Thạch Sanh lén lút vào phủ quận công, và với khả năng của hắn thì hoàn toàn có thể không để bất kì kẻ nào phát hiện ra cả.
Người này giúp ta ngồi vững trở lại bồn tắm lớn, sau đó quay người... Cởϊ qυầи áo! Ta vẫn còn đang chưa thoát trạng thái ngạc nhiên cực độ, chỉ còn biết câm nín nhìn từng mảnh quần áo trên người hắn rớt xuống.
Từng chút đường cong mĩ vị của da thịt dần dần hiển lộ trong không khí. Song song với nó, một thứ cảm xúc kì dị cũng bất chợt nổi lên không thể xua tan.
Ta... Ta ngại cùng cái gì chứ?
Thạch Sanh và ta đều là nam... Nhưng hình như hắn có tình cảm với đàn ông đó... Mà hắn như vậy thì liên quan quái gì đến ta mà ta phải ngại? Kẻ làm hắn rung động cũng chỉ là Lưu Thủy xinh đẹp mềm mại kia, tuyệt đối không phải ông anh xấu xí lại dày đặc tật xấu này!
Thạch Sanh rất tự nhiên tiến lại gần chỗ bể nước, hắn vươn tay tráng kiện múc từng thùng nước lạnh ngắt mà đổ lên da thịt màu đồng khỏe mạnh của mình. Từng dòng nước trong suốt quanh co chảy dài trên từng tấc da hắn, quanh co, lẩn khuất, trượt xuống thật sâu...
"Ta còn nghĩ hai người mệt mỏi muốn thuê phòng ngủ luôn rồi."
"Lưu Thủy là con trai vua thủy tề!" Thạch Sanh thản nhiên nói ra một tin tức khiến ta há miệng. Con trai vua thủy tề? Chính là thành phần quan chức cấp cao dưới nước ấy hả?
Haha, đùa giỡn gì vậy?
Yêu ma quỷ quái gì đó có còn dễ tin, cơ mà cái chế độ thần linh này hình như hơi bị hư cấu!
"Y không thể rời nước quá lâu, khi nãy em vội đưa hắn đi là để thả hắn vào bồn nước!"
"Y đã bị bắt về rồi!" Thạch Sanh nhếch khóe môi cười vui vẻ, giống như trút được một gánh nặng "Ngay lúc cứu được y em đã sớm bảo y về nhà, nào ngờ người này ham chơi như thế, nằng nặc đòi lên nhân gian thăm thú."
"Ngươi chiều y quá nhỉ!" Ta lãnh đạm buông một câu, mãi sau mới nhận ra nội dung câu này quá có vấn đề nên vội vàng che miệng lại. Thạch Sanh đưa mắt nhìn ta một cái đầy ẩn ý, nụ cười trên môi vẫn không hề chuyển dời "Giống... Giống như bạn bè lâu năm vậy đó!"
"Nợ từ kiếp trước!" Thạch Sanh tiến đến bồn tắm của ta, ngang hông hắn đã quấn một chiếc khố từ lúc nào. Hắn vươn tay kéo lấy áo choàng của ta ở gần đó, dịu dàng chăng ra "Ngâm lâu không tốt, anh đứng dậy đi!"
*
Ta không biết phải nói với mẹ thế nào về chuyện Thạch Sanh trở lại nên quyết định tạm thời cứ giấu kín cái đã!
Sau khi tắm rửa xong xuôi, ta lấy cho hắn một bộ đồ cỡ lớn rồi cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi. Căn phòng của ta ở phía Tây, rất xa phòng của mẹ, lại thêm chuyện ta đã dặn dò người làm nói rằng mình muốn nghỉ sớm nên hẳn nhiên mẹ sẽ không tới làm phiền.
Thạch Sanh nhìn quanh phòng một lượt, lại đi tới bên cạnh mở tung cửa sổ ra. Ngay bên cạnh cửa sổ có một hồ sen lớn, vì đang trong mùa nên hoa sen nở rộ, hương thơm thuần khiết cứ thế lan tỏa, dịu dàng lách vào trong phòng.
Phía dưới có hồ sen, phía trên có trăng sáng, khung cảnh tuyệt luân hữu tình khiến cho kẻ thất phu như ta cũng cảm thấy rung động mãi không thôi. Thạch Sanh thấy ta đứng ngẩn ra nhìn trời nhìn đất, hắn liền bất ngờ tập kích, ôm ngang người ta. Giống như một chú chim, Thạch Sanh nhún mình một cái lập tức có thể tha mồi bay lên cao. Ngay khi ta định hình được mọi chuyện, cả hai đã ngồi yên vị trên mái nhà cong cong!
"Lên chỗ này ngắm cảnh mới hợp!" Hắn để ta ngồi ôm lấy tường cong, vui vẻ cười híp mắt "Anh, anh sợ độ cao đấy à?"
