhé.”
“Ừ, tôi đi về đây, có việc gọi điện thoại cho tôi.”
Thật ra cô cũng không phải là bởi vì muốn ôn tập để thi cuối kỳ mới nói như vậy, gần đây hình như cô bị người theo dõi, các bạn cùng phòng có mấy lần đều thiếu chút nữa không giấu được chuyện cô trộm chạy ra ngoài, cô không thể lại mạo hiểm ra ngoài nữa.
Hôm nay cô vừa mới trở lại ký túc xá, thì bạn cùng phòng liền lén lén lút lút vây quanh cô, nói: “Tiểu Tuyên, gần đây cậu tốt nhất đừng trộm chạy ra ngoài nữa, Chính trị viên hình như phát hiện chuyện này rồi, cũng đã qua đây tra xét mấy lần rồi đó! Lý do gì tụi này đều đã dùng hết, chỉ là dì cả mẹ (kinh nguyệt), cậu tháng này đều đã tới bốn lần!”
“Uhm, tuần tới tôi sẽ không ra ngoài nữa, các cậu yên tâm đi.”
Trác Tiểu Tuyên loáng thoáng có thể cảm nhận được có người đang rục rịch manh động định làm cái gì đó, nhưng mà đối phương chưa chủ động đâm thủng lớp lá mỏng đó, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi tự động đưa tới cửa. Mỗi ngày đi học luyện tập tập hợp huấn luyện, thỉnh thoảng mặt không đổi sắc xua đuổi một vài học viên nam động dục, tiếp tục cuộc sống không khác gì học viên bình thường.
Trong nhà kho nhỏ nào đó, có một xã đoàn nhỏ nào đó chỉ có năm thành viên đang họp hội nghị.”Đây là người chọn lựa anh tìm? Ngoại trừ đẹp tí ra, tôi thực sự nhìn không ra cô ta có tài năng đột xuất gì.” Nữ sinh ngồi ở trong góc sửa móng tay khinh thường nói, cùng lúc đó dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nam sinh đối diện cô ta một cái.
“E hèm, tôi thừa nhận, lúc đầu, tôi đúng là thấy cô ta rất xinh đẹp thật, hai mắt cứ ngắm hoài, nhưng vấn đề nằm ở chỗ sau khi tôi ngắm chằm chằm, ngắm ngắm, thì người liền không thấy nữa!” Nam sinh đỏ mặt giải thích.
“Xí! Thừa nhận mình háo sắc đi! Còn bởi vì thế mà ảnh hưởng đến công việc, nên nhất định phải tiến hành xử phạt!”
“Ê! Đừng có đê tiện như thế chớ! Cô nói rõ cho tôi, tôi ảnh hưởng công tác chỗ nào?!”
Chiến tranh thế giới của hai người lại lần nữa bùng nổ, nam sinh ngồi ở giữa vỗ bàn, “Thôi! Hai người các cậu đừng ồn nữa! Có hiểu cái gì gọi là tai vách mạch rừng không?! Dù cho không có tai, với cái giọng lớn của các cậu, người chết cũng có thể bị làm ồn mà tỉnh lại đó!”
Hai người nhìn nhau chán ghét lẫn nhau, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn đối phương. Ba người còn lại nhún nhún vai, đối với loại hành vi của hai người này đã sớm nhìn quen không lạ nữa rồi, chỉ cần lúc hai người này làm nhiệm vụ có thể phối hợp ăn ý, riêng chuyện chung sống có bao nhiêu như nước với lửa, mọi người đều lựa chọn không nhìn đến nó.
“Thật ra thì, có một chuyện tôi chưa nói cho các cậu biết, chính là cái cô Trác Tiểu Tuyên này không thể làm người chọn lựa lần này của chúng ta.”
“Hả? Tại sao thế? Xã trưởng hình như anh cũng quá không chơi đẹp rồi thì phải? Cái chuyện quan trọng như thế, đến bây giờ anh mới nói với bọn này à?!”
