Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Vui chính là hắn ta đạt được thanh thần kiếm võ giả tha thiết ước mơ, sợ là dường như tính khí của Xích Huyết đại nhân không tốt lắm.
Hắn ta có chút lo lắng, nếu lỡ ngày nào đó Xích Huyết đại nhân không vui sẽ làm thịt hắn ta!
Trần Hạo lại vô cùng thoả mãn kiếm chủ này.
Ban nãy khi Triệu Tam Khôn rơi vào trong sát khí tràng, không ngờ lại có thể sợ hãi tới mức sinh ra ảo giác. Hắn ta chỉ hơi thử một chút, tùy tiện hù dọa hắn ta một chút, không nghĩ tới bản thân có thể nhẹ nhàng hàng phục kiếm chủ đời thứ mười hai như vậy.
Sát khí tràng do hơn vạn tính mệnh hình thành thật không khiến người thất vọng!
Người bình thường vốn không thể chịu nổi loại sát khí này!
Vẫn bị phong tỏa trong Ma Kiếm, Trần Hạo không thể nói chuyện, không thể di động, ngoại trừ truyền công, ngoại trừ sử dụng kỹ năng vận rủi hãm hại kiếm chủ, gần như hắn không thể làm bất cứ điều gì khcas!
Chỉ có thể ngoan ngoãn làm một người đứng xem.
Hắn đã nhẫn nhịn ba năm!
Thật ra, hắn cũng có chút giống với Phó Viễn Minh, hắn là một thanh kiếm không thể chịu nổi cô đơn... Hắn muốn nhiều người hơn biết tới hắn.
Khiến càng nhiều sinh vật có trí khôn biết hắn hơn, cho dù hắn chỉ là một thanh kiếm.
Vất vả lắm mới có thể xuyên việt một lần, nếu không thể lưu lại dấu vết của mình trong thế giới này, đó là chuyện thất bại tới cỡ nào?
Khống chế một vị kiếm chủ khôi lỗi, không thể nghi ngờ có thể mang đến một số lạc thú cho "Kiếm sinh" u tối của Trần Hạo!
Đồng thời cũng giúp Trần Hạo nghĩ được một phương thức lựa chọn kiếm chủ mới.
Triệu Tam Khôn mang theo Xích Huyết Kiếm, bắt đầu đi về trong nhà.
Trần Hạo thu liễm sát khí của Xích Huyết Kiếm, biến bản thân mình thành một thanh trường kiếm phàm khí bình thường. Triệu Tam Khôn đã thành thủ hạ hắn, hắn cũng ngại khi hãm hại Triệu Tam Khôn.
"Tiểu Tam Tử, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Xích Huyết đại nhân, ta không gọi Tiểu Tam Tử, ta tên Triệu Tam Khôn!" Triệu Tam Khôn nhỏ giọng nhắc nhở.
"Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Khôn Tử đi!"
"Nếu như Xích Huyết đại nhân thích thì cứ gọi Tiểu Khôn Tử đi!"
Triệu Tam Khôn không dám tùy ý đắc tội vị đại gia hung tàn này!
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay ta mười bốn!"
"Mười bốn tuổi? Mới Khí Toàn cảnh trung kỳ, thiên phú của ngươi không được tốt lắm nhỉ!"
"Đúng vậy, Xích Huyết đại nhân, tư chất của ta không tốt."
"Chẳng qua ngươi đừng lo lắng, chỉ cần ngươi nghe lời ta, cho dù ngươi là đầu heo ta cũng có thể khiến ngươi trở thành heo Tiên Thiên!"
"..." Triệu Tam Khôn không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Trong nhà ngươi có mấy người? Cha mẹ ngươi còn sống không?"
Nếu là người bình thường hỏi hắn ta như vậy, nhất định hắn ta sẽ ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của hắn ta, nhưng hiện tại người đặt câu hỏi lại là Xích Huyết...
Hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Trong nhà ta có bốn người, cha mẹ đều còn sống, ta còn có một đại ca."
"Ừm, không tệ, gia đình hai con thật tốt, con một không tốt chút nào, nếu không may chết đi, không có ai chăm sóc cha mẹ ngươi khi lâm chung!"
Triệu Tam Khôn dùng sức cào đầu.
Xích Huyết đại nhân nói mấy lời khiến hắn ta có chút phát điên!
Xích Huyết đại nhân lại hỏi: "Ca ca ngươi đã kết hôn chưa?"
"Năm nay mới vừa kết hôn."
"Chị dâu ngươi xinh đẹp không?"
"..."
"Đừng nói dối, ăn ngay nói thật là tốt rồi, ta sẽ không nói cho người khác biết."
"Rất đẹp!"
"Đẹp chỗ nào?"
"..."
"Mười bốn tuổi, ngươi đã kết hôn chưa?" Trần Hạo tiếp tục hỏi.
"Không, ca ca ta vừa mới kết hôn!"
"Vậy ngươi có yêu mến nữ hài nào chưa?"
"Ách..."
Triệu Tam Khôn có chút không nhịn được.
Lúc này hắn ta mới phát hiện, Xích Huyết đại nhân là một kẻ lắm lời!
Hắn ta lo lắng nếu mình cứ bị hỏi tiếp như thế, bản thân mình có thể điên mất hay không!
"Trả lời ta, nếu như ngươi không trả lời ta, ta sẽ giết ngươi, một lần nữa đổi kiếm chủ khác!" Trần Hạo lớn tiếng uy hiếp nói, "Không nên nói dối, nếu để ta biết ngươi nói dối, ngươi sẽ chết rất khó coi!"
