Trùng hợp hôm sau chính là thứ bảy. Như đã hứa, An Tưởng mang An Tử Mặc về nhà mình.
Cậu nhóc mặc một bộ quần áo thiết kế theo phong cách Âu cổ, da trắng tóc đen, cặp mắt phượng xinh đẹp của cậu nhóc bình tĩnh nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh. Dáng vẻ cậu cứ như một chú sư tử đang tuần tra lãnh thổ của mình, thể hiện rõ khí thế hơn người.
An Tưởng không có kinh nghiệm ở cùng các bạn nhỏ. Cô đứng yên tại chỗ một lát sau đó nghiêng người nhường đường cho cậu nhóc: “Con không cần đi dép đâu, cứ đi vào thẳng đi.”
An Tử Mặc nhìn sàn nhà dưới chân, bỏ giày đi chân trần vào trong. Dáng vẻ cậu không sợ hãi chút nào.
An Tưởng gãi gãi đầu, chủ động mở lời: “Cô dạy con Toán trước được không?”
An Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
“Thế con lấy sách ra đi.”
An Tử Mặc ngồi trên ghế sô pha, ngoan ngoãn mang sách học đếm của trẻ con ra. Quyển sách này cậu mới mua hôm qua, trên bìa còn có hai hình vẽ hoạt hình ngộ nghĩnh to đùng, nở nụ cười ngu ngốc. An Tử Mặc khinh thường méo miệng xuống.
An Tưởng không thấy có gì lạ. Cô ngồi xuống cạnh cậu nhóc bắt đầu dạy cậu cộng trừ trong phạm vi 10.
“Chuột con thích ăn phô mai, ngày đầu tiên nó ăn một miếng phô mai, ngày thứ hai nó ăn thêm một miếng nữa. Hỏi cả hai ngày chuột con ăn bao nhiêu miếng phô mai?”
Giọng An Tưởng nhỏ nhẹ rất dễ nghe, cô kiên nhẫn đọc từng chữ một.
Ánh mắt An Tử Mặc lóe lên, cậu không nhịn được mà nhìn sang phía cô. Trên người An Tưởng có mùi hương quen thuộc làm cậu cảm thấy an lòng, cô rũ mi xuống, chăm chú đọc sách. Tuy rằng cô đã mất ký ức nhưng cô vẫn đối xử với cậu dịu dàng như ngày nào.
“Tử Mặc, thế chuột con ăn được bao nhiêu miếng phô mai nhỉ?”
An Tưởng đưa mắt nhìn qua An Tử Mặc.
An Tử Mặc mím môi: “Hai cái.”
“Oa, bạn Tử Mặc giỏi thật đó!” An Tưởng vỗ tay động viên cậu nhóc, ánh mắt cô không giấu nổi sự kinh ngạc.
An Tử Mặc đỏ mặt, tránh mắt đi chỗ khác không nói lời nào.
Với cậu, học toán cho trẻ chuẩn bị lên tiểu học chẳng khác gì Einstein học toán tiểu học cả, cậu thấy học cái này vừa ngơ ngẩn vừa tốn thời gian, chẳng có chút sự thử thách nào cả. Chẳng qua vì để mình có thể ở bên mẹ nhiều hơn, có được tình cảm của mẹ, An Tử Mặc mới phải nhịn sự mất kiên nhẫn dưới đáy lòng. Hơn nữa khi An Tưởng cho đề hơi khó một chút, cậu phải tỏ ra khó hiểu, tỏ vẻ muốn An Tưởng giải thích làm cô cảm thấy hứng thú hơn.
Trên thực tế, đúng là An Tưởng cảm thấy rất hứng thú.
An Tử Mặc không ghê như trong tưởng tượng của cô, hơn nữa cậu nhóc còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thỉnh thoảng còn khen cô thông minh nữa.
“Mẹ biết nhiều thế. Mẹ giỏi quá!” An Tử Mặc khen mẹ mình lên tận trên trời, cậu không giấu chút sự ngưỡng mộ nào trên gương mặt mình.
