Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Ngươi chính là kiếm chủ mới của ta?" Giọng nói khàn khàn chói tai vang lên bên tai Bàng Bân.
"Là ai?"
Trần Hạo trả lời: "Ta là kiếm linh, ngươi có thể dùng ý niệm giao lưu với ta. Ta kiến nghị ngươi không nên nói lớn tiếng như vậy!"
"Đại ca, làm sao vậy?"
Diệp Đức Xương, Đỗ Nhất Khải dừng bước lại cảnh giác nhìn bốn phía.
Bàng Bân cũng làm bộ rất cẩn thận quan sát chung quanh, sau đó mới lên tiếng: "Không sao, có thể là ta quá nhạy cảm."
Diệp Đức Xương phàn nàn nói: "Đệ nói lão đại huynh làm việc quá cẩn thận rồi."
"Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm!" Bàng Bân cười cười giải thích, "Chúng ta tiếp tục chạy đi!"
Trong khi ba người đi đường, Bàng Bân bất động thanh sắc tiến hành giao lưu với Trần Hạo.
"Ngươi là kiếm linh của Ma Kiếm?"
"Không sai, ta chính là kiếm linh của Xích Huyết Ma Kiếm, với tư cách là kiếm chủ, ngươi có tư cách biết công năng của thanh kiếm này!"
Đương nhiên Trần Hạo sẽ không biểu diễn ra toàn bộ năng lực của Xích Huyết Ma Kiếm.
Tỷ như các loại kỹ năng thiên phú thí chủ, vận rủi quang hoàn, bộc phát vận rủi, thí chủ truyền thừa hắn ẩn giấu hết thảy, kỹ năng sát lục tiến hóa hắn cũng không nói cụ thể phần trăm tặng lại cho Bàng Bân, cũng tiện cho việc thao tác sau này.
Chỉ có điều cho dù vậy, năng lực hắn để lộ ra đã đủ khiến Bàng Bân hít sâu một hơi!
"Thông qua sát lục không ngừng tiến hóa, có thể trực tiếp tăng thực lực của kiếm chủ, không quan tâm tới căn cốt bình cảnh, càng giết càng mạnh, tài nguyên tu luyện gì cũng không cần!"
"Lại có thể trực tiếp tăng căn cốt, ngộ tính của kiếm chủ... kỹ năng này quá nghịch thiên đi!"
"Vãn Ca Sau Cùng... thì ra trong giây phút cuối cùng Phó Viễn Minh đã sử dụng chiêu này, chỉ có điều phải trả giá quá lớn!"
Bàng Bân tựa như một hai lúa chưa từng va chạm xã hội, hắn ta nhìn chằm chằm năng lực của Xích Huyết Ma Kiếm, hai mắt tỏa ánh sáng, trong mắt tràn đầy tham dục!
"Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Phó Viễn Minh lại có thể từ con kiến Ngưng Khí cảnh vượt lên thành cao thủ Tiên Thiên."
Tiếp theo, hắn ta có bình luận: "Chẳng qua có thần binh như thế mà Phó Viễn Minh lại chết ở Thiết Thạch thành, hắn ta đúng là phế vật!"
"Khi Phó Viễn Minh cầm được ta, hắn ta chỉ muốn làm một đao phủ bình thường mà thôi!" Trần Hạo cũng không khỏi cảm thán nói, "Sau khi hắn ta mất đi thê nhi, trong lòng đã có ý muốn chết."
"Giết và bị giết là chủ đề vĩnh hằng của thế giới này!" Bàng Bân nói với Trần Hạo, "Có thể trở thành cường giả mà hắn ta lại lựa chọn từ bỏ, hắn ta đúng là phế vật ngu ngốc, lão bà nhi tử bị làm thịt là đáng đời."
Trần Hạo giật giật khóe miệng, hắn có ấn tượng không tệ với Phó Viễn Minh, Phó Viễn Minh cũng không phải kẻ hèn nhát.
Phó Viễn Minh lựa chọn tử vong, đây là hắn ta tự lựa chọn.