"Có!"
"Tên là gì?"
"Từ Mộng Tuyết."
"Ngươi thích chị dâu ngươi nhiều hơn một chút, hay thích Từ Mộng Tuyết kia nhiều hơn một chút?"
"Đương nhiên là Từ Mộng Tuyết!"
"Khặc khặ-x-xxxxx khặc..." Trần Hạo cười quái dị nói, "Thì ra ngươi có ý đồ với chị dâu ngươi!"
Triệu Tam Khôn dừng bước lại, sững sờ đứng giữa đường phố, xấu hổ như đít khỉ.
"Không nên xấu hổ, không nên xấu hổ, đã mười bốn tuổi rồi da mặt còn mỏng như vậy!" Trần Hạo tiếp tục nói, "Đi, đi, dẫn ta đi nhìn xem Từ Mộng Tuyết kia."
Có thể nói chuyện quả thực là thoải mái ngất trời!
Nói một lời thì thoải mái, một nhiều lời vẫn thoải mái!
Trần Hạo đã thích cảm giác khi nói chuyện.
Chỉ cần cho hắn một kiếm chủ, hắn cảm thấy mình có thể trò chuyện cả cuộc đời với kiếm chủ!
"Đi mau, tại sao ngươi không đi? Dẫn ta đi nhìn đối tượng ngươi thầm mến!"
Trần Hạo thúc giục nói.
"Không phải, Xích Huyết đại nhân, ta nghĩ ra rồi, ban nãy khi ta nhìn thấy ngươi bên hình đường, bên cạnh ta còn có một đồng bạn..."
"Đồng bạn kia của ngươi cũng thấy ta?"
"Thấy!"
"Hắn ta biết thân phận của ta?"
Triệu Tam Khôn nhỏ giọng nói: "Ta nói cho hắn ta biết, đã nói ngươi nhất định là thanh ma kiếm trong tay Phó người điên kia!"
"Ngươi cái chày gỗ này, sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?"
"Không phải vì ban nãy nói chuyện với ngươi ta quên mất sao?" Triệu Tam Khôn có chút ủy khuất nói.
"Nói như vậy là ngươi đang oán trách ta sao?"
"Không phải, là ta quá không cẩn thận, Xích Huyết đại nhân, ngươi nói xem, hắn ta có nói cho người khác biết không?"
"Vô cùng có khả năng!" Trần Hạo hỏi, "Ngươi và hắn ta có quan hệ thế nào?"
"Sơ giao, nhà hắn ta cách nhà ta không xa."
"Được rồi, nếu như ta là hắn ta, khẳng định ta sẽ bán tin tức này đổi lấy tiền. Không bao lâu nữa, sợ rằng toàn bộ người Thiết Thạch thành đều biết Xích Huyết Kiếm nằm trong tay ngươi."
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?" Nghĩ đến chuyện phải đối mặt với toàn bộ võ giả Thiết Thạch thành, cả người Triệu Tam Khôn lâm vào sợ hãi thật sâu, "Xích Huyết đại nhân, ngươi phải mau cứu ta, ta còn trẻ, ta còn chưa muốn chết."
"Xích Huyết đại nhân, hiện tại ngươi có thể tăng thực lực của ta lên cao một chút không?"
Trần Hạo tức giận nói: "Ngươi nghĩ ta là thần sao? Muốn tăng thực lực giúp ngươi phải thỏa mãn điều kiện, đó là ngươi nhất định phải giết người, giết võ giả càng mạnh càng tốt!"
"Nhưng ta chỉ mới đạt tới Khí Toàn cảnh!"
"Được rồi, ngươi giết người thường cũng được!"
"Người thường?" Triệu Tam Khôn nhìn người đi đường thưa thớt trên đường.
Đã tới rất gần nhà hắn ta, đa số người đi đường đều là người hắn ta nhìn quen mắt, một đại thẩm trong đó còn đứng ở cửa hô: "Khôn tử, không có chuyện gì đừng chạy lung tung, gần đây trong thành rất loạn!"
Đại thẩm là bạn của mẹ hắn ta, còn thường xuyên tới nhà hắn ta chơi.
Triệu Tam Khôn do dự: "Thế nhưng Xích Huyết đại nhân, bọn họ đều là người quen của ta, không thù không oán, sao ta có thể hạ thủ được?"
Trần Hạo thở dài trong lòng, rốt cục hắn phát hiện, có một kiếm chủ tâm trí thiếu kiên định cũng là chuyện phiền toái.
Tính tình của hắn ta không thích hợp làm bảo mẫu.
"Vậy ngươi trực tiếp trốn đi, trốn tới càng xa càng tốt, đi tới thiên nhai, không tới Tiên Thiên không nên quay lại!"
"Thế nhưng cha mẹ ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ có thể tìm cha mẹ ta hay không?"
"Chỉ có thể nhìn vận khí, nếu như đối phương đủ thông minh, không tìm được ngươi, bọn họ sẽ không làm khó cha mẹ ngươi!"
"Nhưng ngộ nhỡ bọn họ ra tay với cha mẹ ta thì sao?" Triệu Tam Khôn lo lắng nói.
"Ta chỉ biết, nếu như tên nhóc ngươi không đi, vậy ngươi nhất định phải chết!" Giọng điệu của Trần Hạo rất bình tĩnh, "Đương nhiên, ngươi còn có một sự lựa chọn khác, chính là lựa chọn giao ta ra... Chẳng qua nếu như ngươi làm như vậy, đời này ngươi chỉ có thể làm một người bình thường, ngươi lựa chọn thế nào?"