“Tôi thấy cô ta bình thường lắm mà, nào có nghĩ đến trong xã sẽ có người nhìn trúng cô ta chứ.”
“Xã trưởng, Xã trưởng, cô ta có lai lịch gì? Tại sao không thể làm người chọn lựa?”
“E hèm, Tư lệnh quân khu chúng ta họ gì, các cậu quên hết rồi à?”
“Không phải chớ chớ chớ?! Con cháu của nhà Tư lệnh?”
“Phải, sau khi Tiểu Quân cậu lần trước nhắc tôi xếp cô ta vào trong danh sách người chọn lựa, tôi đi tìm tài liệu có liên quan đến cô ta, lãnh đạo nói, cô ta đã được an bài hết rồi, chúng ta đừng có định đánh chủ ý với cô ta. Thôi mọi người lại bận lần nữa, đổi người chọn lựa đi.”
“Nhưng Xã trưởng, bề ngoài của cô ta trông không giống như đơn giản thế thật mà! Tôi nhìn chằm chằm cô ta thế nào cũng đều bị cô ta mặc kệ…”
Nam sinh được gọi là Xã trưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Thôi thì coi như là làm một giấc mộng đi, đừng đi truy cứu nhiều như vậy nữa.” Thấy dáng dấp hắn hình như không muốn buông tha, Xã trưởng liền chuyển sang giọng hung dữ nói: “Nếu như hết tuần này cậu còn không tìm ra một người chọn lựa mới cho tôi, thì kỳ nghỉ đông cậu cứ chờ trôi qua ở trong trường đi!”
Việc này uy hiếp quá lớn, nam sinh lập tức gật đầu, “Xã trưởng! Tôi lập tức đi tìm, bảo đảm đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ!”
Trác Tiểu Tuyên không ngờ cô không hề làm gì hết, vậy mà cái thế lực kia cũng không còn động tĩnh gì nữa. Chỉ là, thỉnh thoảng cứ thấy có một nam sinh dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm cô, nếu như cô không nhận lầm, nam sinh này đã từng định theo dõi cô.
Địch không động ta không động, dù sao bây giờ tất cả biểu hiện của cô không khác gì học viên bình thường, cô cũng không tin cái đứa không đầu óc như thế kia có thể nhìn ra cái gì khác thường.
Một cô gái nào đó nổi giận, nhéo tai của một chàng trai nào đó, quát: “Đã nhìn đủ chưa?! Bà đây bực rồi! Giờ tôi chính thức tuyên bố chia tay với anh, hai ta không diễn nữa!” Nội quy kỷ luật nhà trường quy định rõ học viên không thể nói chuyện yêu đương, bề ngoài hai người không có gì bất thường, thật ra là hai người họ đã lén lén lút lút quen nhau lâu rồi. Loại hành vi vi phạm kỷ luật này, đương nhiên phải bảo mật, cho dù là ở trong xã đoàn, cũng không ai biết quan hệ thật của hai người họ.
“Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, đừng giận mà, anh thực sự chỉ là tò mò tại sao cô ta bỏ mặc sự theo dõi của anh mà thôi, anh thề không có cái ý kia với cô ta thật mà.”
“Không có ý gì còn suốt ngày nhìn chằm chằm người ta?! Coi bà là người mù đúng không?! Chúng ta nhất định phải kiên quyết chia tay!”
“Đừng mà, Tiểu Tĩnh em bình tĩnh lại chút, được rồi, được rồi, anh cam đoan sau này không nhìn cô ta nữa.”
“…”
Sau đó tên nam sinh này không hiểu vì sao từ đó biến mất ở trước mắt của Trác Tiểu Tuyên, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng Trác Tiểu Tuyên vẫn rất hài lòng với kết quả này, hành động của cô không bị ràng buộc bởi những người này nữa.
