Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 17




Nếu nói Trương Hiểu Ba vừa ra chảo dầu lại tiến địa ngục, Kỷ Tiếu Nhan chính là trước vào hố lửa sau nhập động băng, sắc mặt Nhạc Húc Phong cực kém, cùng với trạng thái không nói lời nào, làm cậu khẩn trương không thôi.

Vừa vào văn phòng Nhạc Húc Phong, Kỷ Tiếu Nhan đầu tiên là bị cưỡng chế ép ngồi lên sofa, sau đó Nhạc Húc Phong ‘ném’ cho cậu một cái chăn lông dê cực dày, tiếp đó hai người liền tiến vào trạng thái tĩnh lặng, Kỷ Tiếu Nhan cũng không khỏi buồn bực mà phát hiện ra, cậu ở cùng Sâm Bân, là vô nghĩa không dứt, ở cùng Đỗ Linh Vũ, là nói hàng tấn câu buồn nôn, mà ở cùng Nhạc Húc Phong, là ngoài mắng nhiếc, một câu đều không nói được.

Liều mạng dùng chăn lông dê bao lấy chính mình, Kỷ Tiếu Nhan chỉ để lộ ra hai mắt, trộm nhìn Nhạc Húc Phong đang quay lưng về phía cậu, không biết biểu tình của y là gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bản thân cũng không có lỗi sai gì a?

Không phải là hôm trước ở đây trộm uống của y một chai rượu Remy gì đó, tuy nghe nói rượu đó không rẻ, nhưng Nhạc Húc Phong nhìn thế nào cũng không phải là người vì chuyện như vậy mà tức giận, ngoài ra….. chẳng lẽ nói bị nhóm y tá trong bệnh viện trường tấn công là sai sao?

Trong đầu suy nghĩ qua lại, không nghĩ ra được lý do gì, bỗng cảm thấy hơi khát nước, cũng phải, bị chèn ép lâu như vậy, cậu còn chưa ăn cơm chiều a.

“Thầy ơi……”

Em có thể uống miếng nước…… Kỷ Tiếu Nhan vừa nghĩ muốn mở miệng, đã bị Nhạc Húc Phong xoay người nhìn chằm chằm dọa sợ.

Nhạc Húc Phong thật rất tức giận, Kỷ Tiếu Nhan cũng biết, nếu y không nói một lời mà nhìn chằm chằm ngươi, vậy nhất định là lỗi sai nghiêm trọng.

“Kỷ Tiếu Nhan, tôi nhớ rõ ở trong nay, cậu cũng từng như vậy một lần?” Nhạc Húc Phong ánh mắt âm lãnh, thanh âm cũng là lạ.

“Cái gì?” Kỷ Tiếu Nhan không hiểu.

“Có một lần, vẫn là ban ngày, cậu cũng như vậy ngồi trên sofa này, chỉ là…”

Nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, Nhạc Húc Phong đột nhiên cúi người, gọng kính lạnh như băng cơ hồ dán trên mũi Kỷ Tiếu Nhan, mang theo thanh âm khàn khàn thực tàn ác khiến kẻ khác sợ hãi.

“Khác ở chỗ, cậu tự động cởi quần cho tôi xem.”

Kỷ Tiếu Nhan mắt trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có, ngón tay vô thức buông ra, chăn lông hơi rơi xuống, lộ ra bả vai cùng làn da sáng bóng tựa trân châu, mà cậu hoàn toàn không chú ý đến điều này, chỉ kinh hoàng nhìn Nhạc Húc Phong.

Lần trước, lần trước…… Kỷ niệm bị Nhạc Húc Phong ra lệnh cởi quần, bản thân thật sự bị kích thích, tuy nói sau đó chưa bao giờ nhớ lại, nhưng loại cảm giác khó có thể chịu nổi đó sao có thể biến mất?

Thân thể vốn thực tự nhiên lõa lồ, tựa hồ cũng thấy vô cùng xấu hổ, ánh mắt Nhạc Húc Phong mạnh mẽ như vậy, khiến Kỷ Tiếu Nhan giống như một cô bé, thấy thẹn thùng không có chỗ ẩn nấp.

“Tôi hẳn đã cảnh cáo cậu, không được tùy tiện để lộ cơ thể mình! Cậu thật giỏi! Mặc độc cái quần lót đứng giữa sân trường sao?”

