Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 51: Lam Gia Thập Thất





Thiếu niên trẻ tuổi hô lên: "Có ai không?"

Vậy mà trong màn đêm yên tĩnh, không ai đáp lại hắn ta.

"Ai ném thanh kiếm tới đây vậy?"

Vẫn không có ai đáp lại hắn ta.

Thiếu niên nghi là có người đang đùa dai.

Nhưng ở Bạch Hạc thành, hắn ta không có người quen, trọng kiếm trước mặt cũng không phải hộ vệ tùy tùng.

Thiếu niên có chút đau lòng nhìn thanh trọng kiếm gãy lìa trên mặt đất, nói: "Kiếm của ta bị ngươi làm gãy, nếu như ngươi không lên tiếng, ta sẽ coi như thanh trọng kiếm này là vật bồi thường!"

"Ngươi im lặng không nói đồng nghĩa với ngươi đã chấp nhận!"

Đợi hai phút, vẫn không có người nào đáp lại thiếu niên.

Thiếu niên vô cùng nghi ngờ, cuối cùng hắn ta vẫn vươn bàn tay về phía thanh Xích Huyết Ma Kiếm kia.

Khí hung sát trên trọng kiếm này dày đặc dị thường, vừa nhìn đã biết nó đã uống rất nhiều máu tươi, cầm nó, thiếu niên cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Trọng kiếm không nhẹ, ngay cả người trời sinh thần lực như hắn ta muốn quơ múa cũng có chút cật lực.

Từ nhỏ thiếu niên đã nhìn quen mắt, nghe quen tai, đối với binh khí, hắn ta có năng lực giám định thường thức vượt xa người bình thường. Ngay khi hắn ta nhìn thấy thanh trọng kiếm trước mắt, hắn ta đã vô cùng mong muốn có thể nhận được thanh trọng kiếm này.

Không có võ giả nào không khát vọng một thanh thần binh lợi khí!

"Keng ~ có muốn trói chặt kiếm chủ Lam Thập Thất?"

Nghe được cái tên này, Trần Hạo hơi kinh ngạc.

Tên rất kỳ quái!

Lam Thập Thất, vì sao không gọi là Lam Thập Bát?

Chẳng lẽ cha mẹ hắn ta vô cùng ra sức, đã tạo ra mười sáu ca ca tỷ tỷ cho hắn ta?

Chỉ có điều Trần Hạo cũng không bối rối quá nhiều về vấn đề tên họ.

Tên chỉ là một danh hiệu mà thôi, trước đây Xích Huyết Ma Kiếm còn có mấy cái tên đây này!

"Xác định trói chặt!"

"Chúc mừng kí chủ đã trói chặt kiếm chủ đời thứ mười bốn Lam Thập Thất."

Thập Thất nhẹ nhàng vung vẫy vài cái, phát hiện thanh trọng kiếm thần bí xa lạ này tiện tay ngoài dự liệu, thật giống như có đại sư đặc biệt chế tạo cho hắn ta vậy!

Hắn ta thử dùng trọng kiếm để luyện tập 《 Chiến Kiếm Quyết 》, trọng kiếm như cánh tay hắn ta kéo dài, như thể một phần của thân thể hắn ta, cảm giác tuyệt vời như vậy, rất nhanh đã khiến hắn ta đắm chìm trong lạc thú tu luyện.

Sau khi luyện《 Chiến Kiếm Quyết 》 một lần, Thập Thất buông trọng kiếm xuống, khuôn mặt non nớt khó che giấu hưng phấn!

Ban nãy hình như hắn ta đã mò tới cảnh giới viên mãn《 Chiến Kiếm Quyết 》!

Tuy rằng chỉ vẻn vẹn chạm đến trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Thập Thất biết, khoảnh khắc ngắn ngủi đụng vào cảnh giới viên mãn là hạt giống, chỉ cần hắn ta tiếp tục cố gắng, rất nhanh hắn ta đã có thể tu luyện 《 Chiến Kiếm Quyết 》 tới cảnh giới viên mãn.

"Ta muốn danh hiệu đệ nhất trong số đám người chúng ta!"

Thập Thất nắm chặt nắm tay, tự cổ động chính mình.

Tiếp theo, hắn ta lại đưa mắt nhìn sang trọng kiếm trong tay.

