Ta một đường đi bộ về nhà, con đường vốn dài nay lại ngắn đến lạ, có lẽ bởi những suy nghĩ và tính toán trong đầu ta quá miên man.
Trước hết, ta thu thập toàn bộ đồ đạc quý giá trong nhà, sắp xếp và phân chia làm hai phần. Một phần là trang sức, vàng bạc nhỏ gọn có thể mang theo tùy thân, một phần là những món quá lớn, một người không tài nào nhấc nổi. Sau khi xong xuôi, ta gọi những thương nhân buôn bán các ngành hàng này tới, để họ định giá bán ngay trong ngày. Số tiền thu được ta cất vào một cái rương nhỏ, đặt ngay bên cửa.
Sau khi bán đồ đạc xong xuôi, ta cho gọi toàn bộ người làm trong phủ tới sân trước. Quản gia để họ xếp thành một hàng rồi theo lệnh ta mà trả hết khế ước bán thân, cho họ thoát khỏi nô tịch. Sau khi trả lại xong, ta lấy tiền trong rương đưa mỗi người một ít rồi yêu cầu họ rời khỏi phủ ngay. Khi ta làm xong xuôi mọi chuyện, mẹ ta mới được hai thị nữ hầu cận đỡ tới. Mẹ lớn tiếng chất vấn ta ngay tại chỗ, hỏi ta xem ta muốn làm trò mèo gì. Những lúc như thế này ta mới thấy được mẹ thực sự vẫn là người phụ nữ thôn quê xưa kia. Còn bình thường... Mẹ à, người suиɠ sướиɠ là điều đứa con nào cũng muốn, nhưng sự suиɠ sướиɠ ấy đâu phải cứ là học theo mấy quý phụ kia?
"Mẹ phải đi ngay." Vừa đóng cửa phòng, ta lập tức nói. Bà còn đang giận dữ, thấy ta nghiêm túc nói vậy liền trầm hẳn xuống, vẻ mặt cau có ra chiều suy nghĩ "Mẹ, không còn thời gian nữa."
"Tại sao ta phải đi?" Mẹ ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, mắt nhìn quanh một lượt xem còn ai đang nghe ngóng hay không. Ta khép nốt cửa sổ, lại khêu đèn để ánh sáng vàng vọt ấm áp chiếu rọi căn phòng, để ta nhìn mẹ thêm một lần nữa, kĩ hơn... "Con trai ta đường đường là quận công vua phong, còn sắp sửa làm phò mã cưới được công chúa! Lấy cớ gì bắt ta phải đi?"
"Trăm ngàn sự dối trá không che khuất được một sự thật." Ta không dám nhìn mẹ, bất lực quay đi. Ta không dám trách mẹ nửa lời, vì những giọt nước mắt kia của bà cũng đã cho ta biết, bà hối hận rồi.
"Mẹ, sau này Lí Thông không thể ở bên hiếu kính mẹ nữa rồi."
"Thông con..." Mẹ níu lấy tay ta, bàn tay thô ráp đầy những vết đồi mồi đen xám. Tay mẹ lạnh giá, sự trẻ trung ấm áp của thời trẻ trung, thiếu nữ đã tan biến theo bước đi của thời gian.
Có lẽ đời này của mẹ định trước không có con cái hầu cận lúc tuổi cao sức yếu. Ngày đó khi ta bị chọn làm đồ ăn cho chằn, đáng lẽ ta nên biết điều ấy mới đúng. Cố gắng vô vọng để rồi sai lầm chồng chất sai lầm, ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người. Nếu ngày đó ta ngoan ngoãn đến miếu thờ, có khi mẹ vẫn là người phụ nữ chân quê, nỗi đau mất con còn đó, song Thạch Sanh với sự cậy nhờ của ta sẽ không xa rời bà. Ít nhất sẽ ở lại chăm sóc cho đến khi bà nguôi ngoai mọi sự.
Tội lỗi đến từ sự tham lam của chính ta, đến giờ khắc này, ta phải trả giá.
"Mẹ đã sai rồi... Là do mẹ, Lí Thông, nếu không phải tại ta, con cũng không cần cực nhọc..."
"Mẹ đừng nói vậy..." Ta nào dám trách mẹ nửa câu, nếu sai thì ngàn sai vạn sai cũng là do ta hết "Hiện tại mẹ cứ đi, con đã chuẩn bị sẵn tiền bạc và xe ngựa."
"Đi đâu? Đời ta còn gì để mất nếu như không có con?"
"Mẹ, mẹ đừng như thế được không? Nếu như mẹ ở lại, con biết phải làm sao bây giờ?"
"Lí Thông... Cầu hắn..." Mẹ đột nhiên níu lấy tay ta, ánh mắt sáng quắc "Ta biết Thạch Sanh đã trở lại, tối hôm qua hắn còn ở đây. Nếu như hoàng thượng đã biết hết sự thật, biết rằng Thạch Sanh là người lập hết thảy những công trạng đó và vì vậy muốn xử lý mẹ con ta... Lí Thông, có phải chỉ cần chúng ta quỳ gối cầu xin Thạch Sanh, con sẽ không cần chết hay không?"
Ta nhìn mẹ một cách khó hiểu.
Vậy là mẹ biết, nhưng chưa biết hết nội tình nên chỉ mập mờ không rõ mọi sự. Mẹ tưởng rằng Thạch Sanh quay lại chất vấn ta, và hắn biết ta giành công trạng hắn nên đã cáo với vua. Chính vì việc ấy nên ta nghe tiếng gió, lập tức quay về thanh lý gia sản, lo lót cho mẹ trốn đi còn tự mình đến để nhận tội.