“Không phải không phải……”

Kỷ Tiếu Nhan bị dọa liên tục quơ tay, Nhạc Húc Phong cách cậu thật gần, cả người đều ở trên cậu, cảm giác giống như kim cương……

“Cậu có phải muốn để tên đàn ông khác nhìn cơ thể cậu không? Nói cách khác, cũng là cậu thích chọc tôi giận?”

“Không có a……”

Cuộc đối thoại này thật kỳ quái, Trương Hiểu Ba cũng được tính là ‘tên đàn ông khác’ sao? Mà thật ra, Trương Hiểu Ba được Nhạc Húc Phong anh coi là ‘tên đàn ông khác’, lại là bạn từ nhỏ của tôi!

Tuy lúc Kỷ Tiếu Nhan nghe rất sợ hãi, nhưng cũng có chút không tâm phục khẩu phục.

Nhưng dường như Nhạc Húc Phong càng nói càng giận, hai tay chống lên chỗ dựa lưng của sofa, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy bản thân lúc này như mảnh giấy nhỏ dán trước cửa thông gió tủ lạnh, không lúc nào là không run rẩy.

“Cư nhiên còn dám ôm Trương Hiểu Ba, tôi thật sự nên…..”

Nghiêm khắc răn dạy đến đây, Nhạc Húc Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt bạo ngược tựa như tràn ngập băng đá nhìn Kỷ Tiếu Nhan, sau đó mím mím môi, lùi chân lại không thèm nhìn cậu nữa.

Kỷ Tiếu Nhan bị dạy dỗ mà cúi đầu, sợ tới mức không dám lên tiếng, một lúc lâu sau, thấy Nhạc Húc Phong không nói gì, mới sợ hãi giải thích: “Không phải thế, em ngã đập lưng, đi khám, kết quả nhóm y tá……”

“Cậu bị thương?”

Nhạc Húc Phong hỏi một câu phi thường ngoài ý muốn, sau đó hỏa tốc vươn tay vén chăn của Kỷ Tiếu Nhan lên, vừa nhìn một cái, nhất thời nuốt một ngụm lãnh khí, cả tấm lưng tuyết trắng của Kỷ Tiếu Nhan đều là nước thuốc đỏ đỏ.

Kỳ thật cậu không có bị thương nhiều như vậy, nhưng nhóm y tá thích đùa dai đổ cho cậu một đống, nhưng trong mắt Nhạc Húc Phong lại hoàn toàn không như vậy.

“Đây là có chuyện gì!”

Quả nhiên…… Càng thêm tức giận, nếu biết đây là cùng Sâm Bân….. Khụ khụ….. Nhạc Húc Phong nhất định không cho cậu qua lại với Sâm Bân, có lẽ còn phát cuồng…..

“Không, không có gì…… Ha ha…..” Kỷ Tiếu Nhan vội vàng giả bộ ngốc hô hô cười, lại bị Nhạc Húc Phong vô tình mắng lại.

“Cái gì mà không có gì! Đều là vết thương! Tôi không phải đã cho Liêm Tử Toàn theo cạnh cậu mỗi ngày, cư nhiên còn bị thành thế này!”

“Liêm Tử Toàn? Thầy nói bá tước đại nhân?” Kỷ Tiếu Nhan kinh ngạc kêu, “Trời ạ! Hóa ra y cũng có tên, em còn đang nghĩ y tên Bá Tước…. nào Liêm nào Tử nào Toàn?”

“Đừng nói linh tinh, để tôi xem xem.”

Ô…… Kế điệu hổ ly sơn hoàn toàn vô dụng rồi……

“Không cần nhìn, cái gì cũng không có, không đau không ngứa, rất ổn!”

Kỷ Tiếu Nhan toe toét vỗ ngực mình, giả bộ hoàn toàn không sao.

Nhạc Húc Phong chăm chú nhìn cậu một lát, đột nhiên mở miêng: “Ai muốn nhìn cậu, tôi muốn xem chăn có bị nước thuốc ghê tởm của cậu làm bẩn hay không?”

………

Ai….. Thật sự là quá đả kích, Kỷ Tiếu Nhan móp miệng, thấy Nhạc Húc Phong đang tỉ mỉ cẩn thận kiểm tra chăn lông, trong lòng có chút cảm giác buồn, tức giận bất bình.

Hừ! Chăn! Chăn với tôi…… Ai ai ai đáng giá hơn a!

Không cần nghĩ!

Khẳng định là chăn…..

Nhưng tôi có không đáng giá như vậy sao?