Thanh trọng kiếm này thực sự quá tiện tay, nó cứ như được chế tạo theo yêu cầu thân thể của hắn ta vậy.

Nếu như chủ nhân trọng kiếm đến đòi, có lẽ hắn ta sẽ luyến tiếc, không muốn trả lại.

"Ta sẽ coi thanh kiếm này là ngươi bồi thường cho ta, ngươi im lặng không đáp, ta sẽ đáp ứng thay ngươi!" Cách ba giây đồng hồ, Thập Thất vui vẻ nói, "Cảm ơn, ta rất thích thanh kiếm này!"

Vừa mới dứt lời, hắn ta lại chạy vào cửa phủ thành chủ phòng thủ sâm nghiêm, nhanh như một làn khói.

Trở lại phòng khách nhỏ của mình, dưới ngọn đèn dầu hoàng hôn, Lam Thập Thất có chút mê luyến nhìn mười ba vòng tròn vân máu trên Xích Huyết Ma Kiếm, cảm thán nói: "Đây đúng là một thanh binh khí tốt, hung ác như Hắc Sát Kiếm của Thống lĩnh đại nhân, rốt cuộc là ai có lòng tốt tặng ta thanh kiếm như vậy? Chẳng lẽ có người coi trọng tư chất của ta, muốn nhận ta làm đồ đệ?"

Thiếu niên lại hiện lên mấy ý nghĩ kỳ quái.

"Tiểu tử, đương nhiên ta là một thanh binh khí tốt!"

"Ai?"

Giọng nói khàn khàn dọa Thập Thất nhảy lên, thiếu chút nữa bị hù tới ném thanh trọng kiếm trong tay đi.

"Ta ở trong kiếm!"

"A?"

Thập Thất trực tiếp sợ đến ném Xích Huyết Ma Kiếm trên mặt đất.

"Đừng sợ, tiểu tử, ta không có ác ý, nếu như ta có ác ý, ta đã sớm làm thịt ngươi!" Trần Hạo ở trong kiếm nói, "Ta là kiếm linh của thanh kiếm này!"

"Kiếm linh?" Giọng điệu của Thập Thất có chút run rẩy nói, "Ngươi gạt ta, ta đã thấy linh kiếm, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói kiếm linh có thể nói chuyện."

Giọng điệu của Trần Hạo vô cùng khinh thường nói: "Bọn chúng chỉ là đứa trẻ đần độn trong đám kiếm linh, làm sao có thể so sánh với ta được?"

Đương nhiên kiếm linh của linh kiếm bình thường không thể nói chuyện, linh hồn của bọn hắn vốn không hoàn chỉnh, trí lực còn không bằng đứa bé ba tuổi.

Nhưng kiếm linh của Xích Huyết Ma Kiếm là gì?

Là Trần Hạo.

Là linh hồn trời sinh đã hoàn chỉnh.

Theo quá trình không ngừng giết chóc, Xích Huyết Ma Kiếm tiến hóa, linh hồn của hắn cũng đang không ngừng được cường hóa.

Cho nên Trần Hạo hoàn toàn có lý do để khinh bỉ toàn bộ khí linh trong số đám linh khí đồng cấp bậc.

"Thực sự?"

"Đương nhiên là thật!"

Thập Thất vẫn chỉ là một thiếu niên, hắn ta hơi tin tưởng lời Trần Hạo nói, vì thế hắn ta tiếp tục hỏi: "Nhưng vì sao ngươi lại xuất hiện trước mặt ta!"

"Ta vốn định để ngươi làm kiếm chủ của ta!"

"Tại sao lại là ta?" Thập Thất có chút kinh hỉ hỏi, "Lẽ nào ngươi cảm thấy ta có thiên phú dị bẩm?"

Mỗi một thiếu niên đều từng cho rằng mình có thiên phú dị bẩm, không giống người thường.

Thật ra... Ha ha!

"Không phải, ta chỉ tùy tiện tìm người mà thôi." Trần Hạo không có ý định nể mặt mũi thằng này, "Kiếm chủ tiền nhậm của ta vừa chết, sau đó ta thiếu một kiếm chủ, vừa vặn đụng trúng ngươi, thế là ta liền chọn ngươi!"

