An Tưởng về phòng rửa mặt rồi đi ngủ luôn. Cô ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau. Người giúp việc mang một hộp đồ chuyển phát nhanh để vào phòng của cô. Đó là đồ từ An gia gửi tới, bên trong có giấy tờ tùy thân của An Tưởng cùng thẻ ngân hàng. Không chỉ vậy trong đó còn có hai tờ giấy chứng nhận sở hữu nhà cùng chìa khóa phòng.
Đang lúc An Tưởng ngơ ngác nhìn đống đồ đó thì cô nhận được điện thoại.
Là An Ngạn Trạch.
Vẻ mặt An Tưởng hiện lên nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cô nhận điện.
“Em nhận được đồ chưa?”
An Tưởng nhỏ giọng ừ một tiếng.
Giọng điệu An Ngạn Trạch từ tốn nhẹ nhàng, không khác gì bình thường: “Không phải em bảo muốn dời hộ khẩu sao? Bây giờ em cầm giấy chứng nhận thân phận tới cửa đồn công an, anh đứng đây chờ em.”
“Anh Trạch…” Tâm trạng An Tưởng càng phức tạp hơn, cô không biết nên nói gì cho phải.
Đầu bên kia điện thoại, An Ngạn Trạch cười khổ hai tiếng: “Tưởng Tưởng, anh sẽ không bám lấy em. Nếu em quyết định rời khỏi An gia, anh sẽ đồng ý. Nhưng em là một cô gái, cứ ở chỗ Bùi Dĩ Chu cũng không hay, vì thế sau khi dời hộ khẩu xong thì em đến ở căn phòng anh chuẩn bị cho em đi.”
“Vâng, thế bây giờ em qua.”
An Tưởng ngắt điện thoại, chui ra khỏi chăn đi vào nhà vệ sinh.
Khuôn mặt trong gương vẫn tái nhợt như bình thường. An Tưởng nhanh chóng rửa mặt, sửa sang lại sau đó cầm đồ ra khỏi phòng.
Hai ba con Bùi Dĩ Chu đang ngồi ăn trên bàn ăn. Ánh mắt An Tử Mặc nhìn cô vẫn kỳ lạ như cũ, còn Bùi Dĩ Chu lại khá bình tĩnh.
“Em ngủ ngon không?”
An Tưởng gật đầu, “Tôi ngủ ngon. Cảm ơn Bùi tiên sinh đã quan tâm.”
“Ừ, không cần khách sáo.” Bùi Dĩ Chu chủ động kéo ghế cạnh mình ra, “Cùng ngồi xuống đây ăn sáng đi.”
An Tưởng từ chối: “Tôi chuẩn bị ra ngoài làm chút việc nên không ăn đâu.”
Bùi Dĩ Chu hơi nhướng mày. An Tử Mặc không khỏi nắm chặt dao trong tay mình, vẻ mặt cậu trở nên căng thẳng ngay lập tức.
An Tưởng không định giấu hai người, nói thẳng: “Anh tôi đồng ý cho tôi dời hộ khẩu rồi, vì thế tôi phải đến đồn công an để làm thủ tục.”
Nghe vậy, Bùi Dĩ Chu và An Tử Mặc cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Dĩ Chu chủ động bảo người lái xe đưa An Tưởng đi. An Tưởng nghĩ con đường kia đi khá hẻo lánh, vì thế cô cũng không từ chối, chào hai ba con anh rồi cô đi luôn.
Bóng dáng rời đi của cô vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, cô vừa rời đi thì An Tử Mặc ném mạnh con dao trên tay xuống, xách cặp ủ rũ đi học. Bùi Dĩ Chu cũng không nói gì thêm, mở đống tài liệu đang chồng chất trên bàn ra để xử lý.
Xe chạy thẳng tới đồn công an. An Ngạn Trạch đứng cửa chờ đã lâu.
An Tưởng đi từ xa đã thấy bóng dáng cao ráo của anh rồi. Cô hít một hơi thật sâu giấu đi sự căng thẳng của mình, từ từ đi đến trước mặt anh.
“Anh Trạch.”
An Ngạn Trạch liếc mắt nhìn cô một cái, “Đi thôi.”
An Tưởng đi sau An Ngạn Trạch. Vì hai người tới sớm nên gần như chẳng phải chờ mà vào làm luôn thủ tục.