Kỷ Tiếu Nhan ai oán liếc chiêc chăn kia một cái, Nhạc Húc Phong tựa hồ để ý, cho rằng cậu lạnh, kỳ thật nhiệt độ trong phòng rất nóng, chẳng qua trong lòng Kỷ Tiếu Nhan không hề ấp ám.

Nhạc Húc Phong tiện tay đưa chiêc chăn cho cậu, sau đó coi như không có việc gì nói: “Dù sao chăn này cũng không phải của tôi, dơ liền ném vào thùng rác là được.”

Kỷ Tiếu Nhan cầm lấy chiếc chăn siêu cấp mềm mại, trừng mắt nhìn con người tao nhã cao quý đang ghét kia cầm lấy chiếc ly chân dài ở bên bàn rót rượu nho, mà bụng mình lại đói, người lại lạnh, còn tức muốn chết…..

Vì thế, giây tiếp theo, cũng không qua đại não(không suy nghĩ), Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên đứng dậy, hung hăng ném chăn về phía Nhạc Húc Phong, sau đó cậu thấy chiếc chăn vô tội rơi xuống nên nhà, còn có vẻ ngạc nhiên quay đầu của Nhạc Húc Phong.

“Trả chăn bẩn lại cho anh! Tôi vẫn là không quý giá! Nhạc Húc Phong, tôi ghét anh nhất!”

Kỷ Tiếu Nhan hét xong hai câu này, mở cửa ra, đầu không quay lại chạy ra ngoài.

Nhạc Húc Phong đứng tại chỗ, trong tai không ngừng âm vang.

“Nhạc Húc Phong, tôi ghét anh nhất!”

“Nhạc Húc Phong, tôi ghét anh nhất!”

‘Ba’ một tiếng, chiếc ly tinh mỹ vỡ nát, mảnh vụn rơi xuống.

Kỷ Tiếu Nhan giống như gió xoáy chạy về ký túc xá, trên đường còn gặp y tá nam đang đi trả quần áo, cậu khoác thêm áo khoác, mặc tạm quần, ôm quần áo Trương Hiểu Ba tiếp tục chạy về, càng chạy càng chảy mồ hôi lạnh, trời ạ, trời ạ! Cậu đã làm gì? Cậu cư nhiên dám mắng Nhạc Húc Phong! Đó là Nhạc Húc Phong a……

Kỷ Tiếu Nhan không khỏi nhớ tới Sâm Bân giương nanh múa vuốt, nếu dùng lời của hắn, nhất định lả: “Tiểu tử cậu con mẹ nó là đầu heo a?”

Nhưng đầu heo cũng không ngu như vậy a!

Mắng Nhạc Húc Phong…… Hậu quả thực không tưởng tượng nổi, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy cậu vào HB, khủng hoảng liền đến không ngừng, lần này, cũng không tốt hơn lần khác!

Chạy, mắt thấy một bước là đến ký túc xa, đằng sau lại có người kéo lại, Kỷ Tiếu Nhan lùi về phía sau một bước, dựa vào trong ngực một người, nhưng lưng cậu lúc này bị thương, nhất thời kêu ‘ai’ một tiếng.

“Sao vậy?” Thanh âm người nọ quan tâm vô cùng, không phải bá tước thì còn là ai, cũng chính là y, đen tuyền ẩn mình trong đêm tối….

“Uy! Kéo tôi làm gì! Lúc này thì theo tôi, lúc ở bênh viện trường cậu chạy đâu vậy?” Kỷ Tiếu Nhan hờn dỗi, cũng không hòa nhã với y.

Nhưng bá tước bị đối đãi như vậy lại ngây người, sau đó thực bi thương không hé răng, Kỷ Tiếu Nhan có chút ngượng ngùng.

“Nói với cậu đó! Tìm tôi làm gì?”

“Không….. Chỉ là không thấy cậu đâu, có chút lo lắng……” Bá tước vẫn ấp úng.

“Vậy tôi liền đi lên tầng, đến tối liền đóng cửa!” Kỷ Tiếu Nhan nói xong liền đi, lại bị bá tước kéo về.

“Cậu rốt cục là muốn gì?”

“Cậu, cậu không sao chứ?”