"Ách... không phải ngươi là linh kiếm sao? Linh kiếm lợi hại như vậy, sao kiếm chủ tiền nhậm của ngươi lại chết?"

"Đừng đề cập tới tên ngu ngốc kia với ta!" Nói đến chuyện kiếm chủ, Trần Hạo lại tức giận, "Tên ngu dốt kia không biết dùng kiếm, gặp phải tình huống cần liều mạng, hắn ta lại ném ta đi, dùng quả đấm để đánh vào ngực người khác! Ngươi nói có tức hay không?"

"Đúng là tức thật!" Thập Thất nghiêm túc gật đầu, "Ngươi là linh kiếm, người không cần linh kiếm đều là kẻ ngu dốt, rốt cuộc trong đầu hắn ta chứa cái quái gì không biết?"

Trần Hạo nói rất nghiêm túc: "Hắn ta không có đầu óc!"

"Nếu hắn ta đã không biết dùng kiếm, vì sao ngươi còn chọn hắn ta làm kiếm chủ?"

"Hắn ta đã giết những đối thủ cạnh tranh khác, cướp được ta!"

"Ừm, vận khí của ngươi thật không tốt!" Giọng điệu của Thập Thất mang theo vài phần đồng tình.

"Không nên nói tới chuyện này nữa, sau này ngươi sẽ là kiếm chủ của ta, ta là kiếm linh của Xích Huyết Kiếm, ngươi cứ gọi ta là kiếm linh đại nhân đi. Trước hết để ta xem năng lực của ngươi, sau này ngươi phải giết thật nhiều người, chỉ cần ngươi giết người là có thể trở nên mạnh mẽ!"

Trần Hạo giảng giải một chút thuộc tính năng lực của Xích Huyết Ma Kiếm cho Lam Thập Thất.

Đương nhiên, hắn vẫn có giữ lại.

Nghe xong lời Trần Hạo giải thích, Thập Thất có chút do dự hỏi: "Kiếm linh đại nhân, Xích Huyết Kiếm là một thanh ma kiếm đúng không?"

"Không sai, Xích Huyết Kiếm chính là một thanh ma kiếm!" Trần Hạo cười cười hỏi, "Thế nào, ngươi sợ sao? Nếu như ngươi sợ, vậy ngươi có thể ném ta đi bất cứ lúc nào, ta không bao giờ miễn cưỡng kiếm chủ."

Nếu Thập Thất thực sự vứt bỏ Xích Huyết Ma Kiếm, Trần Hạo sẽ không chút do dự khiến trên thân kiếm tăng thêm một vòng tròn máu.

"Không, không!" Giọng điệu của Thập Thất có chút trấn định nói, "Thống lĩnh đại nhân nói, binh khí vốn dùng để giết người, không phân thiện ác, trong quân đội, võ giả Ma đạo và võ giả bình thường không khác gì nhau, đều là tồn tại huynh đệ đáng dùng tính mệnh giao phó!"

"Ừm? Trong quân? Chẳng lẽ ngươi là quân nhân?"

Đột nhiên Trần Hạo cảm thấy, hôm nay hình như thời cơ của bản thân mình đã đến lúc nghịch chuyển.

"Không, không phải!" Lam Thập Thất đáp, "Ta là gia nô Lam phủ."

"Gia nô?"

Lam Thập Thất có chút cô đơn gật đầu nói: "Ta là cô nhi, là tên ăn mày!"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó à!" Vẻ cô đơn trên mặt Lam Thập Thất biến mất, thay vào đó là vẻ sùng kính vô cùng, "Sau đó vừa lúc ta gặp gỡ tiểu thư, nàng thấy ta đáng thương nên đã dẫn ta về Lam phủ. Nếu không có nàng, sợ rằng ta không thể sống quá mùa đông kia!"

Trần Hạo có chút hoài nghi, nếu như vị tiểu thư Lam gia kia kêu hắn ta nhảy xuống núi, không biết hắn ta có trực tiếp nhảy xuống mà không cần suy nghĩ không.

"Ngươi có lý tưởng mục tiêu gì không?"

"Ta muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong số đám gia nô, muốn trở thành hộ vệ của đại tiểu thư!"

Ước muốn này thật giản dị, giản dị đến mức Trần Hạo có xúc động muốn phun một ngụm lão huyết!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trước Sau