"Sợ độ cao gì chứ? Ta cũng không phải con gái!" Ta lên tiếng phản bác, bước ra khỏi vòng ôm của hắn mà vững chãi ngồi lên. Từ nơi này có thể phóng tầm mắt ra khắp bốn phía, hồ sen, đình các, vườn hoa rộng dài, một khoảnh trúc xanh... "Nhưng muộn thế này rồi còn lên đây, sương xuống rất dễ cảm!"
"Không sao!" Thạch Sanh chỉ đứng trên đó cùng ta một chút, sau đó thoăn thoắt đi xuống phía dưới. Hắn dùng một cách thần kì nào đó ta không biết tên mà nhoài người ra xa, hái một đống bắp sen mơn mởn "Có em ở đây, anh không cần sợ!"
"..." Ngươi nghĩ mình chống được số mệnh, bảo hộ ta khỏi bệnh tật được sao? Định cười khinh thường hắn một cái nhưng Thạch Sanh đã vội lấp đầy nét trào phúng của ta bằng mấy bắp sen. Hắn đặt chúng sang bên cạnh, song song ngồi trên mái nhà cùng ta, ánh mắt thẳng tắp hướng ra xa.
"Cần em bóc cho không?" Một bắp nhỏ xanh mướt vẫn còn đượm hương hoa thanh mát. Hắn bỏ một hạt nhỏ, tách lõi ra đưa tới bên miệng ta "Ngọt lắm, ăn sẽ tỉnh rượu!"
"Ta đâu có say!" Ta tránh đi bàn tay lớn của hắn, nhăn mày tự lấy một bắp để bóc ra "Ừm, mùi vị không tệ. Lâu lắm rồi không ăn thứ này..."
"Anh, anh không thích Lưu Thủy sao?" Tự dưng hắn hỏi một câu không đầu không cuối, giọng nói nhẹ tựa gió trời "Hắn khiến anh khó chịu à?"
"Mới vừa gặp một lúc thích với không thích cái gì?" Ta lắc đầu tự giễu, thì ra mình che giấu kém như vậy, thái độ tiêu cực gì đó cũng bày hết ra trên mặt "Hơn nữa đó là... Bạn của em, ta không thích chẳng lẽ em sẽ không gặp y nữa?"
"Chỉ cần anh đồng ý không kết hôn..." Hắn nửa cười, đôi mắt thâm thúy sắc bén vô cùng. Ánh nhìn đen thẫm xoáy sâu khiến toàn thân ta đông cứng, chưa khi nào ở Thạch Sanh xuất hiện thái độ này cả.
Hắn giống như... Đã biến thành một người hoàn toàn khác...
"..Em sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa!"
"Cái gì?" Ta ngây ra, bắp sen trên tay cũng rớt xuống phía dưới. Tiếng nước nhẹ nhàng vang trong đêm khuya, đánh động vài chú ếch bên rìa hồ sen xanh ngát "Không kết hôn? Đó là lệnh vua, ta..."
"Em đùa chút thôi!" Hắn đưa ta xoa xoa đầu ta, gương mặt góc cạnh ngẩng lên đối diện với trời trăng "Công chúa như hoa như ngọc, dù không phải lệnh vua cũng chẳng có ai nỡ cãi..."
Không...
Ta đâu có thích nàng. Nhưng ta... Ta từ bỏ rồi sẽ được gì? Hắn rời khỏi Lưu Thủy hay không liên quan gì đến ta kia chứ? Mà dù có tách họ ra, thì ai biết được sau này còn một Lưu Tuyết, Lưu Nguyệt... Nào đó xuất hiện hay không?
"Nhưng mà anh này..." Hắn tiếp tục nghiêm túc, gió trên cao vô tình thổi qua quấn quanh tay áo của ta, cuốn nó bay lên phần phật "Cũng may là người được nhà vua ban hôn là anh, vì nếu ông ta cho em chắc em sẽ kháng lệnh rồi liên lụy cả nhà mất!"
"Em không cần phải hi sinh vì ta như thế..."
Hắn khoát tay, tà áo ngoài lập tức bị cởi bỏ. Hơi ấm và hương thơm nhè nhẹ của hắn hòa lẫn với hương sen quẩn quanh sống mũi của ta. Thạch Sanh dứt khoát quàng áo ngoài của hắn lên bên vai hơi run run vì lạnh của ta, mặt đối mặt chậm rãi nói từng từ một: "Không phải! Vì người em thích chỉ có anh, nếu là người khác, em thà chết cũng không cưới!"
(*) Vậy là đã đi được 1/2 chặng đường gòi các cô ơiii, cuối cùng cũng tỏ tìnhhh rồi mà... còn lâu mới tu thành chính quả =))))))))