Đang lúc An Tưởng cầm chìa khóa trong ba lô, định nói gì đó thì bên tai cô vang lên giọng nói từ tốn của An Ngạn Trạch: “Chú đã chết. Theo di chúc, chú cho em 5% cổ phần của công ty. Tiền lãi hàng tháng sẽ được gửi vào thẻ anh đưa cho em. Phòng thì anh đưa em hai căn, một căn trong nội thành, nếu anh không nhầm thì nó ở gần trường đại học C. Không phải em muốn đi học sao? Nếu em đỗ đại học C thì ở đó đi học cũng khá tiện.”
An Ngạn Trạch dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Căn còn lại là một căn biệt thự ngoài trời. Em có thể đưa bạn mình đến đó mở tiệc rồi chơi. Do em không có bằng lái nên anh không cho em xe. Vốn lưu động còn lại của công ty cũng không nhiều, tầm 500 đến 700 vạn gì đó. Thời gian trước công ty lâm vào khủng hoảng tài chính, chú mang hết tiền để vào công ty rồi, vì thế…”
Anh càng nói An Tưởng càng cảm thấy khó chịu.
An Hòa Nguyên tham lam độc ác, trong lòng ông ta chỉ có An Bảo Châu cùng mấy anh em An gia khác, làm sao có thể chia tài sản cho cô được. Cô có thể đoán được qua qua lí do An Hòa Nguyên chết, cũng biết được những thứ cô nhận được đến từ đâu.
An Ngạn Trạch… Anh làm vậy là do sợ cô sống một mình bên ngoài quá khó khăn.
“Tưởng Tưởng?”
Một gương mặt phóng to trước mặt cô. Đôi mắt đào hoa của người đàn ông chăm chú nhìn cô, “Em khóc à?”
An Tưởng không khóc, nhưng mũi cô hơi cay cay.
Cô mới ngủ có 5 năm thôi, vậy mà khi tỉnh lại, cảnh còn người mất.
“Anh Trạch, cảm ơn anh.” An Tưởng sụt sịt mũi, nức nở nói mấy chữ.
Mặt An Ngạn Trạch không giấu nổi ý cười. Anh lấy tay mình xoa đầu An Tưởng, “Em không cần nói mấy lời khách sáo như vậy đâu, em biết anh sẽ không để em lại một mình mà.”
An Tử Mặc cất giấy tờ tùy thân của mình vào trong ba lô, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Em ăn sáng chưa?”
An Tưởng thật thà lắc đầu.
“Em có muốn đi ăn với anh không? Sau đó anh đưa em qua chỗ nhà xem qua một chút?”
An Tưởng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Hai người chọn một nhà hàng rồi vào trong ăn cơm. Lúc ăn cơm An Ngạn Trạch cũng không có bất cứ biểu hiện bất thường nào, anh ăn như bình thường, nói chuyện cũng như bình thường. Điều này làm An Tưởng dần bình tĩnh trở lại. Sau đó An Tưởng đi cùng anh đi xem phòng, lại đến siêu thị mua một số đồ dùng cần thiết nữa. Chớp mắt cái đã đến giữa trưa. Sau khi An Ngạn Trạch rời đi thì An Tưởng thu dọn đồ đạc sau đó nằm bẹp ở phòng khách.
Nằm nghỉ một lúc lâu, An Tưởng mới nhớ tới mình còn chưa gọi lại cho Bùi Dĩ Chu.
Cô duỗi tay cầm lấy điện thoại mình mới mua. Mở điện thoại ra một lúc cô mới nhận ra mình không có số của anh.
An Tưởng vò đầu, lại cầm túi lên đi tới Bùi gia một chuyến.
Bùi Dĩ Chu không ở nhà, nhưng ở phòng khách có mấy bạn nhỏ đang vui đùa với nhau. Đứa lớn chừng mười bảy mười tám tuổi, đứa nhỏ tầm tuổi An Tử Mặc. Tất cả các bạn nhỏ ấy đều rất đáng yêu, trong đó còn có hai đứa nhỏ khá giống nhau, có lẽ là anh em sinh đôi.
An Tưởng: “……” Bùi Dĩ Chu đẻ giỏi thật đấy!
Như nhận ra tầm mắt của An Tưởng, mấy người đang vui đùa với nhau đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy An Tưởng, tất cả đều trừng to hai mắt, ai cũng khiếp sợ.
Bùi Thần: “Tưởng, Tưởng Tưởng?”
Bùi Nặc: “Cụ bà!!!”
Bùi Ngôn: “Cụ bà!!!”
An Tưởng: “……???”
Lúc trước bị gọi là mẹ đã đủ ngạc nhiên rồi, sao bây giờ cô còn lên chức bà luôn vậy? À không, phải là cụ bà mới đúng chứ??
An Tưởng còn chưa biết nên trả lời như nào, cặp anh em sinh đôi kia đã sung sướng nhào qua.
