Ta Là Quỷ Thần

Chương 83: Kiên Định





----- Đại lục Thần Ma-----


Trong thành thị, lúc này Tokudai không ngừng dỗ dành ảm ủi em gái mình. Đứng gần đó quan sát Ngọc La Sát cùng Ngưng Nhi có chút ngỡ ngàng.

" Nè, ngươi vừa ăn cắp đó. Đừng làm như ta thành kẻ xấu vậy " Cả 2 người cùng nghĩ trong lòng.

Đột nhiên Ngưng Nhi có chút nhớ về ngày xưa. Khi nàng còn bé. Mỗi lần có chuyện gì hai vị ca ca cũng dỗ dành nàng như thế. Mỗi lần nàng muốn gì hai vị ca ca cũng đều đáp ứng........ Có lần vì làm vỡ bình quý của gia gia, nàng sợ bỏ trốn vào tủ cả ngày. Khiến cả nhà nháo nhào đi tì.. 2 vị đại ca khi đó khóc đỏ cả mắt vì lo cho nàng. Nghĩ lại quãng thời gian đó thật vui. Lúc đó nàng thật hạnh phúc khi có ca ca.

Bây giờ .......

Ngưng Nhi tiến lại gần phía Tokudai. Vỗ nhè nhẹ lên vai đứa bé như khích lệ

" Tokudai đúng không ? Chị nghĩ tốt hơn hết em không nên đi ăn trộm nữa "

Ngưng Nhi mang vẻ mặt trân thành nhìn đứa bé. Nhưng Tokudai lại trở lên cáu gắt khi nghe vậy. Nó gạt tay nàng ra sau đó nói trong tức giận

" Chị nghĩ chị là ai chứ ? Chị chẳng biết gì về tôi cả. Phải có tiền mới sống được. Cha mẹ tôi đã chết trong chiến tranh, một thằng nhóc như tôi phải làm bất cứ việc gì để sống. Như một người đàn ông thực sự. Cả vì tôi và cả vì em gái tôi nữa.

Nếu chị có thời gian để dạy đời tôi thì hãy cho tôi tiền đi "

Ngưng Nhi ngớ người ra nhìn thằng nhóc. Không thể nói nó không có đạo lý. Tuổi nhỏ không có người thân nuôi dạy, nó phải tự lập bất chấp tất cả để sinh tồn. Cuộc sống này không có tiền sống kiểu gì? Ăn chưa đủ no nghĩ gì được mấy chuyện đạo lý. Có lẽ chính vì thế nó xa vào con đường trộm cướp. Chính bản thân nàng cũng phải lận đận đi làm nhiệm vụ kiếm tiền chi tiêu. Mua bán cái gì cũng phải chi ly từng đông, nào dám tiêu hoang. Huống chi là đứa nhỏ. Nó mới 10 tuổi, đã phải gánh vác tất cả.

" Ta....ta........." Ngưng Nhi muốn phản bác nhưng lúc này lại không biết nói gì.

* Leng keng....leng keng.......* Tiếng tiền xu rơi chơi đất.

" Cái gì thế ? "

Nhìn đống Đồng Tệ rơi trên đất, Ngưng Nhi vẻ mặt khó hiểu nhìn Ngọc La Sát bởi chính nàng là người ném ra chúng.

" Muốn tiền đúng không ? Quỳ xuống nhắt chúng lên đi "

Ngọc La Sát giọng lạnh lùng vang lên. Trên người nàng tỏa ra sát khí mờ nhạt đánh về phía Tokudai. Nó làm cho thằng nhóc lúc này cảm tưởng như có một áp lực vô hình đang đè xuống vai.

" Ngọc cô nương ......" Ngưng Nhi vội vàng lên tiếng khuyên giải. Nàng sợ Ngọc La Sát trong cơn nóng giận sẽ làm hại thằng nhóc. Trong công hội nàng là người nổi tiếng tính nóng như kem.

Tokudai hai chân không ngừng run rẩy vì áp lực. Nhưng nó cắn răng ra sức chống đỡ để bản thân không quỳ xuống. Nó cố gắng, khó khăn mà cất tiếng nói.

" Tôi không quỳ, tôi không phải là kẻ ăn xin "

" Ồ vậy hả, vậy ăn cướp với ăn xin khác nhau chỗ nào ? Đó có phải hành động của người đàn ông thực thụ không ?

Ngươi có lòng tự trọng sao ? Ngươi có lòng tự trọng mà đi ăn cướp sao ? Ngươi có lòng tự trọng mà không biết cám ơn khi ta cho tiền sao ? "



Mặt Ngọc La Sát càng lúc càng lạnh, khiến Ngưng Nhi đứng bên cạnh cũng không khỏi sợ hãi. Nàng vội vàng thu hồi số tiền trên đất, không muốn gây lên ồn ào. Thu hút sự chú ý củ người dân cùng Cảnh Vệ thành.

