Ta vào lại ngục giam lúc đó của Thạch Sanh, tiếc là ta không nhận được đãi ngộ như hắn, bị người ta xích cả hai tay hai chân, đau mỏi đến phát hoảng. Cũng may vì bên ngoài xảy ra chuyện lớn, nhân sự không đủ nên chưa ai đến nơi biệt giam này cho ta hưởng thụ những "đãi ngộ" mà một kẻ dám khinh nhờn pháp luật, lừa gạt hoàng tộc như ta phải chịu.
"Khi đó hắn lôi từ dưới nước ra một cây đàn, ung dung ngồi xuống gảy..." Người đang thao thao bất tuyệt là kẻ bị biệt giam ở phòng đối diện. Mới khi nãy ta còn nghĩ vĩnh viễn không gặp lại gã vì khả năng cao ta nói xong mọi sự, hoàng thượng sẽ tiễn ta lên đường luôn. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, không muốn gặp, càng phải gặp!
"...Ta còn nghĩ hắn điên rồi, gảy đàn ở đây chẳng phải sẽ làm đám lính canh kia chú ý sao? Dù hắn có người chống lưng cũng đâu thể càn rỡ như thế?"
"Vậy ra tiếng thét ấy từ đó mà có?" Người ở phòng giam bên phải cũng rất ung dung buôn chuyện "Khi ấy ta đang ngủ, tự dưng bị chấn động đến suýt thủng màng nhĩ."
"Huynh đệ, ngươi nói xem..." Người ở phòng giam bên trái bâng quơ, không biết hỏi ta hay hỏi ai "...Hắn là ai? Vì sao hắn lại làm được như vậy? Còn nữa, ngục Tu La nổi danh có vào không ra, cớ gì hắn ra được, còn là đường đường chính chính được quan nhất phẩm trải thảm đỏ mời bước?"
Ta không đáp lời, nhắm nghiền mắt giả bộ ngủ mất. Mấy người kia vẫn cứ tiếp tục bàn luận với nhau về sự uy vũ của Thạch Sanh, chẳng màng tới chuyện ta - người đã từng vào thăm hắn, có khả năng biết rõ về hắn nhất - có tham gia vào câu chuyện hay không.
Vậy ra những gì công chúa nói lúc đó đều đúng. Hẳn là lúc đầu Thạch Sanh còn chưa hiểu chuyện, nhưng khi bị bắt vào ngục linh hồn của hai con yêu quái đã hiện hình ý đồ muốn hành hạ hắn. Khi ấy Thạch Sanh khỏi cần nghĩ cũng biết được là ai đã ra tay sau lưng mình, ngặt một nỗi bị trói tay, hạn chế hành động nên không thể làm gì được. Vừa lúc ta tới thăm hắn, còn dùng tiền và quyền để người giúp hắn thoải mái hơn chút. Có lẽ là sợ ảnh hưởng đến người trần mắt thịt như ta nên hắn cố ý đợi ta đi rồi mới bắt đầu ra tay "xử lý" hai con quái kia. Ta vào cung diện thánh, vừa mới gặp không được bao lâu hắn liền đánh bại hai linh hồn vất vưởng kia. Không chỉ thế Thạch Sanh còn tiện tay dẫn hồn công chúa trở về, lại thêm một lần nữa cứu nàng khỏi nguy hiểm trùng điệp.
Nàng sẽ nói hết mọi chuyện cho Thạch Sanh chứ?
Tất cả những sự thật ta giấu hắn bao lâu nay... Dù sao thì nàng cũng thể hiện rõ sự yêu thích với hắn, hoàng thượng lại chuộng người tài và yêu thương con gái vô điều kiện. Hắn còn đang đơn độc, công chúa lại xinh đẹp kiều diễm, hậu đãi không tệ nên hẳn việc chấp nhận làm phò mã sẽ là điều hiển nhiên. Đã là vợ chồng với nhau thì còn gì để giấu giếm nhau chứ? Việc ta chạy trốn về kinh, việc ta không cứu hắn cũng không nói với ai sự thật về hắn, việc ta ung dung cướp công của hắn, lại chễm chệ chen lên ghế phò mã cao cao tại thượng kia... Thạch Sanh hẳn là sẽ thất vọng về ta lắm.
Ha ha, thất vọng?
Tự dưng ta lại thấy nực cười, có phải ta đã quá coi trọng bản thân rồi không? Nếu ta là Thạch Sanh, ta thực sự sẽ vì một kẻ cướp công, ám hại mình mà suy nghĩ ư? Có lẽ hắn sẽ cười khinh thường một tiếng sau đó phẩy tay mặc kệ ta tự sinh tự diệt. Bởi với những lỗi lầm ghê gớm ta đã gây ra hoàng thượng cũng sẽ không để ta yên ổn đâu.
Thạch Sanh... Thạch Sanh...