“Cụ Tưởng Tưởng ơi, cháu biết là trời cao không nỡ đối xử với cụ như vậy mà ~” Bùi Nặc ôm đùi An Tưởng, hai mắt cô bé đỏ lên, “Chúng cháu nhớ cụ nhiều lắm!”
“Hả?”
“Cụ ơi, cụ có thể tiếp tục ép nước trái cây cho chúng cháu uống nữa không?”
“Hả??”
Nước trái cây? Nước trái cây gì?
Cô ép nước trái cây cho người khác uống lúc nào hả???
An Tưởng ngơ ngác nhìn mấy bạn nhỏ.
Hai bạn nhỏ không nhận ra điều gì kỳ lạ, một trái một phải nắm tay An Tưởng dắt cô về phía ghế sô pha. Hai bạn nhỏ vừa đi vừa nói: “Mặc Mặc cùng cụ Bảy đến công ty rồi, nếu ông ấy thấy cụ chắc ông ấy sẽ vui lắm. Chắc chắn cháu sẽ nói cho Mặc Mặc biết mẹ ông ấy về rồi!”
An Tưởng bị ấn ngồi vào giữa ghế. Lúc này cô mới nhận ra có lẽ hai bạn nhỏ kia nhận nhầm cô với người vợ hồng nhan bạc mệnh của Bùi Dĩ Chu rồi.
Cô không tức giận mà nở một nụ cười lịch sự: “Mấy đứa nhầm rồi, chị không phải mẹ Mặc Mặc đâu.”
“Hả?” Bùi Nặc mở to mắt, sau đó lắc đầu mấy cái thật mạnh, “Không không không, cụ chính là mẹ của Mặc Mặc.”
“Chị không phải thật mà…”
Lúc này Bùi Ngôn nói hen vào: “Thế tên chị là An Tưởng đúng không?”
An Tưởng gật đầu: “Đúng, chị tên An Tưởng.”
Cả ba anh em nhìn nhau, sau đó đồng thanh trả lời: “Thế thì đúng là mẹ Mặc Mặc rồi.”
“……??”
Ba đứa nhỏ này bị làm sao thế?
An Tưởng há hốc mồm vài giây. Sau đó cô quyết định nghiêm túc hỏi: “Mẹ của Mặc Mặc là con người đúng không?”
“Đúng, là con người.”
“Thế mấy đứa xem cái này là cái gì?” An Tưởng hé miệng, lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn cho ba bạn nhỏ xem. Sau khi thấy răng nanh, mấy bạn nhỏ im lặng.
“Vì thế chị là quỷ hút máu, chẳng qua cùng tên và trông hơi giống mẹ Mặc Mặc thôi, chứ không phải mẹ thằng bé đâu!”
Những chứng cứ được An Tưởng đưa ra liên tục đã thành công thuyết phục ba bạn nhỏ đối diện.
Bùi Nặc và Bùi Ngôn còn nhỏ, Bùi Thần lại chuẩn bị thi đại học. Vì thế hai ba con Bùi Dĩ Chu và An Tử Mặc không nói thân phận phức tạp của An Tưởng cho ba người họ biết. Vì thế cả ba chẳng biết gì về thân phận ban đầu của An Tưởng. Cả ba cùng ngơ ngác nhìn An Tưởng.
An Tưởng trước mắt cùng An Tưởng trong quá khứ quá giống nhau. Chẳng qua bây giờ cô trắng hơn, gầy hơn, tóc đen hơn, còn đâu chẳng khác gì lúc trước cả.
Nói thế nào thì Bùi Thần cũng trưởng thành hơn các em của mình. Cậu nắm tay hai bạn nhỏ, “Chúng mình nhận nhầm người rồi, đừng làm phiền chị ấy nữa.” Nói xong cậu lại cẩn thận ngắm An Tưởng, càng nhìn cậu càng cảm thấy sợ hãi. Không chỉ khuôn mặt mà hơi thở mùi nước đào và ánh mắt của cô cũng chẳng khác gì An Tưởng.
“Thật sự không phải sao ạ?” Bùi Thần vẫn nghi ngờ.
An Tưởng lắc đầu: “Trước đó vì một số lý do ngoài ý muốn nên chị mới thành quỷ thực vật, chị vừa mới tỉnh không bao lâu, vì thế không phải đâu!”
Quỷ thực vật, vừa mới tỉnh không bao lâu…
Hai cụm từ cô vừa nói làm Bùi Thần nhớ đến mấy câu chuyện mượn xác gửi hồn.