“Không sao, tôi mắng sếp cậu Nhạc Húc Phong, mai đi học nhất định gặp chuyện lớn!” Kỷ Tiếu Nhan chỉ vứt cho y câu này, nhanh chóng chạy về ký túc xá cùng Trương Hiểu Ba ôm đầu khóc rống, cậu sẽ không nghe lời Nhạc Húc Phong, cùng bạn bè bảo trì cái gì mà khoảng cách thân thể….. Bất quá, cậu sẽ thực chú ý bảo trì khoảng cánh thân thể với Nhạc Húc Phong.

Bá tước không động, mãi đến khi thân ảnh Kỷ Tiếu Nhan biến mất chỗ cầu thang, mới chậm rãi xoay người trở về, thở dài một tiếng, Nhạc Húc Phong sai y làm nhiệm vụ trông coi Kỷ Tiếu Nhan này, xem ra thực khó khăn…..

=. =. =. =. =

Thần kỳ a thần kỳ, ngày hôm sau, Kỷ Tiếu Nhan phát hiện, rất có thể bản thân đang nằm mơ, đầu tiên là Nhạc Húc Phong căn bản không có phản ứng gì, lên lớp với khuôn mặt giống như điêu khắc, hết giờ, hoàn toàn làm như không thấy Kỷ Tiếu Nhan, không khác gì trước kia.

Tiếp theo là giữa trưa đụng phải Sâm Bân, Sâm lão Đại hút thuốc, bộ dạng bụi bụi, tủm tỉm gật đầu với cậu, xem như chào hỏi, sau đó lại không thấy gã liếc một cái, Kỷ Tiếu Nhan trong lòng có chút khó chịu.

Quên đi, mình là một con trai, bị hôn thì bị hôn, cũng không thể nói gì……

Ai…. Ai cái đầu a!

=. =. =. =. =

Hai tuần nữa qua đi, Kỷ Tiếu Nhan rầu rĩ kéo thân thể mình đến thư viện, mấy ngày nay cậu chưa gặp Nhạc Húc Phong, Nhạc Húc Phong cũng không gọi cậu, cậu đương nhiên mặc kệ, thế nhưng bá tước lại đuổi không đuổi nổi.

Cậu đọc sách, bá tước ngốc lăng đứng im lặng bên cạnh, người này có điểm ấy rất tốt, tuyệt đối không phát ra tiếng gì, bạn hoàn toàn có thể coi như y không tồn tại!

Thư viện của đại học HB tuyệt đối là thứ nhất thế giới, lớn, rộng, nhiều, không nói làm gì, chất lượng phục vụ cũng nhất của nhất, giữa lầu Chỉnh Đống rộng lớn là một đại sảnh tròn, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống, rất có không khí đọc sách.

Nhưng hiện tại Kỷ Tiếu Nhan không có tâm tư đọc sách, không vì gì khác, chính vì cuối tuần cậu rõ ràng đã đáp ứng cùng Đỗ Linh Vũ đi tham gia lễ hội ăn uống mà Hội học sinh tốn không ít tâm tư tổ chức, nhưng sáng hôm đó, Trương Hiểu Ba kêu cậu: “Tiếu Nhan! Theo tôi đến quảng trường trung tâm thành phố phát tờ rơi đi! Một ngày có thể kiếm được 100 đồng a!”

Vừa nghe thấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đầu óc Kỷ Tiếu Nhan liền sôi sục, toe toét vỗ vai người anh em: “Đương nhiên đi! Tối hôm nay về ăn thịt kho tàu!”

Hai người đánh răng rửa mặt, hỏa tốc làm việc, cưỡi xe đạp tiến vào trung tâm thành phố, một giờ sau, người Đỗ Linh Vũ sai đi đến tìm Kỷ Tiếu Nhan, chức vụ không nhỏ, đội trưởng đội kỷ luật, nhưng cửa vừa mở ra, phát hiện Kỷ Tiếu Nhan đã đi mất, lộ ra hai chiếc bánh mì còn chưa gặm hết.

Đỗ Linh Vũ liên tục gọi điện, Kỷ Tiếu Nhan đứng trong nội thành ồn ào, căn bản không nghe thấy, mãi đến lúc chạng vạng, vừa nhìn di động, ước chừng có 50 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Đỗ Linh Vũ, Kỷ Tiếu Nhan lúc này mới nhớ tới chuyện lễ hội thức ăn…….

Xem ra mình lại gặp phải đại họa.

