Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 9: Ha ha nam nhân




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Kiếm chủ Trương Nhị, một tên nhóc vừa rời khỏi tiểu sơn thôn, mộng tưởng giống như bao người trẻ tuổi khác, muốn trở thành võ giả cực mạnh trên thế giới này!

Đây là lời mà mỗi sáng sớm sau khi rời giường, hắn ta đều phải nói với bản thân mình trong gương đồng.

Một thiếu niên rất trẻ tuổi, rất chuuni, Trần Hạo nhớ lại mình năm đó trên Địa Cầu.

Đối với giấc mộng này của hắn ta... Trần Hạo chỉ có thể nói: ehmmm... Đó chỉ là mộng tưởng mà thôi!

Ngẫm lại.

Được xem như là một bang phái, Thiết Lang bang cũng có cơ chế bồi dưỡng của riêng mình.

Trương Nhị mới vừa tiến vào bang phái, thân thế trong sạch được Trương Đức Toàn chăm sóc, rất thuận lợi tiến vào đội ngũ dòng chính.

Giống toàn bộ bang phái không chính hiệu, khi mới vừa thành lập, bọn họ hoan nghênh thu nạp tất cả cao thủ. Nhưng muốn bang phải thật sự lớn mạnh, việc bồi dưỡng đội ngũ dòng chính là chuyện ắt không thể thiếu.

Theo Trương Nhị, Trần Hạo từ từ hiểu được càng nhiều tin tức hơn về thế giới này.

Đẳng cấp võ giả chia làm Luyện Thể cảnh, Khí Toàn cảnh, Ngưng Khí cảnh, Khí Hải cảnh, Chân Nguyên cảnh, cùng với Tiên Thiên cảnh trong truyền thuyết.

Thiết Thạch thành không có cao thủ Tiên Thiên, cho dù là tam đại gia tộc cùng với bang chủ Thiết Lang bang, thực lực của chú kiếm đại sư Kim Chính Thu cũng chỉ ở Chân Nguyên cảnh.

Thế giới này võ đạo thịnh hành, mặc dù Trương Nhị chỉ xuất thân từ một sơn thôn nhỏ, nhưng thực lực của hắn ta đã đạt tới Khí Toàn cảnh.

Chẳng qua sau Khí Toàn cảnh, muốn tiếp tục tăng lên, độ khó bắt đầu thẳng tắp lên cao.

Võ giả thu nạp thiên địa nguyên khí, thông qua tu luyện bí tịch tăng cao tu vi, dùng vũ kỹ giết chết kẻ địch.

Bí tịch vũ kỹ được chia làm bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, còn có Trung Thần cấp trong truyền thuyết.

Hoàng cấp bí tịch vũ kỹ là mặt hàng bày đầy đường, Huyền cấp bí tịch vũ kỹ vô cùng trân quý, bình thường sẽ không dễ dàng truyền thụ, là căn cơ để các thế lực gia tộc sinh tồn.

Xuất thân bình dân không thể tu luyện công pháp cao cấp, không có tài nguyên tu luyện phong phú, không có một sư phụ tốt... Trừ phi gia nhập thế lực, nếu không muốn trở nên nổi bật còn khó hơn lên trời.

Giống Trương Nhị, một thiếu niên đến từ sơn thôn nhỏ hẻo lánh, mới vừa vào Thiết Lang bang đã được học công pháp Hoàng cấp thượng phẩm《 Thổ Nguyên Công 》khiến hắn ta vui vẻ tới lên trời.

Hơn nửa đêm không ngủ được, hắn ta xếp bằng đả tọa tu luyện. Ngày thứ hai rời giường tu luyện sáng sớm, sắc mặt hắn ta tiều tụy, người không biết còn tưởng rằng tối hôm qua hắn ta đã làm gì đó!

Trần Hạo nhìn bảng skills của mình, nhìn mấy Huyền cấp công pháp ở cột thí chủ truyền thừa, suy nghĩ có nên truyền thừa cho hắn ta một chút hay không.