Trần Hạo tôn trọng sự lựa chọn của hắn ta!
"Ta nghĩ với tư cách kiếm là kiếm chủ của ta, có lẽ ngươi sẽ không uất ức như vậy đấy chứ?"
Nhận được Xích Huyết Ma Kiếm, Bàng Bân hào khí ngất trời: "Đương nhiên sẽ không, ta sẽ khiến khắp thiên hạ đều biết hung danh của ta!"
Trần Hạo cười ha ha nói: "Vậy là tốt rồi, ta còn đang không ngừng tiến hóa, mỗi lần tiến hóa, năng lực của ta có thể mạnh mẽ thêm vài phần. Vận khí tốt có lẽ còn có thể tăng căn cốt, ngộ tính của ngươi lên thêm!"
"Thật vậy chăng?" Trong mắt Bàng Bân tràn đầy lửa nóng.
"Đương nhiên, chỉ cần ta tiến hóa, ta sẽ tăng thêm rất nhiều năng lực. Trước đây ta không có năng lực sát lục tặng lại, sau khi tấn chức thành công nó mới xuất hiện. Nói không chừng sau này còn có thể xuất hiện càng nhiều năng lực mạnh mẽ hơn!"
Bàng Bân không biết nên nói gì cho phải.
Có bảo kiếm nghịch thiên như thế, muốn xưng bá Bạch Toa quận(1), xưng bá Nam Vân quốc, xưng bá Nam Vực, thậm chí xưng bá đại lục dường như cũng không phải mộng!
(1) Lúc trước là Bạch Sa, nay tác đổi thành Bạch Toa, ta cũng để Bạch Toa như tác.
"Chẳng qua có chuyện ta phải nói cho ngươi biết."
"Chuyện gì?" Bàng Bân hỏi.
"Xích Huyết Ma Kiếm chỉ có thể thừa nhận một vị kiếm chủ, trừ phi kiếm chủ chết rồi, nếu không ta sẽ không thừa nhận những kiếm chủ khác."
"..."
Bàng Bân đưa mắt nhìn sang hai huynh đệ đi chậm hơn mình nửa bước.
Nên lựa chọn thế nào, trong lòng của hắn ta đã có định luận.
Năng lực của Xích Huyết Ma Kiếm vượt xa dự tính của Bàng Bân.
Vì sao ba người có thể đến được với nhau? Ngoại trừ vì ba người thật sự có cảm tình, còn một nguyên nhân khác chính là sư phụ của bọn hắn Hồng Hà Lão Quỷ đã từng truyện thụ cho bọn hắn "Huyết Sát Tam Kiếp Trận"!
Huyết Sát Tam Kiếp Trận có uy lực phi phàm, trước đây khi ba người bọn họ chỉ mới là Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, bọn họ đã từng dựa vào Huyết Sát Tam Kiếp Trận giết chết cao thủ Chân Nguyên cảnh hậu kỳ.
Bọn họ cũng đã dựa vào Huyết Sát Tam Kiếp Trận để đánh trọng thương Hồng Hà Lão Quỷ!
Chỉ có điều, hiện tại Bàng Bân đã có được Xích Huyết Ma Kiếm, ba người chắc chắn phải trở mặt thành thù!
Buổi tối đã tới, ba người không tiếp tục chạy đi nữa.
Võ giả màn trời chiếu đất là bình thường, nhất là đám võ giả không nhà không nghề nghiệp như bọn họ.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hương vị thịt quay bay tới.
Bàng Bân lấy bầu rượu từ bên hông ra, khẽ nhấp một ngụm rượu.
Rượu này là Cát Hầu Tửu nổi danh Bạch Toa quận, dựa vào vị cay mãnh liệt mà nổi danh. Rượu vào cổ họng khiến họng như bị dao nhỏ cắt qua, rượu vào dạ dày, trong miệng sẽ xuất hiện mùi vị ngọt ngào, vô cùng kỳ diệu.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu mê người.
Diệp Đức Xương nuốt một ngụm nước bọt, có chút thèm thuồng, sờ soạng lấy bầu rượu của mình ra.
