Thích...
Thích...
Thích ta?
Cái này quá hoang đường!
Cũng chỉ vì câu nói ngu ngốc không rõ hàm nghĩa ấy của hắn khiến ta mất ngủ nguyên một đêm. Đến tận lúc ánh nắng chiếu tới chân giường mới chợp mắt được một chút. Nào ngờ Chu Công đến chưa được quá một khắc, vài cô hầu gái đã mở bật cửa, không chút quy tắc mà lao vào gọi người!
Uể oải ngồi dậy trên chiếc giường lớn. Đêm qua sau khi nói xong một câu này, Thạch Sanh mặc kệ ta còn sững sỡ mà ôm ta trở xuống sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện. Hắn đi nhanh như chạy trốn làm ta muốn trở tay hỏi rõ ràng mọi thứ cũng không còn kịp nữa rồi.
"Ta còn muốn ngủ..." Ta xoa xoa trán, hất tay ý bảo mọi người ra ngoài, không cần phục vụ. Một Thạch Sanh ăn nói đầy ẩn ý đã đủ khiến đầu ta đau như búa bổ rồi, đám oanh yến các cô không cần thêm gì nữa đâu!
Ây, ta không phải dòng dõi gia thế gì đó nên việc bắt người phục vụ cho mình tuân theo quy củ không làm tốt được. Chung quy lại cũng cùng là người, có ai muốn cúi xuống rửa chân cho kẻ khác đâu chứ? Tất cả là vì tiền...
"Tướng Quân cho người đến báo..."
"Tướng Quân bắt được trộm kho báu vật của vua rồi!"
"Tên trộm ấy... Hắn..."
"Tướng Quân nói hắn là em trai của ngài!"
"..."
*
Ta ôm hai con mắt thâm quầng chạy như bay vào cung cấm. Lúc này vua quan đang lên triều, một vị quận công không có thực quyền như ta dĩ nhiên không thể có mặt. Ta lo lót cho mấy tên gác cổng, hỏi được vài chuyện mà đám hầu gái không biết đích xác.
Tướng Quân biết tin liền đến ngay và phong tỏa luôn hiện trường, sau đó chẳng tốn chút công, chỉ cần liếc mắt một cái lập tức phát hiện dấu chân bụi bặm trên mặt sàn sáng bóng.
Lão ta dắt quân đi theo dấu chân, đi mãi đến tận nhà trọ Thạch Sanh đang thuê! Tận cửa phòng Thạch Sanh đang ở! Tận gầm giường Thạch Sanh đang say giấc!
Nói vậy chứ theo nguồn tin ta biết được, chẳng có hầu cận nào nhắc nhở Tướng Quân hết, lão biết rõ Thạch Sanh chỉ bởi vì hôm qua đã cho người lén lút theo dõi ta. Thấy ta và hắn đi cùng nhau, còn thân thiết thế nên ra công dò hỏi ý tìm điểm yếu của ta.
"Thân thiết"?
Ta và Thạch Sanh có vẻ thân thiết lắm ư?
Nghĩ đến chuyện đêm hôm qua trên mái nhà, giữa vầng trăng thanh và hương sen thơm ngát... Thạch Sanh hắn nói...
Không! Không!
Lí Thông! Ngươi đang nghĩ cái gì?
Hiện giờ Thạch Sanh đang bị giam trong ngục thất, trộm bảo vật của vua phải tội chết như chơi ta lại còn dám ở đây nhiễu nhương nghĩ bậy? Ta phải tìm cách gặp hắn, hỏi hắn đầu đuôi sự tình ra sao rồi vào cung cầu vua tha cho hắn. Ta tin Thạch Sanh không làm chuyện trộm cắp đáng khinh ấy, bởi canh hai đêm qua hắn vẫn còn đang cùng ta nằm trên nóc nhà, sao lại có chuyện phân thân đến trộm bảo được? Hắn ngốc như vậy, trăm phần trăm là bị người ta lừa gạt rồi.
Mà nói không phải lừa gạt cũng có mấy ai tin được chuyện lạ kì ấy chứ? Dấu chân người nào bẩn đến mức đi mấy trăm mét vẫn còn in trên đất được? Chắc chắn chỗ này có ẩn tình! Vậy rốt cuộc là ai chứ? Ai dám tìm cách hãm hại Thạch Sanh nhà ta?