Thời gian thấm thoát trôi qua, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, sinh viên trong trường bắt đầu lũ lũ lượt lượt thu thập hành lý về nhà. Trác Tiểu Tuyên thu thập hành lý xong, sau khi cùng bạn cùng phòng nói lời tạm biệt, xách theo một cái túi hành lý xuống lầu, sau đó lại gặp phải mấy bạn học nam của Lớp 1 tình báo quân sự, bọn họ nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên, lập tức nhiệt tình chào hỏi, “Trác Tiểu Tuyên, cậu định về nhà à? Hành lý có nặng không? Bọn này xách hộ cậu đến cổng trường nhé.”
“Ừ, tôi về nhà, không nặng, cám ơn.” Trác Tiểu Tuyên bình thản cự tuyệt bọn họ.
Mấy người này đâu thể nào cứ đơn giản bỏ qua cơ hội gây ấn tượng tốt với bạn học mỹ nữ như vậy chớ, nhiệt tình đi tới xách túi hành lý của cô lên, “Ôi dào, cậu đừng khách sáo, dù sao bọn này cũng không bận, giúp bạn học nữ một chút cũng là… Ớ, Trác Tiểu Tuyên à, hành lý của cậu có chứa những thứ gì thế?” Làm sao lại nặng như vậy? Là tảng đá à?!
“Không có gì, không phải rất nặng, thật sự không cần làm phiền các cậu, tự tôi có thể làm được.” Trác Tiểu Tuyên không cho phản đối cầm lại túi hành lý, mặt không đổi sắc xách theo đi về phía trước, để lại những bạn học nam trừng mắt há hốc mồm nhìn cô cầm túi hành lý trong tay như không có gì đi càng lúc càng xa… Quả nhiên nữ sinh trường quân đội không hề yếu mà, chỉ có người không thể đánh giá bề ngoài, giờ chẳng, trước mắt liền có một…
Ngồi trên xe của nhà trường tới trạm xe lửa, liền nhìn thấy Ân Húc Đông ở cửa đã sớm chờ ở nơi đó, cùng lúc đó cũng nhìn thấy một cô gái nào đó. Cô ta vươn tay tính kéo tay của Ân Húc Đông, lại bị Ân Húc Đông chán ghét né ra, sau đó không từ bỏ lại vươn tay kéo tiếp.
Trác Tiểu Tuyên từ bên cạnh đi tới, bốp một cái bổ ra móng vuốt của cô ta, lạnh lùng nói: “Đừng tùy tiện chạm vào đồ của tôi.” Cô ra tay không chút nể nang, mu bàn tay của Lưu Đình lập tức đỏ một mảnh, lập tức kêu đau ôm tay, oán hận trừng mắt liếc Trác Tiểu Tuyên một cái, sau đó lại dùng ánh mắt ai oán nhìn Ân Húc Đông.
Ân Húc Đông nhún nhún vai, “Tôi đã bảo cô đừng động tay động chân rồi mà, thôi đi đi, sau này đừng tới tìm tôi nữa.”
Lưu Đình chu mỏ giận dỗi, nghĩ rằng không đi.
“Cô muốn tôi vặn gãy tay cô mới đi à?” Trác Tiểu Tuyên mở miệng nói, giọng nói và ánh mắt rét căm căm, so với gió tây bắc thổi mạnh vào lúc này còn phải lạnh lẽo hơn mấy phần, Lưu Đình xoa tay còn đang đau rát, giống như con thỏ nhỏ bị khiếp sợ đến run lên, hốc mắt đỏ rực kéo rương hành lý bên cạnh đi khỏi bằng cách một bước quay đầu ba lần.
Ân Húc Đông thấy phiền phức vẫn quấn lấy mình đi rồi, cười tít mắt tháo mũ trên đầu xuống đội lên cho Trác Tiểu Tuyên, “Có lạnh không? Sao cũng không mặc nhiều một chút hả?” Lại cởi khăn quàng cổ ra quấn lên cho Trác Tiểu Tuyên.
Mũ của Ân Húc Đông có chút lớn, nên đội vào trên đầu Trác Tiểu Tuyên thì không ngừng trượt xuống, che hết nửa gương mặt của Trác Tiểu Tuyên, mà vẻ mặt của cô vẫn là một bộ mặt than như trước, dáng vẻ trông rất là tức cười, Ân Húc Đông cười phụt ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo gương mặt cô, “Đừng nghiêm mặt hoài mà, cười nhiều chút, cười một cái trẻ mười năm, nào, cười một cái cho anh nhìn xem nào.”