Đợi đến lúc Kỷ Tiếu Nhan trí nhớ kém này mệt mỏi muốn chết trở về, Đỗ Linh Vũ liền đứng ở cửa ký túc xá bọn họ, hai tay đút túi, mặc chiếc áo gió đắt tiền, phong độ vẫn vậy, vẫn mỉm cười, thực ôn nhu nói, Tiếu Nhan cậu có mệt hay không, sớm nghỉ ngơi một chút đi.

Dù Kỷ Tiếu Nhan có ngốc cũng nhìn ra được, nụ cười của Đỗ Linh Vũ thực mệt mỏi, cậu ấp úng định giải thích, lại bị ngăn lại.

“Không sao, lần sau đi, tôi chờ cậu bao lâu cũng được.” Đỗ Linh Vũ thản nhiên nói.

Nói xong, còn xoa xoa đầu Kỷ Tiếu nhan, tay hắn thật lớn, thật dài, đã có chút lạnh buốt.

Sau đó hắn cười cười, vẫy vẫy tay bước đi, nhìn thấy bóng lưng dài của hắn, tuy hắn một chút đều không tỏ ra, nhưng Kỷ Tiếu Nhan biết hắn giận.

Trên thế giới này có người như vậy, nụ cười của hắn vẫn rất tuyệt mỹ, hắn nói không sao, nhưng lại khiến bạn cảm thấy như trẻ con mặc lỗi, trong lòng khó chịu.

Trên thế giới này có người dám thả chú bồ câu Đỗ công tử tuấn mỹ phi thường phong thái tuyệt luân sao?

Có, Kỷ Tiếu Nhan của đại học HB.

Kỳ thật Kỷ Tiếu Nhan vẫn cảm thấy Đỗ Linh Vũ là người đối với cậu ôn nhu nhất, tuy Đỗ Linh Vũ thực giảo hoạt, thế nhưng luốn khiến người khác như ngửi phải mê hồn hương, cam tâm tình nguyện bị thao túng, mà hắn vĩnh viễn mang theo nụ cười, chính điểm này, so với Sâm Bân mồm miệng hung tợn và Nhạc Húc Phong mặt như tảng băng tốt hơn trăm ngàn lần!

Chỉ là, mình sao lại mơ hồ đắc tội người này như vậy?

Đều do tờ rơi đáng chết! Đương nhiên còn có 100 đồng chết tiệt kia…..

Nhớ lại ánh mắt cùng dáng người Đỗ Linh Vũ, phiền quá…… Quyển sách vừa mở ra lại gấp lại, Kỷ Tiếu Nhan ngáp một cái, bá tước vốn đang chuyên tâm đọc sách lập tức để ý đến cậu, cẩn thận hỏi: “Mệt sao?”

“Ân, có chút.”

Kỷ Tiếu Nhan miễn cưỡng trả lời, sau đỏ đẩy sách ra, vừa định nằm úp sấp lên bàn, đột nhiên giương mắt thấy bá tước đanh nhìn cậu, bộ dạng thật giống chó con.

Kỷ Tiếu Nhan tâm tính rất tốt liền ngoắc ngoắc ngón tay, kêu y ngồi lại đây, sau đó da mặt siêu dày tựa lên vai y, vù vù chìm vào giấc ngủ, bá tước đáng thương không dám cử động, ngay cả lật sách cũng không thể, sợ đánh thức cậu.

Cứ như vậy ngủ, liền qua đến chiều, mặt trời buổi ban chiều đã đi đến chỗ đường chân trời, thư viện sớm đã không còn ai, bá tước cố gắng rất lâu, cũng đã ngủ, ngược lại Kỷ Tiếu Nhan lại tỉnh dậy.

Khẽ dụi mắt, nhìn đồng hồ, thấy bản thân đã ngủ khá lâu, Kỷ Tiếu Nhan xoay cổ, nhìn bá tước đang khoác áo choáng, trong lòng thầm nói: Mỗi ngày đều mang cái áo choàng này, rốt cục là vì cái gì a?

Chẳng lẽ y xấu đên không nhìn nổi?

Nhẽ nào là Tam độ mai: Người chồng ma(Tên một bộ tiểu thuyết của tác giả Quỳnh Dao) bản vườn trường sao?

Thiết! Quản y xấu hay không…. Thế nhưng… Lòng hiếu kỳ thật sự khó kiềm chế a…….

Kỷ Tiếu Nhan do do dự dự, vươn tay, muốn gạt mũ của bá tước xuống.

Một, hai, ba!

Trời ạ!

Cậu đang nhìn thấy cái gì a!

Đây đây đây là tướng mạo vốn có của bá tước?