Mẹ không biết Thạch Sanh bị vu vạ bắt vào ngục Tu La, cũng không biết ta bởi cứu hắn nên tình nguyện chui đầu vào rọ? Nếu như mẹ biết, chắc chắn mẹ sẽ ngăn ta lại, nhưng ta không muốn phải sai lầm thêm một chút nào nữa. Lần này, ta lại nói dối, nhưng ta nhất định sẽ không hối hận.
"Con không cần chết." Ta mím môi, trơn tru mà rằng "Thạch Sanh cáo với vua, nhà vua đã đổi ý, sau này người làm phò mã cũng là hắn chứ không phải con."
"Phò mã có làm hay không cũng không quan trọng..." Mẹ run rẩy hỏi ta "Con không cần chết? Nhà vua nhân từ đại lượng đến vậy ư?"
Người ta vẫn luôn bảo gần vua như gần cọp, làm sao có chuyện mẹ con hai người lừa gạt nhà vua xong còn có thể toàn mạng, mẹ ra đi cùng kim ngân tài bảo, con cũng không cần chịu bất cứ khổ đau gì.
Trực giác của người mẹ làm mẹ ta nhạy bén hẳn, bà nhìn xoáy vào mắt ta, nghiêm khắc hỏi: "Nói thật đi Thông, con không được phép giấu ta."
"Con... Nói thật." Ta kiên định gật đầu với bà, nói dối Thạch Sanh thành thói, hiện tại ta có thể mắt không chớp, mày không nhíu mà vẽ ra chuyện "Nhà vua cho Thạch Sanh xét xử chúng ta, hắn đã cho phép mẹ về quê nhà còn con... con phải ở lại cạnh hắn, làm tôi đòi cho hắn chuộc lại lỗi lầm."
"..."
"Mẹ xem, hắn vẫn nhân từ với chúng ta lắm." Ta dỗ dành mẹ mặc cho sắc mặt bà đã giống như tro tàn "Tuy rằng khiến mẹ đời sau khổ sở vì không con nhưng với tiền tài này, mẹ vẫn có thể yên ổn sống tốt. Còn con... mẹ, chẳng phải mẹ vẫn không muốn con phải chết hay sao? Làm tôi tớ cho người ta chỉ là chút chuyện nhỏ, có xá gì?"
"Thông con, đều do ta, đều do ta..."
Tiếng khóc của mẹ vút cao, nhưng bà biết đã không thể thay đổi được chuyện gì nữa rồi. Bỗng dưng ta nghĩ, nếu mọi việc đúng như những gì ta bịa tạc ra thì tốt quá rồi. Thạch Sanh không cần chịu khổ dưới hầm ngục u tối, mẹ không phải lén lút trốn chạy, ta cũng có thể... ở cạnh hắn mà chuộc tội cả đời.
Tiếc là mọi sự đều tại thiên, một sinh mệnh nhỏ nhoi như ta làm sao đủ sức viết lên lịch sử, vẽ trước tương lai?
Ta dọn cho mẹ một vài bộ quần áo đơn sơ, lại cất vào đó tiền tài còn sót, cố làm cho cái tay nải trở nên thảm hại nhất có thể. Ai chẳng biết thất phu vô tội, hoài bích có tội, đường đi còn dài, mẹ ta sức yếu thân cô... tuy rằng ta thuê những người giang hồ dẫn đường uy tín nhất nhưng ai biết được bọn họ có nổi lòng tham sau khi biết tin ta chết? Nếu nhìn mẹ nghèo hèn như vậy, có khi bọn họ sẽ bỏ qua cũng nên.
Mặc kệ ta dọn dẹp bận rộn, mẹ ngồi bên bàn khóc thành lệ nhân. Đôi mắt vốn đã yếu đuối nay lại đỏ lên, lòng ta đau đớn, nhưng nếu mẹ mất, ta còn đau gấp bội phần.
"Mau đi thôi." Xe ngựa ở cửa sau, trên xe có một phu xe nam cường tráng và một cô gái giang hồ giả trang tì nữ. Thấy mẹ ta bước ra lập tức tiến lên, đỡ tay mẹ ta lên xe. Người lái xe nhìn ta một cái thâm thúy, ta lập tức móc tiền ra, đưa cho hắn "Sau khi trở về nhất định sẽ còn hậu đãi."
"Quận công khỏi cần lo nghĩ, quận công quản đất này chỉ một thời gian ngắn nhưng lại giúp đỡ dân chúng trăm bề..." Người đánh xe nhận lấy tiền từ tay ta, thấy nặng tay liền không tiếc lời nói ngọt "...Nhớ ơn quận công, chúng tôi đảm bảo nhất định sẽ đưa lệnh mẫu đến nơi an toàn."
"Mẹ không còn mặt mũi nào về đất ấy..." Trước khi xe chuyển bánh, mẹ nắm lấy tay ta thì thào "...Con đưa mẹ lên chùa, mẹ nguyện tu hành cả đời, chuộc trả mọi lầm lỗi đã gây."
Ta lưu luyến nắm lấy tay mẹ sau đó dặn hai người đánh xe cứ đúng chuyến mà đi. Thật ra ta cũng không dám đưa mẹ về lại quê cũ, nếu trở về đó vua tìm thấy chỉ còn đường chết. Nương nhờ cửa phật ở một ngôi chùa xa xôi, đó là con đường duy nhất ta có thể vẽ ra để đảm bảo an toàn cho bà trong lúc này...