Dù sao thì với tư cách là kiếm chủ, thực lực của Trương Nhị khiến hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.

Chẳng qua Trần Hạo nhớ tới thân phận của Trương Nhị, khóe miệng giật giật, vẫn quyết định tạm thời mặc kệ.

Kết thúc tu luyện buổi sáng, Trương Nhị và đồng bạn Tần Phong đi theo Hổ ca đến đường lớn làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ gần nhất rất đơn giản, chính là thu phí bảo hộ.

Hổ ca tên là Trần Hổ, từ nhỏ đã lớn lên ở Thiết Thạch thành, thực lực Ngưng Khí cảnh, là tiểu đầu mục của Thiết Lang bang. Mà hiện tại Trương Nhị là thuộc hạ của hắn ta.

Không sai, Trương Nhị là một tiểu lâu la!

Khi tên Hổ ca này đi bộ không ngừng lắc trái đụng phải, thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo.

Hắn ta tiện tay lấy hai quả ngọt từ một quầy bán hoa quả, vứt cho Trương Nhị một quả.

Trương Nhị nhìn quả ngọt, lại nhìn người bán hàng rong trưng ra vẻ mặt tươi cười... có chút chần chờ.

"Ăn!"

Trần Hổ nói.

Sau đó hắn ta tàn nhẫn cắn quả ngọt một ngụm, nước văng khắp nơi.

"Này..."

Hổ ca thấy dáng vẻ chần chờ của Trương Nhị, rất nghiêm túc giáo dục nói: "Con đường này đều là địa bàn của Thiết Lang bang chúng ta, bọn họ đều là người được chúng ta bảo vệ. Chúng ta ăn ít đồ của bọn họ là vinh hạnh của bọn họ, biết không?"

"Ah!"

Trương Nhị không phải ngu ngốc, hắn ta biết, nếu hắn ta không ăn, sợ rằng Trần Hổ sẽ mất hứng.

Nhìn đồng bạn Tần Phong tay trống không, vẻ mặt hâm mộ nhìn mình, hắn ta cũng không do dự nữa.

Phỏng chừng Trương thúc của hắn ta đã bắt chuyện với Trần Hổ.

Quả ngọt ăn thật ngon, rất ngọt.

Tròn hai tháng, Trần Hạo tận mắt thấy biến hóa của Trương Nhị.

Từ một đến thiếu niên thuần phác đến từ sơn thôn nhỏ, hắn ta từ từ biến thành một tiểu lâu la bang phái.

Từ một thiếu niên hiền lành ngây thơ, hắn ta biến thành một thành viên bang phái thích ức hiếp người yếu ớt!

Đương nhiên, hết thảy những biến hóa này đều phải quy công cho Hổ ca.

Thiên phú tập võ của Trương Nhị khá bình thường, cùng tiến vào Thiết Lang bang với hắn ta là mười lăm thành viên khác. Vào đợt khảo thí cuối tháng, hắn ta dựa vào tài nguyên thỉnh thoảng Trương Đức Toàn đưa tới, thực lực mới miễn cưỡng xếp hạng thứ năm, rớt xuống một thứ tự so với lần khảo thí đầu tiên.

Điều này khiến Trần Hạo bất mãn hết sức!

Thiên phú và vân vân, Trần Hạo không để ý, chuyện hắn bất mãn là đã tròn hai tháng, thế nhưng hắn còn chưa nhìn thấy một giọt máu nào!

Buổi chiều, Hổ ca thấy cả ngày Trương Nhị không có tinh thần, dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra, liền cười cười hỏi: "Thành tích khảo thí đợt này thế nào? Thoạt nhìn tâm tình của ngươi không tốt lắm?"

"Chỉ xếp hạng thứ năm!"

"Xếp hạng thứ năm cũng coi như khá rồi, ít nhất cũng là trung thượng du!" Hổ ca lại hỏi Tần Phong, "Tần Phong thì sao?"

Tần Phong ngượng ngùng trả lời: "Xếp thứ mười ba!"

Nghe được bài danh của Tần Phong, đột nhiên Trương Nhị có chút dễ chịu hơn.

