Để mặc đám người làm kia tự túc trở về, ta cũng nhờ bọn họ báo lại với mẹ một câu sau đó lang thang vào rừng.
Men theo con đường mòn xuống sâu phía dưới, ta dần nép mình sau những tán lá rộng dài hòng tránh đi ánh nắng chói trang trên đầu. Chẳng hiểu kiểu gì, cuối cùng lại lạc sâu, đi tới tận gốc cây mà Thạch Sanh dựng nhà trên đó.
Ta học theo hắn, lấy thang dây gần đó kéo xuống rồi leo lên. Tán lá thật lớn thi thoảng lại lộ ra vài hoa nắng nho nhỏ nhảy nhót trên mái tóc xanh của ta. Sự oi bức phía dưới cũng bị xua tan khi leo lên trên này, từng cơn gió mát mẻ thoải mái thoảng qua. Mùi hương thanh khiết của núi rừng quen thuộc lắm, giống hệt hương vị trên người hắn hôm nào.
Mở liếp che, ta tiến vào căn phòng nhỏ hôm trước cả hai chen chúc. Nơi này vẫn không có gì thay đổi, sàn gỗ, cửa sổ, mọi đồ vật bày trí đơn sơ.. Giống như đã lâu không có người tới vậy.
Ta nằm dài xuống sàn, chậm rãi cảm nhận nhịp tim đập càng lúc càng nhanh của mình.
Đánh đổi mọi thứ để được cái gì?
Tiền tài danh vọng là điều ta muốn ư?
Có đôi khi... Hối hận cũng không thể thay đổi được mọi chuyện!
*
Ta thiếp đi lúc nào chẳng hay, mãi đến lúc nghe thấy âm thanh té nước ồn ào mới tỉnh táo trở lại. Nhăn trán xoa xoa thái dương, ta chật vật ngồi dậy bẻ lưng giãn cốt một chút. Chung quy lại sàn gỗ quá cứng này không phải nơi để cho người vẫn có bệnh như ta nằm. Sau nhất định phải kiến nghị Thạch Sanh trải thêm lớp lót dày mới được!
Ngoài cửa sổ nắng đã không còn gay gắt nữa, chim chóc buông những tiếng thở dài thê lương, tiếc thay cho một ngày tàn.
Ta ngủ lâu đến vậy, những mấy canh giờ không hề hé mắt?
Tiếng người đùa giỡn vui vẻ từ phía xa vọng lại, âm thanh nước chảy róc rách, dào dạt tươi tắn. Xen lẫn trong giọng cười cao vút và khúc khích, còn có một vài âm trầm rất quen.
Hình như ở gần đây có một con suối, ta có nên đến đó xem thử hay không? Thôi đi, có thể chỉ là vài thiếu nữ đi rừng gặp suối mát tiện đường tắm rửa, nếu một người đàn ông như ta tới đó, biết đâu lại bị hiểu nhầm thành có ý đồ xấu xa? Nhưng cái giọng trầm kia, quen đến vậy..
Vô thức gạt bỏ mọi suy tư trong lòng, ta nhấc chân xuống dưới, đi thẳng tới con suối tưởng chừng như quen thuộc. Càng tới gần cây cối xung quanh càng um tùm, thi thoảng còn có những hòn đá nhọn hoắt chỉa lên như muốn cắt chân người đi đường. Trước đây ta đi rừng một mình quen thói, lúc nào cũng để tâm trước sau. Thế nhưng từ khi gặp Thạch Sanh, cùng hắn vài lần thói quen tốt ấy liền bị vứt đi. Ai bảo hắn biết chăm sóc vậy làm gì, lúc nào cũng cẩn thận gạt cây gạt cành, rẽ cho ta con đường tốt nhất.
Ở giữa suối là một thân thể trắng nõn xinh đẹp tuyệt mỹ, người ấy đứng quay lưng về phía ta nên ta không thể thấy rõ dung mạo. Nhưng dựa vào vóc dáng ta có thể đoán chắc mười phần đây là một cô gái, và cô gái ấy chỉ có đẹp hơn chứ chẳng kém gì nàng công chúa kiêu kì trong cấm cung kia!
Nàng có mái tóc xanh đen mượt mà thật dài, ngâm trong nước nên nhìn như chúng có thể tùy ý chuyển động qua lại đầy sức sống. Khiến cho ai vô tình nhìn thấy cũng không nhịn được ham muốn chạm vào, chải nhẹ, chải cho chúng vĩnh viễn mượt mà như thế..
