La Thư Ngọc thật sự không muốn khóc, chẳng qua y thấy cảnh sinh tình, nhớ tới kiếp trước rồi lại nhìn Lý Minh Cẩn bây giờ, không kìm được mà rơi lệ.
Cuối cùng y khóc cho tới khi nấc lên mới dừng lại, mặt nóng rực như bị nắng tháng tám thiêu đốt, y chưa từng khóc trước mặt Lý Minh Cẩn, nếu không tính lần chia tay cuối cùng ở kiếp trước.
La Thư Ngọc khóc xong lại cảm thấy ngượng ngùng. Hiện giờ Lý Minh Cẩn chưa thành hôn cùng y, nếu khóc như tên ngốc thì liệu có doạ hắn chạy mất hay không nhỉ? Nhỡ hắn thấy phản cảm thì phải làm sao? Mối quan hệ giữa bọn họ trong kiếp trước thật khó khăn mới tiến triển chút ít, La Thư Ngọc ảo não, y muốn đối xử tốt với hắn nhưng lại khiến hắn không thích thì phải làm gì bây giờ?
Mặt Lý Minh Cẩn vẫn cứng nhắc, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Hai người đứng đối diện, La Thư Ngọc ngước đôi mắt mê mang nhìn hắn, khi thấy tròng mắt nâu nhạt không có vẻ ghét bỏ thì trái tim treo cao mới buông xuống.
Lý Minh Cẩn nhìn y chăm chú: “Em… đừng khóc!”
“Bị hạt cát bay vào mắt thôi.” La Thư Ngọc gắng gượng ngụy biện: “Không phải khóc đâu.”
“Ừ.” Lúc này Lý Minh Cẩn mới bắt đầu đánh giá Hoàng phi tương lai của mình, bản lĩnh trợn mắt nói khoác rất cao cường nha.
Trừ đôi mắt hồng hồng vì khóc thì La Thư Ngọc có dung nhan xinh đẹp nhất trong những vị công tử mà hắn đã gặp, mái tóc buộc đơn giản mà trang nhã, mặt không thoa son phấn, trên đầu chỉ gài duy nhất nhánh trâm ngọc trắng thuần, gương mặt tựa hoa đào, đôi mắt hạnh phảng phất chứa ánh sao, y đang khẽ hất cằm, nhìn mình chăm chú.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám nhìn thẳng vào hắn như vậy, trái tim Lý Minh Cẩn rộn ràng tăng tốc, hình như đập quá nhanh rồi.
Chẳng biết vì sao em ấy lại khóc nấc lên, lẽ nào mình thật sự đáng sợ như vậy ư?
Trùng sinh La Thư Ngọc mới biết kiếp trước Lý Minh Cẩn không hề chán ghét mình, khi đó, có lẽ là vì chủ quan cộng với việc người ngoài đánh giá, y vẫn không chủ động tiếp xúc với hắn bao giờ. Sau khi hai người có con, y mới dần dần hiểu tính cách hắn không như lời đồn đại, chỉ tiếc chưa có thời gian để tìm hiểu thì đã xảy ra chuyện tan cửa nát nhà.
Đời này, y sẽ tìm hiểu Lý Minh Cẩn, tìm hiểu vị phu quân của mình nhiều hơn nữa.
Hiếm hoi mới có cơ hội trùng sinh, nhất định phải trôi qua những tháng ngày yên ổn hạnh phúc, Thần ngăn giết Thần, Phật chặn giết Phật, ai cũng đừng hòng lấy đi tính mạng của y.
La Thư Ngọc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lý Minh Cẩn, y muốn in sâu khoảnh khắc này vào lòng để chẳng bao giờ quên. Trời cao đã ưu ái, ngàn vạn lần không thể phung phí.
Ngoại hình Lý Minh Cẩn mấy năm sau và hiện giờ có rất nhiều điểm khác biệt, mặt mũi lúc nào cũng âm trầm nhìn như thiếu ngủ, đường nét góc cạnh, hốc mắt rõ ràng, đôi con ngươi nhàn nhạt, trong mắt của người khác thì gương mặt hắn vô cùng tối tăm u ám. Nhưng thực tế hắn vốn thừa hưởng dung mạo của mẫu thân là người Tây Vực, mày kiếm mắt sao, tuấn tú bất phàm, mười phần ưa nhìn. Hôm nay thắt lưng hắn quấn đai ngọc, chân xỏ đôi ủng trắng, vòng eo mạnh mẽ, vóc dáng lại cao hơn các hoàng tử khác, chỉ ngắm nhìn thôi đã có cảm giác đặc biệt an toàn.
