Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 55: So Tài Khảo Hạch Hàng Tháng




 

Trong phòng, Thập Thất nín thở ngưng thần, ánh mắt kiên nghị nhìn chòng chọc vào cây nến kia, trọng kiếm dày rộng xẹt qua, ngọn nến lung la lung lay, dưới ánh mắt thất vọng của hắn ta, cây nến chậm rãi ngã xuống.

"Aiz! Lại thất bại!"

Trần Hạo không nói gì, bởi vì câu này hắn đã nghe liên tục ba ngày.

Có ít người không cần thúc giục, bọn họ sẽ tự cố gắng!

Thập Thất không dựng đứng ngọn nến lên mà hắn ta dùng trọng kiếm khoa tay múa chân nhiều lần trong không khí.

Mỗi lần huy kiếm, lông mày của hắn ta lại hơi hơi nhíu lại, hình như hắn ta rất không hài lòng với kiếm pháp của mình.

Chẳng qua đây chỉ là hắn ta tự cảm giác vậy!

Trần Hạo vô cùng rõ ràng, chỉ trong 3 ngày ngắn ngủn, kiếm pháp của Thập Thất đã tăng trưởng hết sức rõ ràng, thậm chí còn lộ ra vẻ hơi khiếp người!

Trọng kiếm coi trọng lực lượng và khí thế.

Gần như mỗi một võ giả am hiểu trọng kiếm, có người nào mà không vung vẩy trọng kiếm tới hổ hổ sinh phong?

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Thập Thất lại không phải như vậy, hoặc có lẽ là hắn ta hiện tại không phải như vậy.

Nếu muốn dùng trường kiếm chặt đứt ngọn nến như Hồ thống lĩnh, không để ngọn nến di động mảy may, nhất định phải xuất kiếm đủ nhanh, cũng đủ ổn!

Xích Huyết Ma Kiếm mang hình thái trọng kiếm, thân kiếm càng rộng càng dày hơn so với trường kiếm tầm thường, trong vô hình, nó đã gia tăng độ khó đối với Thập Thất.

Trần Hạo đã từng thử thăm dò, nói với Thập Thất: "Hay ngươi đổi một thanh trường kiếm nhỏ hơn, mảnh hơn một chút"?

Thập Thất không cần suy nghĩ đã cự tuyệt: Trường kiếm bình thường có thể làm được, trọng kiếm cũng có thể làm được, nếu là Phó tiền bối, nhất định hắn ta có thể làm được! Nếu như ta không thể làm được, khẳng định là vì ta còn chưa tu luyện kiếm pháp đến nơi đến chốn!

Muốn xuất kiếm nhanh cần bộc phát năng lực trong nháy mắt, Thập Thất thiên sinh thần lực, lực lượng vốn vượt xa võ giả tầm thường, điểm này hắn ta có thể miễn cưỡng làm được.

Nhưng muốn xuất kiếm đủ ổn, nhất định phải không ngừng máy móc huấn luyện nhiều năm.

Nhưng Thập Thất lại phá vỡ quy tắc bình thường, dưới sự chứng kiến của Trần Hạo, hắn ta đang tiến bộ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!

Thậm chí hắn ta còn áp chế được kình phong cuồng loạn khi vung vẩy trọng kiếm tạo thành.

Hôm nay Thập Thất huy động Xích Huyết Kiếm trong tay, lực cản giữa thân kiếm và không khí càng ngày càng nhỏ, ngay cả kình phong được sinh ra trong phòng cũng càng ngày càng yếu.

Điều này đại biểu cho khả năng khống chế lực lượng của Thập Thất càng ngày càng thuần thục!

Lại qua thêm bảy ngày, trên tay Thập Thất, Xích Huyết Kiếm gần như không cảm giác được chút lực cản nào, khi trường kiếm vũ động trong phòng, bụi bậm trong không khí chỉ hơi hơi rung động.

Trọng kiếm dài gần hai mét xẹt qua, ngọn nến được đặt trên bàn vững vàng dựng thẳng tại nguyên chỗ.