Nàng tựa như không biết có ai đó đang trộm nhìn mình từ phía sau, cứ tự nhiên cúi người vốc từng vốc nước hất văng lên bốn phía. Sắc vàng của nắng chiếu xuyên qua từng giọt nước trong trẻo, khiến cho bức tranh trước mắt ta càng thêm đậm đà hương sắc.
"Xong chưa?" Giọng nam trầm đột nhiên kéo đến phá vỡ khung cảnh hoàn mỹ vốn có, tiếp đến là một tràng tiếng chân ung dung bước trên đá "Hay ngươi trở về thủy cung luôn đi, theo ta cũng không ích gì!"
"Thái tử nói vậy là sao?" Nàng mở miệng phá vỡ mọi ảo tưởng của ta, người này... Là đàn ông?? "Ngài cứu ta, ta lấy thân báo đáp là đúng đạo lí lắm!"
"Bớt nói nhảm!" Người đàn ông có giọng nói âm trầm kia không hề cảm động, thẳng thắn chặt ngang mọi ý đồ của nàng. Vừa lúc cây cối cũng rẽ ngang, hắn ta vừa tầm lộ mặt trước tầm nhìn của ta "Có người ở đây... Rất quen thuộc.."
"Ý ngài là con chuột này?" Nàng vừa dứt lời, bên tay phun ra một tia nước, bắn thẳng vào người khiến ta bay đi xa mấy mét.
Cột nước nhỏ trên tay nàng tưởng chừng như yếu ớt, vậy mà đủ sức khiến ta nghẹn thở! "Hắn rình chúng ta từ nãy, thấy ta không lên tiếng liền tưởng ta không biết gì!"
"Là..." Ta không kịp phản kháng, chỉ đủ sức cảm nhận thân thể của mình bị hất tung lên. Bên tai vẫn vang lên lời đối thoại khó hiểu của họ, trong tâm trí đa vội vẽ ra hình ảnh của loài thủy quái nào đó.
Dung nhan xinh đẹp, luôn tìm cách dụ người đến gần bờ suối, đánh cho trọng thương sau đó ăn thịt.
Số ta sẽ tận ở đây sao?
Bóng đen to lớn nhoàng cái vụt qua, chỉ nghe một tiếng xé gió, cả người ta đã được bao bọc trong một lồng ngực vững chãi "Là anh! Lí Thông! Em đây!"
"Thạch..." Khoảnh khắc ngắn ngủi xảy đến quá nhiều chuyện. Ngay lúc ta có cảm giác chỉ nửa giây sau trái tim đang đập bình bịch của ta sẽ không chịu nổi mà ngừng lại thì hắn lại đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười ấm áp, tràn đầy sự dịu dàng và bao dung của hắn khiến ta bình tâm hắn lại. Nuốt nước bọt, ta nói như tự thì thầm với chính mình "Thạch Sanh? Em, là em đã trở lại đúng không?"
"Em đây! Em ở ngay đây rồi!" Hắn giúp ta trụ vững lại trên đất, đôi mắt đen nhánh cong lên xinh đẹp như vầng trăng non "Vết thương của anh ổn cả rồi chứ?"
"Không sao, không vấn đề gì hết!..."
Ta kích động đẩy hắn ra xa một chút, lại lưu luyến nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên... Đến khi đảm bảo trên người hắn không có lấy nửa vết thương mới thở phào nhẹ nhõm. Dù không biết làm cách nào để hắn thoát được, nhưng chỉ cần hắn vẫn còn sống, vậy là tốt lắm rồi.
Đúng lúc ta tính bảo Thạch Sanh về kinh, người đàn ông giả trang thiếu nữ dưới suối kia cũng đi lên. Trên người y lúc này đã choàng một lớp áo mỏng màu đen trông rất quen mắt. Mái tóc dài mượt mà xinh đẹp vẫn còn hơi ướt, dính sát vào cơ thể làm mấy đường cong kì dị cứ thấp thoáng hiển hiện. Y cười lạnh lùng, đôi mắt mang sắc xanh dương đậm nheo lại nhìn ta, khóe môi hồng nhạt chậm rãi khép mở: "Còn tưởng ai, ra lại là anh trai tốt của ngài!"
(*) Tỉu tam xinh đẹp xuất hiện rồi bà con ơiiii, mọi người đoán thử coi bạn mới này là ai nào???