"Ừm, còn có không gian rất lớn để tiến bộ!" Hổ ca suy nghĩ một chút nói: "Nếu tâm tình của các ngươi đã không tốt, hay là ta dẫn các ngươi đi buông lỏng một chút?"

Trương Nhị nghi ngờ nói: "Buông lỏng?"

"Nhị tử và Tần Phong vẫn là chim non đúng không?" Hổ ca cười tủm tỉm nhìn Trương Nhị.

Sắc mặt Trương Nhị bắt đầu nóng lên.

"Đi, Hổ ca dẫn các ngươi đi mở mang tầm mắt một chút!" Hổ ca ôm vai của hai tiểu lão đệ, nói.

Sắc mặt hai thiếu niên đỏ lên, chẳng qua bọn họ cũng không phản kháng.

Nói thật, bọn họ vẫn rất mong đợi.

Khi ở Thiết Lang bang, bọn họ đã thường xuyên nghe đồng bạn chung quanh bàn tán về phụ nữ, còn có người cười nhạo hai người vì vẫn là chim non, nói bọn họ không phải đàn ông chân chính.

Bọn họ vẫn luôn muốn lấy chiếc mũ lưỡi trai này xuống.

Đi tới một hẻm nhỏ, đầu hẻm nhỏ có mấy người phụ nữ ăn mặc rất bại lộ.

Ngọn đèn dầu mông lung, không thể thấy rõ tướng mạo các nàng.

Trương Nhị và Tần Phong đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, đều khẩn trương.

Trương Nhị nhỏ giọng hỏi: "Hổ ca, có phải quá phung phí rồi không?"

"Ha ha! Phung phí cái gì, tất cả mọi người đều là anh em!" Hổ ca vừa cười vừa nói, "Lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ trả thù lao sao?"

"..."

"Con đường này đều do Thiết Lang bang chúng ta quản lý!"

Hổ ca là khách quen của nơi này, rất nhanh hắn ta đã đi vào trong một tiểu lâu, một người phụ nữ già mặt mũi tràn đầy nếp nhăn nhiệt tình tiếp đãi hắn ta.

"Hổ ca, đã lâu không thấy ngươi tới nơi này của chúng ta." Người phụ nữ già kệch cỡm, giọng nói ngọt tới phát ngán.

Trần Hạo đang ở trong trường kiếm cũng không nhịn được muốn chém nàng ta.

"Gần đây bề bộn nhiều việc." Hổ ca uống một ngụm trà cười đểu nói, "Đây là hai tiểu huynh đệ của ta, hôm nay ta dẫn bọn hắn đến mở mang tầm mắt một chút, nhớ kỹ sau khi xong việc phải để bọn họ xách hai đại hồng bao!"

"Tốt, các cô nương thuộc hạ của ta nhất định sẽ phục vụ hai vị tiểu huynh đệ thật dễ chịu."

Rất nhanh, mấy người phụ nữ làm bộ làm tịch xúm lại, ở trong mắt Trần Hạo, những người phụ nữ này đều là loại dung tục, chỉ có điều trong mắt hai người thiếu niên thì không phải vậy.

Trương Nhị và một đại tỷ tỷ vóc dáng đẫy đà, thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vào phòng, Trần Hạo bị hắn ta tiện tay đặt ở bên tường...

"Chớ lộn xộn, để tỷ tỷ dạy ngươi!"

"Ừm!"

Trần Hạo yên lặng nhìn về phía kỹ năng bộc phát vận rủi bên trong bảng skills.

Hắn vốn muốn cho Trương Nhị một số cơ hội nữa, dù sao thì tuổi của Trương Nhị cũng không lớn lắm, đến từ sơn thôn nhỏ, phạm sai lầm cũng là hợp lý.

Trước đây Trần Hạo cũng đã trải qua thời tuổi trẻ như vậy kia mà.

Chẳng qua bây giờ... bất mãn tích góp từng tí trong lòng Trần Hạo đã triệt để bạo phát.

Ha ha, nam nhân, đi chết đi!