Trong mắt La Thư Ngọc, Lý Minh Cẩn chỗ nào cũng xuất sắc.
La Thư Ngọc ổn định tâm trạng, lấy phong thư ra rồi hít hít mũi, đưa tới trước mặt Lý Minh Cẩn: “Cho ngươi.”
Lý Minh Cẩn không hiểu, hắn tưởng hoàng phi tương lai đưa thư tình cho mình, trái tim lại thình thịch nhảy loạn, vẻ mặt càng cứng ngắc, La Thư Ngọc sợ hắn hiểu lầm bèn giải thích: “Đây là một bài thơ.”
Thơ tình cho hắn ư? Lý Minh Cẩn vừa nghĩ vừa nhìn y không chớp mắt, trầm giọng hỏi: “Em muốn tới hội thơ à?”
La Thư Ngọc lắc đầu: “Không, ta nghe nói có kẻ định sao chép thơ để lôi kéo sự chú ý của người khác. Ta rất thích bài thơ này, nó được sáng tác bởi một thi nhân đã khuất, ta chẳng hi vọng nó bị người ăn cắp, vì vậy mới nói ra sự thật để mọi người không bị kẻ đó lừa dối.”
Lý Minh Cẩn mở tờ giấy đọc lướt qua, sau khi xem xong thì gật gù, thơ viết rất hay, chữ Hoàng phi cũng không tồi, hắn hỏi: “Tác giả là ai?”
La Thư Ngọc nhớ Thẩm Minh Vân gọi thi nhân kia là tiên thơ Lý Bạch.
“Ngài ấy tên Lý Bạch, ta tìm thấy khi sưu tầm thơ, không biết ở nước nào nhưng giọng điệu vô cùng khí phách, đọc lên có cảm giác đáy lòng ôm hoài bão lớn, ta rất thích, sau đó được biết có người đã sao chép, còn định đọc trước hội thơ nên ta muốn ngăn cản.”
“Ta biết rồi.” Lý Minh Cẩn hơi tiếc nuối, không phải thơ tình viết cho hắn: “Vậy ta phải về hội thơ trước đã.”
La Thư Ngọc giật giật môi, nhắc nhở: “Ngươi nhớ đừng tự mình đề cập.”
“Ừ.” Lý Minh Cẩn rời khỏi hội thơ cũng đã lâu, hắn vội dẫn thị vệ đi nhưng mới bước được hai bước bỗng quay lại, rút con dao găm bên hông đưa cho La Thư Ngọc: “Giữ cẩn thận.”
La Thư Ngọc kinh ngạc nhận lấy, con dao nhỏ này luôn được Lý Minh Cẩn giữ bên mình, ít khi thấy hắn gỡ ra, sao bây giờ đột nhiên lại đưa cho y?
Cuối cùng, Lý Minh Cẩn để lại một câu: “Chúng ta sẽ thành hôn vào ngày mùng mười tháng tám.”
La Thư Ngọc cầm con dao, chưa kịp hỏi về hôn sự thì Lý Minh Cẩn đã mang bài thơ đi mất, y có thật nhiều điều muốn nói, nhưng không sao, tương lai bọn họ còn rất nhiều thời gian ở chung.
Ngày thành hôn định vào mùng mười tháng tám, sớm hơn kiếp trước bốn tháng, y nhớ thời điểm đó rơi vào tháng chạp, mùa đông năm ấy vô cùng lạnh lẽo.
Đêm tân hôn, Lý Minh Cẩn trở về phòng cưới nhưng hai người cũng không chung chăn gối, một người nằm trên giường, một người ngủ dưới sạp. Khi đó La Thư Ngọc còn thầm thấy may mắn, bây giờ nghĩ lại, vẻ mặt lúc ấy của y rất khó chịu, không cho người kia chút hòa nhã nào.
Cầm dao trong tay, khóe miệng La Thư Ngọc hơi vểnh lên, đây là dùng lòng tin để đổi lấy lòng tin nhỉ?