An Tưởng bị khen nhiều mà ngượng chín mặt: “Tử Mặc cũng thế, con cũng rất thông minh!”
“Không không không, là do mẹ dạy tốt!”
Sau khi bình tĩnh hơn, An Tưởng mới nhận ra An Tử Mặc luôn miệng gọi mình là mẹ.
Cô ho nhẹ hai tiếng, thu lại cảm xúc của mình, nói: “Bạn Tử Mặc à, con cứ gọi cô là cô hoặc cô giáo đi.”
An Tử Mặc làm con cô là chuyện của kiếp trước rồi, kiếp này bọn họ không thân cũng chẳng quen, cậu cứ gọi cô là mẹ cũng không hay lắm.
Trong lòng An Tưởng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô không thể ngờ rằng An Tử Mặc lại nghe được hết tiếng lòng của mình.
Cậu nhóc nắm chặt bút chì, không ngăn nổi sự khó chịu trong lòng.
“Mẹ không định nhận con sao?” Giọng An Tử Mặc run lên, mắt cậu đỏ bừng hỏi An Tưởng.
An Tưởng thấy dáng vẻ cậu nhóc như sắp khóc thì vội vàng sốc lại tinh thần, nói: “Con đừng khóc, đừng khóc nha. Cô không biết dỗ trẻ con, con đừng khóc mà…”
An Tử Mặc quay đầu đi, chỉ để lại cho An Tử Mặc một bóng lưng nhỏ bé và yếu đuối.
“Là do chúng ta không quen nhau, con gọi cô là mẹ, cô thấy rất lạ.”
An Tử Mặc nghe xong thì trả lời: “Mẹ vốn dĩ là mẹ con mà, sao lại không quen cơ chứ?”
An Tưởng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô không mang thai con, cũng không sinh con ra, vì thế không được coi là mẹ con.”
An Tử Mặc hít một hơi thật sâu đang định nói lại thì phát hiện mình không phản bác được lý luận của An Tưởng.
Bây giờ An Tưởng về cơ thể ban đầu của mình, đúng là cơ thể này của cô không mang thai cậu, cũng không sinh cậu ra. Giữa hai người, đừng nói là huyết thống, đến cả ký ức cô cũng chẳng còn chút gì với cậu.
Ánh mắt An Tưởng nhìn cậu không còn sự nuông chiều, không còn tình thương của mẹ, giờ đây trong mắt cô chỉ còn sự xa cách.
Nếu cô mãi mãi không nhớ lại được những ký ức kia, vậy có lẽ cô sẽ mãi mãi không đối xử với cậu giống như con ruột của mình.
Vào cái giây phút ý nghĩ kia hiện lên trong đầu An Tử Mặc, cả người cậu như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Vốn dĩ cậu cho rằng sau khi tìm được mẹ thì hai người có thể sống một cuộc sống bình thường như trước kia. Hiện tại xem ra là cậu ngây thơ quá rồi. Ký ức của mẹ cậu như chết đi, bị chôn vùi dưới đất cùng với cơ thể mẹ. Với cô mà nói, sự xuất hiện của cậu lúc này chính là thứ phá tan cuộc sống bình thường của cô.
Có lẽ…
Có lẽ cô sẽ mãi mãi không nhớ được những ký ức kia, có lẽ cô sẽ kết hôn cùng người khác, có lẽ cô sẽ sinh một đứa con nữa với người khác. Còn cậu thì chẳng là gì của cô cả.
Nghĩ về tương lai, An Tử Mặc cảm thấy sợ hãi. Tay chân cậu lạnh ngắt, mặt trắng bệch, không có chút máu nào.
Sự thay đổi đột ngột trên gương mặt cảu cậu làm An Tưởng chú ý, cô tới gần hỏi: “Con có sao không?”
An Tử Mặc lấy lại tinh thần, sau đó lấy một cái điện thoại từ trong ba lô của mình ra.