Hắn thật sự sẽ vì người khác mà cười, vì người khác mà dịu dàng săn sóc, vì người khác mà hi sinh hết mình ư? Một người khác không phải ta, một người con gái có thể khiến hắn trở thành nhân vật vạn người kính ngưỡng, một người hoàn toàn khác khi ở cùng một chỗ với ta...
Chẳng hiểu sao lòng ta lại đau như dao cắt, nỗi đau này tra tấn khiến ta không thở nổi. Thà rằng các ngươi đánh đập hành hạ ta hoặc nhất đao lưỡng đoạn cho ta chết thống khoái còn hơn giữ ta như thế này.
Câu thổ lộ dưới trăng đêm ấy ta sẽ chôn chặt đáy lòng, giống như cách ta chôn vùi tình cảm của mình với em...
*
Ta biết rõ mình đang mơ, nhưng giấc mơ này thật đến lạ lùng, cũng dai dẳng đến phát sợ. Mặc tâm trí ta cố gắng dùng trăm phương ngàn kế thoát ra, nó vẫn cứ mạnh mẽ ghìm giữ ta xuống như vùng tối sâu thẳm hồn ta bỗng dưng mọc cả vạn đôi tay, kéo tuột ta đến địa ngục u ám nhất.
Trong giấc mơ vô định ấy, ta thấy Thạch Sanh cưỡi trên bạch mã, hắn mặc một thân hỉ phục đẹp đẽ vô ngần, oai phong uy vũ điều khiển một đạo quân đến thẳng phủ công chúa cầu hôn. Nàng mỉm cười bước ra ngoài, rất thân thiết, rất tự nhiên cầm lấy tay hắn. Hắn đỡ lấy bàn tay nhỏ xinh kia, nâng niu, dịu dàng mà cười với nàng một cái thật tươi. Hai má công chúa đỏ ửng vì ngượng ngùng, vì hạnh phúc, cúi đầu không dám nhìn hắn. Hai người họ như đôi kim đồng ngọc nữ, đứng chung một chỗ đẹp đến lóa mắt, khiến ai cũng phải ngước nhìn và hâm mộ.
Thạch Sanh nắm tay công chúa một đường vào cung. Hoàng cung hôm nay trang hoàng rực rỡ, cung nhân càng là tất bật rộn ràng, tiếng cười tiếng nói vang vọng khắp nơi. Ngay khi tiếng nhạc tấu lên, công công với chất giọng cao vút bước lên đài cao tuyên bố giờ lành đã tới. Thạch Sanh nắm tay công chúa bước vào điện, tới trước mặt thánh thượng làm lễ tế bái. Sau khi trải qua lễ tế bái dài, hai người lại cùng nhau tay trong tay bố cáo tin mừng cho toàn thiên hạ, để tất cả thần dân chúc phúc cho hai người. Hình ảnh công chúa và Thạch Sanh đứng trên đài cao nhìn xuống, vạn dân bên dưới quỳ gối hô vang chúc mừng quá mức diễm lệ. Ta không muốn nhìn thấy nụ cười chói mắt trên mặt hai người họ, nhưng ta không có cách nào dừng giấc mơ khủng khiếp này lại.
Ta ghen tị.
Ta ghen tị đến phát điên.
Thạch Sanh đã từng dịu ngọt như vậy với ta, và bởi vì đã từng có được, vậy nên hiện tại khi nó thuộc về người khác ta mới nhức nhối thế này. Và cũng có thể là bởi... ta đau lòng vì ánh mắt hắn dành cho ta đã hoàn toàn trái ngược so với trước kia. Ái nhân của hắn hiện là công chúa, còn ta, ta chỉ là một kẻ tội đồ...
Nụ cười trên mặt Thạch Sanh lúc ấy thật tươi, khác hẳn với vẻ chán ghét lãnh đạm hắn dành cho ta trong ngày xử án. Khung cảnh vạn người quỳ gối tựa như là chuyện của năm nào, còn hiện tại, ta đứng đây - ngay đoạn đầu đài. Bên cạnh ta là đao phủ đầy mùi máu tanh. Còn hắn, hắn là quan xử án đang ngồi uy nghiêm trên đình cao, đôi mắt lạnh băng nhìn ta chẳng chút cảm tình, hoặc có, cũng chỉ là sự thiếu kiên nhẫn cực điểm, tựa như ta không xứng làm tốn một phút giây nào của hắn vậy.
Ta bị đao phủ ép quỳ phía dưới, vây quanh ta là ngàn ngàn vạn vạn người dân, trong tay họ là gạch đá, là rau củ quả nát hỏng, là những lời rủa xả dành riêng cho ta. Thi thoảng từ bên ngoài ném tới chỗ ta những vật lạ làm ta đau nhói, nhưng ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện cỏn con ấy, chỉ chăm chăm ngước mắt, cố gắng ngẩng đầu nhìn hắn lần cuối, nhìn thật lâu, thật lâu, tựa như muốn khắc ghi hình ảnh của hắn vào võng mạc. Ta chỉ mong như vậy để dù có chết cũng nhớ được hắn...