Có phải là hồn An Tưởng xuyên vào cơ thể loài người, sau khi cơ thể loài người kia chết đi thì hồn cô về cơ thể ban đầu, rồi mất trí nhớ không?
Mẹ kiếp!!
Bùi Thần cảm thấy mình đã khám phá ra sự thật.
Nếu An Tử Mặc biết mẹ mình tỉnh lại sau đó quên mình, có phải ông ấy điên luôn không?!?!
Nghĩ đến mấy việc điên rồ An Tử Mặc từng làm cùng tính cách khác hẳn quỷ thường của cậu nhóc, Bùi Thần cẩn thận nuốt nước bọt, sau đó lại gần An Tưởng hơn một chút, “Chị Tưởng Tưởng à…”
“Hả?”
Cô ngơ ngác nhìn Bùi Thần.
Bùi Thần cẩn thận nói: “Thật ra… Chị chính là mẹ Mặc Mặc.”
“……”
“Nói ra chắc chị không tin, nhưng em nghĩ sau khi chị làm quỷ thực vật, hồn chị xuyên vào cơ thể con người, sau đó cùng cụ Bảy nhà em sinh ông em ra. Sau đó chị bị ung thư, chết đi rồi hồn về cơ thể ban đầu của mình. Sau khi tỉnh dậy thì chị quên mất chúng em, cũng quên cả chồng con chị, nghĩ rằng con chị không phải con chị, chồng chị không phải chồng chị.”
“……????”
An Tưởng: “Em có thể nói dễ hiểu hơn được không?”
Với chỉ số thông minh khiêm tốn của cô thì cô không nghe hiểu lời Bùi Thần nói!!!
Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc thôi mà, sau tự dưng lại mọc ra một ông chồng, một đứa con, còn cả một đàn cháu chắt thế này???
An Tưởng cảm thấy thế giới này đang xảy ra nhiều vấn đề quá nghiêm trọng.
Bùi Thần biết An Tưởng cảm thấy khó hiểu, nhưng tất cả di vật của An Tưởng Bùi Dĩ Chu đều khóa lại hết rồi, bây giờ muốn lấy cũng không lấy được ra. Cậu tốn hết nước bọt kể lại cho An Tưởng nghe những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, sau đó lại cảm động kể lại những chuyện lúc cô chết. Cuối cùng cậu lấy một bức ảnh chụp An Tưởng lúc còn sống ra, sau đó chỉ vào người trên ảnh nói.
“Chị nhìn nè, đây là ảnh chụp cả nhà chúng mình.”
An Tưởng nhìn qua thì bị kinh ngạc.
Người đứng giữa mấy người Bùi Dĩ Chu chính là… cô sao???
Khuôn mặt quá giống nhau, nếu nhìn không kỹ còn tưởng là chị em sinh đôi.
Vì thế cô thật sự mất trí nhớ sao?
Vì thế cô thật sự xuyên vào cơ thể con người sau đó sinh con, làm vợ người ta còn làm cả cụ người ta nữa???
“Nhưng mà… chị không nhớ.” Ký ức của An Tưởng chỉ dừng lại ở trước lúc cô hôn mê thôi, cô không có ấn tượng gì về tất cả những chuyện kia.
Bùi Thần cất ảnh đi, cậu càng chắc chắn hơn: “Vì thế em mới bảo chị mất trí nhớ rồi!”
“Không, không thể nào…”
“Em nghĩ chị chê An Tử Mặc hư quá, buồn quá nên mới tự phong ấn ký ức của mình.”
Khi còn nhỏ Bùi Thần cũng từng có một vài ký ức đau khổ. Do quá đau khổ nên não cậu tự động phong ấn những ký ức đó. Tuy rằng cậu không nhớ mình đã từng trải qua điều gì nhưng cậu cảm thấy rất đáng tiếc. Dù sao thì quỷ hút máu chỉ có cơ hội trăm năm một lần được phong ấn ký ức của mình, thế mà cậu lại dùng hết cơ hội quý như vậy từ rất sớm. Vì thế cậu mới tiếc.
“Thật, thật hả?” An Tưởng nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, “An Tử Mặc… rất hư sao?”
Vừa dứt lời, bóng dáng hai ba con xuất hiện.
Bạn nhỏ đeo cặp sách bình tĩnh nhìn Bùi Thần, ánh mắt cậu không giấu chút sự lạnh lùng nào.
Khóe mắt Bùi Thần giật giật, đột nhiên cậu cảm thấy… Hình như mình đã làm sai cái gì đó.
Tác giả có lời muốn nói:
An Tử Mặc: Mẹ, con ngoan lắm mà ~