Trên mặt Thập Thất lộ ra vẻ vui sướng khi thành công!

Trần Hạo nói: "Ngươi thành công, không tồi!"

Thập Thất khắc khổ nỗ lực cuối cùng cũng đạt được hồi báo, Trần Hạo cũng vui vẻ giùm cho hắn ta.

"Không, kiếm linh đại nhân, lần này chỉ là vừa vặn!" Thập Thất vừa cười vừa nói, "Ta không thể bảo đảm mỗi lần đều có thể thành công!"

Quả nhiên, Thập Thất lại thử năm lần, năm lần chỉ có một lần thành công!

Thập Thất than thở: "Vẫn là thống lĩnh đại nhân lợi hại, tùy tùy tiện tiện chém ra là có thể thành công, ta còn kém hắn ta rất xa!"

Trần Hạo cảm thấy, nếu như Hồ thống lĩnh kia dùng trọng kiếm, có lẽ hắn ta còn không bằng Thập Thất.

Chẳng qua Trần Hạo không nói lời này ra khỏi miệng.

Hai ngày sau, rốt cục Thập Thất cũng có thể cam đoan gọt nến thành công trăm phần trăm.

Trần Hạo tán thán nói: "Thập Thất, ngươi rất khá, trong số tất cả kiếm chủ của ta, ngươi là người có thiên phú kiếm đạo cao nhất!"

"Ta còn kém xa lắm! Nếu không có kiếm linh đại nhân giáo dục và Xích Huyết Kiếm trợ giúp, ta không thể nào thành công được! Khi học kiếm pháp 《 chém đầu 》, hình như ta đã trở thành Phó tiền bối, ta có thể cảm nhận rõ ràng toàn bộ lịch trình mưu trí khi hắn ta sáng tạo kiếm pháp《 chém đầu 》, ta nghĩ nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác, hẳn cũng sẽ đạt tới trình độ như ta!"

Thập Thất nói lời này có vẻ như nịnh bợ.

Nhưng Trần Hạo biết, Thập Thất nói lời này là xuất phát từ chân tâm.

Mặc dù đầu hắn ta hơi cứng, nhưng nhân phẩm vô cùng tốt, chăm chỉ, nỗ lực, không biết cái gì gọi là thỏa mãn, hơn nữa hắn ta còn rất khiêm tốn... Khiêm tốn đến tự ti!

Không sai, ở chỗ sâu trong lòng Thập Thất, hắn ta là một người vô cùng tự ti.

Hắn ta đã khắc sự tự ti này sâu đến tận xương tủy!

Có lẽ, hiện tại ngay cả chính Thập Thất cũng không phát hiện.

"Cốc cốc cốc"… tiếng gõ cửa truyền đến, Thập Thất đẩy cửa ra, đứng bên ngoài là Lam Nhị Ngũ.

"Thập Thất, khảo thí cuối tháng sắp bắt đầu rồi, ta đến luyện võ tràng nhưng không thấy ngươi, ngươi sẽ không quên mất chuyện khảo thí đấy chứ?" Lam Nhị Ngũ nhìn thấy sắc mặt tiều tụy và hình tượng lôi thôi của Thập Thất, không nhịn được hỏi, "Mấy ngày nay ta đều không thấy ngươi, không phải ngươi vẫn luôn ở lỳ trong phòng đấy chứ?"

"Ừm, ta đang tự hỏi vài vấn đề về phương diện vũ kỹ."

"Được rồi, chúng ta nhanh đi thôi, Hồ thống lĩnh sắp điểm danh rồi!"

Thập Thất không kịp chỉnh sửa lại hình tượng đã bị Lam Nhị Ngũ kéo về phía luyện võ trường.

Nhóm cô nhi được thu lưu đợt Thập Thất có tổng cộng chín mươi tám người, hiện tại chỉ còn lại ba mươi sáu người, những người khác đều đã chậm rãi bị loại bỏ, bị Lam gia sắp xếp đến nơi khác.