" Được rồi, em cầm lấy đi " Ngưng Nhi xòe ra vốc tiền trong lòng bàn tay.

Ngọc La Sát cũng thu hồi sát khí khiến tên nhóc cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng cũng không muốn làm to chuyện, chủ yếu muốn dạy cho tên nhóc này một bài học.

" Tôi không cần lòng thương hại của chị " Tokuda vẫn rất cứng miệng nói.

Ngưng Nhi đưa tay xoa đầu Tokudai mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

" Đó không phải là lòng thương hại.

Em biết không, thỉnh thoảng e cũng có lòng tự tôn nhưng đôi khi cũng cần bỏ nó đi. Vì bản thân em, vì những người thương yêu bên cạnh em nữa

Hãy cầm lấy, dùng nó cho những việc e cho là chính đáng. Làm người co được thì giãn được. Không nên quá khư khư cố chấp "

Tokudai ngơ ngẩn khi nghe Ngưng Nhi nói. Nhìn về em gái ánh mắt ngây thơ đứng bên cạnh. Không cầm được lòng nó nước mắt lại chảy. Em gái còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nếu nó không cố gắng. Hai anh em thật khó khăn sinh tồn tiếp.

............

Chiều tà, ánh dướng ngả về sau núi. Trên bãi cỏ Tokuku không ngừng chảy nhảy đuổi bắt những chú bướm nhỏ bay qua.

Mà gần đó. Bóng dáng Tokudai đang ngồi ngắm ánh hoàng hôn, nó khuôn mặt buồn bã. Ánh mắt không ngừng nhìn vào vốc tiền trong lòng bàn tay Ngưng Nhi đã đưa mà nhớ lại lời nàng nói

"......... Vì bản thân em, vì những người em yêu quý....."

" Những người ta yêu quý sao ? "

Tokudai lẩm bẩm rồi nhìn về hướng Tokuku gần đó. Bây giờ người thân duy nhất của nó chính là em gái bé nhỏ này. Vì em hắn không ngừng cố gắng mọi việc miễn để cho em được vui, được bằng người ta, có thể nuôi em khôn lớn. Nhưng liệu mọi việc nó làm có là đúng ?

" Ê Tokudai, mày về muộn làm chúng tao lo lắng quá đấy "

Lúc này 2 người đàn ông tiến tới. Một người có thân hình khá mập mạp, khuôn mặt bặm chợn. Người còn lại cao gầy, khuôn mặt nhìn rất chi hèn mòn. Thấy Tokudai người đàn ông béo liền lên tiếng.

Giọng nói cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tokudai. Nhìn 2 người bước đến, nó trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Không để ý đến khuôn mặt đang lo lắng của Tokudai, người đàn ông mập lại tiếp tục lên tiếng.

" Số tiền mày kiếm được hôm nay, mày biết Má đang chờ nó mà.

Về nhà thôi "


Cả 2 người nói rồi nhe nhiên cười. Nhìn rất chi là hèn mọn.

...............

" ah....aaah....aaah.........."

Tại một căn nhà gỗ bên mé rừng vắng người qua lại, tiếng kêu thảm thiết của Tokudai không ngừng vang lên

Trong căn nhà Tokudai lúc này nằm lăn lộn dưới sàn, trên người nó bây giờ không thiếu những vết thương chồng chất.

Mà xung quanh nó là những đứa trẻ con hồi chiều. Bọn nó nhìn Tokudai bị đánh mà đứa nào trên khuôn mặt cũng tái mét, sợ hãi.

" Mày nói gì Tokudai, nói lại tao nghe ? "

Tiếng người đàn ông cao gầy hồi chiều vang lên. Hắn lúc này vừa xoa xoa cổ tay giống như vừa rồi đánh Tokudai khiến hắn bị thương vậy.

" Tôi không muốn đi ăn cắp nữa " Tokudai cố sức bò lên nói, trong ánh mắt nó hiện lên vẻ kiên định

" Con lợn gặm tỏi, mày nói gì ? " Người đàn ông kéo cổ áo, nhấc bổng lên Tokudai. Tay hắn lăm lăm nấm đấm.

" Các anh là những con quái vật, tôi sẽ không bao giờ tin việc các anh nói là cứu lũ.......... à nhầm kiếp phú tế bần nữa " Tokudai rất cứng cỏi.

" Thằng chết tiệt "

Tokudai nói làm tên này tức giận, hắn liền tung nắm đấm về phía Tokudai, dự định dạy cho thằng nhóc này một bài học.