Tại sao Lý Minh Cẩn lại dễ dàng tin tưởng y như vậy?
Ban đầu thì sầu não hiện giờ lại vô cùng vui vẻ, linh hồn La Thư Ngọc bay dạo quanh nửa ngày, mãi đến lúc bị Khánh Vượng gọi mới giật mình hoàn hồn.
“Công tử, chúng ta có đến hội thơ nữa không?”
La Thư Ngọc nắm con dao để trước ngực: “Không cần, trở về thôi, à, nhớ tìm một người đáng tin để theo dõi Thẩm Minh Vân cho ta.”
“Dạ.” Đáp xong, Khánh Vượng tò mò: “Công tử, Tam… Tam hoàng tử…” thế mà lại đưa dao găm cho công tử là có ý đồ gì? Trông hắn thật đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt chứa đầy vẻ nham hiểm, cứ như Diêm Vương dọa kẻ khác bay mất hồn phách.
La Thư Ngọc mỉm cười, y dặn Khánh Vượng thăm dò tin tức ở hội thơ, không biết sau khi mang bài thơ đi Lý Minh Cẩn sẽ làm gì.
Hai người trở về Như Ý viện.
Trong tay La Thư Ngọc không có người, nói chung kiếp trước y vẫn xem thường những kẻ bày mưu tính kế, cảm thấy người như vậy không quang minh lỗi lạc. Nhưng bây giờ y lại thấy bày mưu thì sao chứ, mạng còn chẳng giữ nổi nói gì tới chuyện quang minh, không đáng chút nào, con người phải sống vì bản thân mới sảng khoái nhất.
Y chết không chỉ vì bị những hoàng tử khác nhắm vào Lý Minh Cẩn, mà còn vì thái độ của Thẩm Minh Vân.
Nếu nói hai người có mối thâm thù lớn thì chưa đến mức đó, chỉ là Thẩm Minh Vân vốn lòng dạ hẹp hòi lại thù dai, có oán tất báo, tính toán chi li, đem chuyện bé xé ra to. Hắn đến từ một thế giới hòa bình, tự do dân chủ, khoa học kỹ thuật phát triển, cho nên hắn khinh thường người ở thế giới này, ghi hận toàn những việc nhỏ nhặt, là kẻ không biết rộng lượng bao dung.
La Thư Ngọc nhớ lại chi tiết nội dung trong sách, mâu thuẫn lớn nhất giữa y và Thẩm Minh Vân chính là sự việc kia.
Kiếp trước, sau khi trở thành Tam hoàng tử phi, y phải tham gia đủ loại yến tiệc, hôm nay quý phi tổ chức Bách hoa yến, ngày mai Hoàng hậu mở tiệc trong vườn, ngày mốt có lễ mừng con đầy tháng của vị trọng thần nào đó trong triều, nói tóm lại y phải tham dự đủ loại yến tiệc là điều không thể tránh được.
Y gặp Thẩm Minh Vân trong một bữa tiệc, lúc đó có một kẻ lỗ mãng đã làm vỡ bức tranh quý báu mà La Thư Ngọc phải vất vả cầu xin người ta một năm mới có được. Y nổi giận sai Khánh Vượng dạy dỗ kẻ hầu không hiểu chuyện kia một trận, đánh cho mấy gậy, chỉ nằm độ hai ngày là khỏi. Nhưng Thẩm Minh Vân lại không nghĩ vậy, hắn cho rằng La Thư Ngọc là kẻ vô cùng ác độc, nên lén lút lợi dụng quyền lực trong tay định cho y tội giết người bừa bãi. Y nhớ trong sách, Thẩm Minh Vân đã dùng bốn chữ để đánh giá về cái chết của mình và Lý Minh Cẩn – chết chưa hết tội.
Không chỉ một lần La Thư Ngọc tự hỏi, y đã làm sai điều gì? Đứa con bé bỏng vô tội đã làm sai điều gì?
Thẩm Minh Vân làm mọi việc để bảo vệ vinh hoa phú quý trong tay, gián tiếp làm tổn thương bao nhiêu người mà hắn không biết, làm sao hắn cảm thấy mình có lỗi cơ chứ?
Trở lại Như Ý viện, Thanh Tuyền và đám nha hoàn vẫn đang quỳ gối chờ La Thư Ngọc, lúc này các nàng đã bị phơi nắng đến choáng váng.