Dù có chết cũng nhớ được gương mặt hắn, bóng hình hắn...
"Đã đến giờ hành hình!" Thạch Sanh cao giọng nói, ngữ khí lạnh băng đến cực điểm. Hắn cầm lấy thẻ gỗ trên bàn, khua tay ném xuống, thẻ gỗ bay lên tạo thành một vòng cung cực kì đẹp mắt trước khi rơi xuống nền đất bẩn thỉu... Bẩn thỉu y như số phận hiện tại của ta vậy.
"TRẢM! ! !..."
Tiếng reo hò của người dân bốn phía ầm vang, đao phủ nói với ta câu gì đó rồi giơ đao lên thật cao. Nghe nói đây là một trong những đao phủ có thâm niên nhất phường, gã nổi danh "chém ngọt", người bị chém chỉ một nhát liền không biết gì. Thạch Sanh cố ý chọn người này chính là nể mặt từng xưng huynh gọi đệ với ta, đã coi như sự nhân từ duy nhất còn sót lại với kẻ như ta rồi.
Ta ngước mắt, tham lam nhìn hắn thêm lần nữa, lần này, Thạch Sanh không né tránh cái nhìn của ta mà quay sang quan sát ta chăm chú. Đôi mắt hắn lạnh băng, nhạt nhẽo, khinh thường, không cảm xúc... làm tim ta đau thấu, đau còn gấp mấy lần lúc đao phủ hạ đao, một vết cắt ngọt lịm chia lìa đốt sống cổ và mọi máu thịt, chỉ còn duy nhất một tầng da nối liền đầu và cổ mà thôi...
"VÚTTTT ! ! !"
Đúng lúc này bên vai ta nhói lên bỏng rát, cơn mê kia đã đến hồi kết mà ta mong đợi, ấy vậy mà ta lại không được thoát khỏi nhân gian u ám, buộc phải tỉnh táo lại rồi. Ta khẽ thở dài, vừa mở mắt vừa từ từ cảm nhận cơn đau lan dần xuống ngực. Lại một tiếng "VÚTTT" nữa, sợi roi da xé gió lao tới không chút lưu tình mà vẽ thêm một vệt nữa lên người ta. Không nhịn được đau đớn bất ngờ tập kích, ta hé môi "A" một tiếng. Chẳng biết có phải vì bị âm thanh rêи ɾỉ này của ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ không mà kẻ cầm roi như được tiêm máu gà, đánh tới càng hăng hái.
Một roi, hai roi, ba roi... từng roi một vun vút bay lên, đáp xuống ngực, lưng, tay chân... ta một cách thuần thục. Nỗi đau đớn da thịt kéo ta thoát khỏi mộng cảnh mệt mỏi, trở về với thực tại khổ não. Thế chứ, làm sao có chuyện ta chết dễ dàng? Lí Thông, ngươi còn chưa trả đủ nợ, nếu cho ngươi chết thống khoái thì quá tiện cho ngươi rồi.
"Tỉnh?" Giọng nói mỉa mai vang lên, tiếng roi da cũng dừng lại. Ta nhìn về phía phát ra tiếng nói nhưng chỉ thấy một mảnh mờ ảo. Có lẽ vì đau, cũng có thể là do khi nãy kẻ đánh ta hạ thủ không chút lưu tình, vụt cả vào bên khóe mắt. "Quận công cao cao tại thượng, sao hôm nay lại thê thảm thế này?"
"Tướng Quân..." Ta cắn răng, vậy là đã đúng ý lão ta, ta ngã ngựa hẳn lão ta vui lắm "...Muốn chém muốn gϊếŧ... Tùy ông! Làm cho xong đi!..."
"Ha ha ha..." Tướng Quân ngửa cổ cười lớn, sau đó giật mạnh roi da trong tay tên lính vừa đánh ta, thuần thục vụt lên da thịt ta mấy phát. Quả nhiên hữu lực, đánh đến đâu đau thấm tới đó!
Ta ngước mắt nhìn lão, Tướng Quân mím môi hừ lạnh, cuối cùng ném roi xuống đất, quát: "Cút hết ra ngoài cho ta!"
"Dạ Tướng Quân!..." Quân lính bên cạnh thấy Tướng Quân nhà mình giận dữ như vậy lập tức thoái lui sạch, trong phòng giam nhất thời chỉ còn ta và lão.
Lão tiến đến gần chỗ ta, ánh mắt nhìn ta nhưng lại giống như đang từ ta tìm kiếm bóng hình của ai khác. Tự dưng ta thấy lạnh gáy, sợ hãi còn hơn lúc lão đánh ta nhiều.
Lão... Lão muốn làm gì?
(*) Chuyện xưa chuẩn bị mở ra rồi mọi người ơiii ~