" Dừng lại "

Giọng một người phụ nữ cất lên. Khiến nắm đấm tên nam tử gầy đột ngột ngừng lại giữa chừng, ngay lập tức hẳn thả ra Tokudai, cung kính đứng sang một bên.

Gần đó, một phụ nữ trung niên ăn mặc hở hang đang nằm hút thuốc, người này chính là kẻ được xưng là Má mà hồi chiều hai nam tử kia nói.

Ngăn cản nam tử đánh Tokudai, Má tiến lại gần đỡ dậy Tokudai, nàng ần cần vuốt ve, nhỏ nhẹ.

" Tokudai, con sao thế ? Con là đứa rất nghe lời cơ mà.

Nghe lời mẹ nuôi đi. Đừng có nói là con không làm nữa "

Tokudai có chút động lòng khi nghe người phụ nữ nói. Nhưng ngay lập tức hắn lắc lắc đầu.

" Con rất biết ơn mẹ đã nuôi con. Nhưng con không muốn đi ăn cắp nữa.

Con muốn sống một cách đàng hoàng. Giống như một người đàn ông đích thực "


Tokudai lúc này đã nghĩ thông. Nó không muốn làm mấy việc lừa lọc, trộm cắp này nữa. Nó bây giờ muốn trở thành một người đàn ông đường đường chính chính, đỉnh thiên lập địa. Nó muốn em gái nó khi lớn lên, sẽ tự hào về nó. Dù có đói khổ nhưng vẫn dùng chính sức bản thân nuôi em nó lên người.

Tuy nhiên, mọi việc không dễ như nó tưởng. Đầu tiên là bị trận đòn thừa sống thiếu chết của 2 tên nam tử kia. Sau đó lại đến lân Má không ngừng vuốt ve dụ dỗ. Tuy nhiên trong lòng nó đã quyết. Nó tuyệt sẽ không thay đổi.

" Ồ được thôi " Má lên tiếng, tưởng như đồng tình với Tokudai. Nhưng ngay sau đó, bà nở nụ cười đáng sợ.

" Vậy mày phải được kiểm tra cái đã " Nói rồi Má dí tẩu thuốc đang hút dở vào Tokudai, đổ tàn thuốc đang cháy đỏ lên thân thể nó. Khiến nó đau đớn gào thét.

" Aaaah.......aaaah........"

" Tao nuôi những đứa mồ côi như chúng mày, dậy chúng mày cách ăn cắp và tất cả những gì tao nhận được là thế này đây.

Một người đàn ông thực thụ hả ? Mày còn không gánh nổi em gái mày nữa huống chi là mày.

Tao hỏi lại lần cuối, mày có tiếp tục đi ăn cắp không "

Má lúc này lật bài ngửa. Không còn dụ dỗ ngon ngọt nữa. Bà ta túm tóc Tokudai nhấc lên. Khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn

" Đ....đe......đéo nhé " Tokudai căn răng kiên trì.

" Ok fire "

Má đứng dậy. Tiếp theo đó một cú đá trời giáng vào mặt Tokudai. Không có chút cảm tình nào.

" Này chúng mày, hãy cắt ngón tay của nó làm gương cho những đứa khác " Má lạnh lùng ra lệnh

" Aaah.....aahhh...."

" Đừng mà......."

" Không, dừng lại đi......."

Tiếng đám nhóc tì vang lên.

Trong đám nhóc được nuôi dưỡng, trừ mấy người tay sai của Má. Tokudai được coi như anh cả. Vì thế cho nên tuy không cùng dòng máu. Nó vẫn thương yêu và đối xử với mọi người ở đây rất công bằng. Được lòng tất cả đám trẻ.

Thấy Má muốn chặt tay Tokudai, bọn nhóc tuy sợ hãi, nhưng vẫn có gắng nén lại lên tiến cầu xin van nài.

Tên béo lúc này tiến lên. Nó không quan tâm đến tiếng cầu xin mấy đứa nhỏ. Chỉ thấy hắn rút ra con dao nhỏ. Lưỡi dao sắc bến không khỏi khiến người nhìn vào lạnh gáy. Tiếp theo hắn đè Tokudai xuống đất, kéo ra một cánh tay của nó. Đang định đâm dao vào.......


Câu chuyện về hành trình của một người thiếu niên với khởi đầu bình thường nhưng mơ ước trở thành hiệp sĩ. Oskar niếm trải sự tàn khốc của chiến tranh, hắn từng bị đánh bại trên chiến trường, không bỏ qua những cơ hội xuất hiện trước mắt, hắn dùng ý chí và lòng dũng cảm từng bước một nâng cao địa vị của mình, để sống sót và để đi tìm ý nghĩa của hai từ hiệp sĩ. Mời mọi người đọc