Kẻ đáng nghi nhất chỉ có Tướng Quân, lão ta căm ghét ta đến vậy, nay biết được Thạch Sanh là em ta, nếu như Thạch Sanh mắc trọng tội kẻ như ta còn được vua tin yêu hay sao? Ta chết không đáng sợ, ta chỉ lo cho mẹ và hắn, không làm gì cũng bị cuốn vào vòng xoáy ghê rợn của tiền và quyền. Quan trường nhiễu nhương dơ bẩn, ta thật sự không muốn nán lại đây thêm một giây phút nào nữa...
Men theo con đường mòn, lối đi nguyên bản sạch sẽ dần dần bị bụi đất và cỏ dại lấn át. Ta vượt qua hàng loạt những đền đài gác tía xa hoa, tiến tới khu vực nhà giam. Vệ binh đứng bên ngoài canh gác uể oải ngáp ngắn ngáp dài, vừa giữ cây thương sáng choang dựng thẳng, vừa cố gồng mình đúng tư thế. Bọn họ thấy ta đến đều ngạc nhiên hết mức, cười nịnh nọt hỏi han xem ta muốn gặp kẻ nào. Còn cái gì mà khu này là khu biệt giam rất bẩn thỉu, nếu thật sự là người đáng ghét cứ bảo với họ một tiếng là được. Họ sẽ giúp ta khiến kẻ đó sống không bằng chết!
Ta không muốn kẻ đó sống không bằng chết, ta còn đang hận không thể đặt hắn trong lòng bàn tay mà nâng niu đây này. Các người đúng là quá tàn nhẫn!
"Thạch Sanh ở đâu?" Ta níu tay một kẻ, hỏi vội. Kẻ đó nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên tột độ, sau đó cúi mặt, nhíu mày cố gắng nhớ lại xem ngục thất hỗn tạp này có ai tên "Thạch Sanh" hay không. Ta mím môi, cuối cùng sửa lại "Chính là người đêm qua bị bắt vì nghi ngờ trộm bảo."
"Hắn chính là kẻ trộm bảo!" Tên lính canh sửa lại lời ta, nghe đến đây ta đã muốn phát hỏa, muốn sửa lời kẻ đó nhưng... tìm Thạch Sanh quan trọng hơn. Ta phải tìm hắn trước đã. "Sáng nay đã bị Tướng Quân đưa đến Ngục Tu La rồi."
Ngục Tu La?
Trái tim ta gần như vụn vỡ!
Ai mà không biết đó là nhà ngục chuyên giam giữ nhưng kẻ trọng tội chứ? Nơi ấy là ác mộng của ác mộng, đủ các loại tư hình thảm khốc, tra tấn dã man... ngày ngày đêm đêm lặp đi lặp lại, cho phạm nhân trải nghiệm lại những tội ác do chúng gây ra, để chúng vĩnh viễn phải hối hận vì những việc mình làm. Và quan trọng nhất, một khi đã vào tới đó, chỉ có duy nhất một đường ra mà thôi. Đường ra ấy là... về với đất mẹ!
Không!
Thạch Sanh của ta không thể chết!
Hắn không có tội, hắn không thể chết như vậy được. Nếu như muốn nhắm vào ta, vậy sao không đổ hết tội lỗi lên đầu ta chứ?
"Ta phải đi gặp hắn!"
"Quận công! Quận công!" Kẻ đó thấy ta thất thần, lập tức kéo tay ta lại "Ngài sao thế? Ngục Tu La đâu phải là nơi ai cũng có thể vào? Muốn gặp người, ngài phải đợi nhận được kim bài của thánh thượng."
Ta tưởng như mình rớt xuống hầm băng. Rõ ràng giữa mùa hè nóng cháy, quan phục dày nặng và mặt trời trên cao phải hun cho ta đỏ người nhưng không... cả người ta đều lạnh băng, trái tim cũng lạnh, trí não cũng lạnh, lạnh đến mức ta gần như không còn đủ sức suy nghĩ bất kì điều gì nữa.
Tên lính canh gọi ta, dò ý xem ta có muốn gọi người đưa về không nhưng ta khoát tay, thẫn thờ rời đi.
Phải làm sao mới gặp được Thạch Sanh?
Ta muốn gặp hắn,...
Đã bao lần ta bỏ hắn lại, tự tay đẩy hắn vào những nguy hiểm chết người, còn bản thân mình ở lại hưởng thụ hết hạnh phúc nhân gian... Người làm anh như ta thế mà chấp nhận được sao?
Thạch Sanh! Thạch Sanh!...
Lần này, anh sẽ không nhu nhược nữa.
Đợi anh!