Trong bầu rượu rỗng tuếch, hắn ta liếm môi chốc ngược bầu rượu, sau đó không ngừng xốc xốc, nửa ngày sau một giọt rượu thuận theo bầu chảy xuống, hắn ta tranh thủ thời gian dùng miệng tiếp được.
Vẻn vẹn chỉ một giọt rượu vốn không cách nào đã nghiền, ngược lại càng khiến con sâu rượu trong bụng hắn ta luống cuống hẳn lên.
"Lão đại, cho ta uống một ngụm với!"
Diệp Đức Xương nghiêm mặt nói: "Lão đại, cho ta uống một ngụm đi!"
"Không phải ngươi đã mua rất nhiều sao? Ta chỉ có một bình này thôi!" Bàng Bân không tình nguyện nói.
"Lão đại, ngươi biết ta thích nhất là uống rượu, số rượu kia ta đã uống hết rồi. Lúc đầu ta dự định mua thêm khi tới Thiết Thạch thành, nhưng vì nhận được thanh kiếm kia, chúng ta đi quá vội vàng, ta chưa kịp mua!"
Bàng Bân suy nghĩ một chút, có chút không nỡ nói: "Ngươi biết ta thích loại rượu này, ngươi chỉ có thể uống một hớp nhỏ thôi đấy?"
"Ngươi biết cách làm người của ta mà, nói một ngụm nhỏ là một ngụm nhỏ."
"Ta biết cách làm người của ngươi nên ta mới không tin ngươi, lần trước nói tốt là một ngụm nhỏ, kết quả ngươi uống một hơi cạn sạch!"
Diệp Đức Xương túm lấy bầu rượu của Bàng Bân, cười nói: "Yên tâm, lão đại, chờ đến Vân Hạc thành, ta mời ngươi tới Hương Mãn Lâu chơi cô nương xinh đẹp nhất!"
Diệp Đức Xương dốc bầu rượu lên, há to miệng, ừng ực ừng ực một hơi.
Bàng Bân nheo mắt lại, nhìn lướt qua Đỗ Nhất Khải chuyên tâm quay thịt cách đó không xa. Hắn ta chậm rãi đứng lên, đi về phía Đỗ Nhất Khải.
Hắn ta hơi mở rộng ngón tay, nắm tay đánh thẳng một đấm về phía hậu tâm Đỗ Nhất Khải!
Trúng!
Nhất kích tất sát!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, sau lưng Đỗ Nhất Khải như có mắt.
Hắn ta lắc mình một cái, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Một tiếng ầm vang, bùn đất văng khắp nơi, mặt đất bị đánh nổ ra một hố sâu.
"Làm sao vậy?" Diệp Đức Xương để bầu rượu xuống, có chút hồ đồ hỏi.
Đỗ Nhất Khải đứng ở đàng xa, trong tay nắm chặt trường đao nói: "Còn có thể thế nào, lão đại muốn nuốt thanh Ma Kiếm kia một mình!"
"Lão đại?" Diệp Đức Xương có chút không giải thích được nói, "Lão đại, tất cả mọi người là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, chỉ vì một thanh kiếm thôi, mọi người có thể chia nhau dùng mà? Nếu ngươi không hài lòng, ngươi có thể dùng nhiều hơn một chút, dù sao ngươi cũng là lão đại."
"Mọi người coi như chuyện ban nãy chưa từng phát sinh, được không?"
Đỗ Nhất Khải cười nhạo nói: "Tên ngu ngốc nhà ngươi, ta đoán lão đại đã xuống tay với ngươi, bằng không hắn sẽ không công kích ta, hắn cũng sợ chúng ta liên thủ. Hơn nữa đối phó ngươi càng dễ hơn nhiều so với đối phó ta!"
Diệp Đức Xương cười nói: "Làm sao có thể, rượu này lão đại đã uống!"
Hắn ta mới vừa dứt lời, đột nhiên thân thể cong cong, gắt gao ôm bụng, tiếp theo hắn ta ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu đen, ngã sụp xuống đất.