Điện thoại này là món quà An Tưởng tặng cậu trước khi cô đi. Nửa năm qua, lúc nào cậu cũng mang nó bên người mình, nghe giọng nói trong điện thoại hàng ngàn hàng vạn lần. Lúc này An Tử Mặc đưa điện thoại cho An Tưởng, “Điện thoại này là mẹ để lại cho con, mẹ có còn nhớ không?”
Hình nền điện thoại là ảnh tự sướng của An Tưởng. Trong ảnh, cô cười rất tươi. Trong điện thoại có rất nhiều đoạn voice chat, nghe xong những cái này, An Tưởng cảm thấy rất ngạc nhiên. Nhưng ngoài ngạc nhiên ra thì An Tưởng chẳng còn cảm xúc gì khác.
“Xin lỗi, cô không nhớ những cái này.” An Tưởng buồn bã nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu bé, đầu ngón tay cô hơi động đậy, giơ tay lên xoa đầu cậu nhóc, “Con đừng đau lòng, cô nấu cơm trưa cho con nhé?”
An Tưởng biết nấu cơm, tay nghề cô cũng không tồi. Chắc chắn sau khi ăn xong tâm trạng của cậu nhóc sẽ tốt hơn.
Nghe vậy, hai mắt An Tử Mặc sáng lên.
Lúc An Tưởng đứng dậy đi vào trong bếp nấu đồ thì cậu lấy dao cắt hoa quả lên cắt vào ngón tay mình. Mùi máu thơm trào ra, hương xoài mê người lập tức tràn ngập trong phòng khách.
An Tưởng dừng chân lại. Cô không nhịn được mà bị mùi hương kia hấp dẫn.
[Bạn nhỏ thơm quá!]
[Thèm ăn ghê.]
Hít hà.
Tiếng nuốt nước bọt.
Hành động này của cô hoàn toàn giống với lúc hai người mới gặp nhau.
Bây giờ An Tưởng là quỷ hút máu, hơn nữa khứu giác của cô nhạy cảm hơn hẳn người thường, nhu cầu về máu cũng hơn hẳn so với lúc còn làm con người. An Tử Mặc không tin cô không bị mùi hương này mê hoặc.
An Tử Mặc nhịn sự sung sướng dưới đáy lòng, bóp mạnh ngón tay để chảy nhiều máu hơn, sau đó ngẩng đầu lên, mở to mắt, làm vẻ ngây thơ nhìn An Tưởng: “Mẹ ơi, con bị chảy máu rồi!”
Hồn An Tưởng như bị giọt máu đỏ kia kéo đi, hai mắt dán chặt vào nó. Không chỉ vậy, cô còn li3m li3m khóe môi, liên tục nuốt nước bọt, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm An Tử Mặc như sói đói. Qua một hồi đấu tranh giữa cơn khát máu và lý trí, cuối cùng An Tưởng chọn bình tĩnh lại. Bây giờ An Tử Mặc vẫn còn là trẻ con, dù cô có đói đến mức nào cũng không thể ra tay với một bạn nhỏ được.
An Tưởng tiếc nuối thu tầm mắt lại, xoay người đi tìm băng dán cá nhân. Sau đó cô lấy băng dán cuốn chặt vào miệng vết thương, nhẹ nhàng nói với An Tử Mặc, “Được rồi, vậy là không chảy máu nữa rồi!”
An Tử Mặc: “……” Nghi ngờ cuộc đời.
“Trẻ con không được chơi đồ vật sắc nhọn đâu nha.” An Tưởng cất con dao kia đi, ở đầu lưỡi dao dính một giọt máu. An Tưởng nuốt nước miếng, lưu luyến dùng khăn giấy lau giọt máu kia đi, “Cô đi nấu cơm cho con ăn, con phải ngoan ngoãn nghe lời đấy biết không?”
“……” Nếu không có thuật đọc tâm, có lẽ An Tử Mặc thật sự cho rằng An Tưởng thờ ơ trước dụ hoặc.
Rồi xong.
Bây giờ cậu phải làm thế nào mới thu hút được sự chú ý của mẹ mình nhỉ? Làm đến thế này mà mẹ vẫn còn giữ bình tĩnh được nữa là…