Trác Tiểu Tuyên lật cái liếc mắt, “Nhàm chán.”
Sau khi lên xe lửa, khi hai người tìm được chỗ nằm của giường nằm, không ngờ lại gặp được Lưu Đình, cô ta bỗng chốc đứng dậy, “Hi, thật tình cờ, lại gặp phải Húc Đông cậu rồi.” Cô ta chỉ cùng Ân Húc Đông vẫy tay chào hỏi, lựa chọn không nhìn đến Trác Tiểu Tuyên đứng ở bên cạnh Ân Húc Đông.
Trác Tiểu Tuyên buông túi hành lý xuống, đánh giá mặt của cô ta, hồi lâu mới mở miệng: “Cằm của cô trông cũng được lắm.”
Lưu Đình giật mình, mỉm cười trả lời: “Cám ơn.”
“Được kéo còn đẹp hơn.”
Ân Húc Đông lảo đảo một chút, bỗng nhớ tới mấy năm trước — cái cảnh tượng Tuyên Tuyên em ấy làm trật quai hàm của mụ Lư…囧. Mặc dù cậu cũng rất không thích gì Lưu Đình, nhưng thân phận của cô ta cũng chẳng đơn giản, nếu như Tuyên Tuyên ra tay với cô ta, e là mang tới phiền phức, mà sinh viên trường quân đội bọn cậu khác xa với sinh viên đại học địa phương càng phải tuân thủ kỷ luật hơn, không thể gây chuyện sinh sự.
Cậu ta đờ mặt nói với Lưu Đình: “Tuyên Tuyên nói được thì làm được thật đấy, em ấy từng kéo qua cằm của rất nhiều người, kỹ thuật hạng nhất, bảo đảm kéo một cái liền trật khớp, so với chứng nhận của ISO còn khiến người ta yên tâm hơn. Nhưng nói đến lắp lại ấy à, chỉ có chút xíu xiu chưa đạt chuẩn như thế thôi, không dám đảm bảo sẽ bị lệch một chút. Thật ra thì lệch một chút cũng không sao cả, chỉ là khi nói thì có chút khó chịu, khuôn mặt có chút vặn vẹo, đó đều là việc nhỏ, sẽ không ảnh hướng đến việc ăn uống, nên cô cũng đừng lo lắng quá.”
Trác Tiểu Tuyên lườm cậu ta, “Cậu nghi ngờ phương pháp khôi phục lại vị trí cũ của tôi?” Lập tức hất cằm về phía Lưu Đình, “Cô, qua đây cho tôi thử xem, chứng minh cho cậu ta thấy.”
Vốn Lưu Đình cảm thấy Ân Húc Đông chỉ là đang hù dọa cô mà thôi, nhưng nghe thấy Trác Tiểu Tuyên nói như thế, ngược lại giống như là có chuyện đó vậy, lập tức không dám cảm thấy nghi ngờ lời nói của họ nữa, ngay tức khắc lấy vé xe trong túi ra chứng minh sự trong sạch của mình, “Tôi thật không phải cố ý theo các cậu đâu, nè, chỗ nằm của tôi chính là cái giường này. Nếu như không có việc gì, tôi buồn ngủ rồi đi ngủ trước, ngủ ngon.” Nhanh chóng chui vào trong giường đắp chăn lên, mới ban ngày thì đã cùng bọn họ nói ngủ ngon.
Giường của Trác Tiểu Tuyên là giường trên của Ân Húc Đông, cô cởi giày ra xoay người nhảy lên, vừa mới nằm xuống thì tiếp đó liền nhìn thấy được người nằm giường trên đối diện cô, lúc này hắn đang mở to mắt nhìn Trác Tiểu Tuyên, “Hi, Trác Tiểu Tuyên.”