Trong luyện võ trường, Hồ thống lĩnh chống gậy đứng trên đài tỷ võ nói: "Không cần ta nói nhiều, hôm nay là khảo thí cuối tháng, mọi người rút thăm lựa chọn đối thủ trước, biểu hiện không tốt sẽ bị loại bỏ."

Trần Hạo hỏi: "Các ngươi lấy thứ tự luận võ để quyết định đối tượng đấu loại sao?"

"Không phải, số lượng người bị đào thải mỗi lần đều do Hồ thống lĩnh quyết định." Thập Thất nói, "Hẳn là dựa theo trình độ tiến bộ để quyết định."

Thập Thất rút được số ba mươi sáu.

Một đám thiếu niên bắt đầu dựa theo thứ tự lên đài tỷ thí.

Trần Hạo yên lặng nhìn nguyên một đám thiếu niên đứng trên luận võ đài, tuổi tác bình quân của bọn họ đều nằm trong khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thực lực kém nhất cũng là Ngưng Khí cảnh trung kỳ đỉnh phong, mạnh nhất là Lam Thất Cửu, Khí Hải cảnh sơ kỳ!

Một đám thiếu niên có chênh lệch rất nhỏ... toàn bộ người kéo chân đều đã bị loại bỏ!

Vòng thứ nhất, Thập Thất rút thăm trúng Lam Tam Lục thực lực Ngưng Khí cảnh hậu kỳ.

Hắn ta không chống nổi mười chiêu trên tay Thập Thất đã bị một kiếm quét xuống đài.

Đợt thứ hai, đối thủ của hắn ta là Lam Cửu.

Lam Cửu có vóc dáng thấp bé, cao khoảng chừng 1m65, thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, binh khí của hắn ta là một thanh kiếm nhỏ dài.

Lam Thập Thất cao to cường tráng đứng trước mặt hắn ta tựa như một con gấu chó muốn bắt nạt một con cừu non!

Thế nhưng Thập Thất lại rất chân thành.

Lần khảo thi trước đó, hắn ta đã bại trong tay đối phương.

"Thập Thất, hôm nay gặp phải ngươi, vận khí của ta thật tốt!" Lam Cửu cười tủm tỉm nói.

"Đánh rồi mới biết được vận khí của ai tốt!"

Thập Thất đạp một chân lên mặt đất, toàn bộ thân hình chợt nhằm về phía Lam Cửu, sau đó trọng kiếm của hắn ta chợt chém ra, trọng kiếm thế đại lực trầm, nhưng ai cũng tin chắc rằng, lấy thể trạng nhỏ gầy của Lam Cửu, một khi bị trọng kiếm của Thập Thất đánh trúng sợ rằng sẽ lập tức mất đi sức chiến đấu!

Nhưng ngay khoảnh khắc khi trọng kiếm sắp sửa đụng tới Lam Cửu, bóng dáng Lam Cửu biến mất ngay tại chỗ.

Lam Cửu cười hì hì nói: "Ta biết ngay mà, ngươi còn chưa tu luyện thân pháp, lấy tốc độ của ngươi đừng mong có thể chạm đến ta!"

"Hừ!"

Thập Thất không nói gì, thi triển ra 《 Chiến Kiếm Quyết 》, trọng kiếm nổi lên kình phong mạnh mẽ.

Dưới luận võ đài có người khe khẽ bàn luận nói: "Sợ rằng《 Chiến Kiếm Quyết 》 của Thập Thất đã sắp viên mãn rồi!"

"Kiếm pháp có lợi hại hơn nữa thì có ích gì? Không chém được người, không phải vẫn là lãng phí sao?"

"Đúng, thân pháp Hoàng cấp thượng phẩm《 Thu Phong Lạc Diệp Bộ 》 của Lam Cửu đã đại thành, Thập Thất đừng mong có thể đụng tới hắn ta, đoán chừng kết cục của Thập Thất sẽ giống như lần trước, thể lực không chống đỡ nổi cuối cùng bị Lam Cửu đánh lén thành công!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trước Sau