La Thư Ngọc ra lệnh cho tất cả mau gói ghém đồ đạc rồi cuốn xéo.
Hôm nay y rộng lượng thả Thanh Tuyền và mấy người rời đi, vì biết kẻ hầu làm việc sau lưng chủ nhân này ngoại trừ Lưu thị ra sẽ chẳng có ai chịu nhận các nàng hết, không cần y ra tay, cuộc sống sau này của họ sẽ chẳng tốt hơn là bao.
Lưu thị vốn đã có một nha hoàn tin dùng, bà ta sẽ không giữ các nàng trong viện của mình, chỉ có thể phái đi nơi khác, điều kiện chẳng được như trước, rất khó có cơ hội để lật mình.
Thật đáng tiếc cho y ư? Không, trái lại y nguyện ý tiếc nuối thay cho mấy người đó.
Khánh Vượng còn đang tức giận mắng chửi vài câu, hắn vì công tử nhà mình mà cảm thấy bất mãn.
La Thư Ngọc an ủi: “Đợi ngày sau thử xem.”
Khánh Vượng ngẫm nghĩ một chút liền hiểu đây là ý của công tử.
Thanh Tuyền và đám nha hoàn rời đi không ảnh hưởng lớn tới sinh hoạt hằng ngày, còn lại bốn năm đứa nhỏ đều là con cái của người hầu, ngày thường làm vài việc vặt, trước kia chúng đều do Thanh Tuyền trông coi, bây giờ để Khánh Vượng quản lý là được.
Đời này nhất định phải bồi dưỡng hạ nhân trung thành với mình.
Nhưng so với các viện khác thì người trong tay La Thư Ngọc quá ít, trước mắt vẫn chưa đủ.
Thanh Tuyền vừa đi, Lưu thị lập tức mang theo một nhóm người ồn ào chạy tới.
Bây giờ La Thư Ngọc không như trước, sắp tới y chính là Tam hoàng tử phi, cho nên trong nhà không thể xảy ra chuyện gì được, Thanh Tuyền vô dụng, chờ mọi việc kết thúc nhất định phải cho nàng ta đẹp mặt.
Người khác y không biết, nhưng Lưu thị thì trong sách nói khá nhiều, bà ta giữ trong tay chìa khóa phòng chứa đồ cưới của mẫu thân y.
Có thể thấy La Nhân Thọ rất tin tưởng Lưu thị.
Bà ta biết khiêm tốn, hiểu được đạo lý tiền tài không nên lộ liễu, nhưng mà công tử và nữ nhi của bà ta lại không biết học tập chút nào. Sau khi y vào phủ hoàng tử, bà ta lén lút đưa đồ cưới của mẫu thân y cho La Thư Vũ và La Thư Duyệt, rõ ràng dạy dỗ hai người phải kín đáo, thế nhưng phản tác dụng.
La Thư Duyệt và La Thư Vũ đối đầu với Thẩm Minh Vân không gay gắt, chủ yếu so sánh hơn thua. Hai người nhiều lần dùng trang sức và y phục của mẫu thân La Thư Ngọc để đọ sắc với Thẩm Minh Vân, nhưng đều bị hắn làm mất mặt, bởi đã có hệ thống luôn cung cấp cho hắn những kiểu dáng mới mẻ độc đáo hơn.
“Thư Ngọc à…”
Người chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng, La Thư Ngọc sớm ngồi chờ bà ta từ lâu.
Lưu thị cười híp mắt đi đến, vừa định nhắc tới việc Thanh Tuyền và mấy nha hoàn thì La Thư Ngọc – ngoài cười nhưng trong không cười nói trước: “Lưu di nương tới đưa chìa khóa phòng để của hồi môn của mẫu thân ta phải không?”
Nụ cười trên mặt Lưu thị đông cứng, hơi thở ngưng lại, gọi bà ta bằng di nương là có ý gì đây?
Bà ta vừa bất mãn nhưng cũng vừa hoảng sợ.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Tam hoàng tử: Thư tình của ta đâu?
La Thư Ngọc:…
—
Tam hoàng tử không trùng sinh.
La Thư Ngọc trùng sinh.
Thẩm Minh Vân xuyên sách.