Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 95




Ngoài mặt An Tưởng bình tĩnh, nhưng lúc xoay người đi cô vẫn không nhịn được buồn bã.

An Ngạn Trạch là người thân duy nhất của cô, cô cũng chỉ coi anh là người thân của mình. Vì thế An Tưởng không thể chấp nhận tình cảm gì khác với anh ngoài tình thân. Dù là anh thích cô do áy náy hay là thích cô thật, với An Tưởng mà nói, cô cũng không thể chấp nhận được.

Từ nay về sau, cô thật sự không còn chỗ để về rồi.

Máy bay từ từ bay lên trên trời.

An Tưởng dụi dụi đôi mắt đang cay cay của mình, nghiêng người dựa lưng vào ghế ngủ. Trong mơ, cô trở lại khi mình còn nhỏ. Khi đó cô vẫn bị nhốt trong cái tháp nhỏ kia, không được ra ngoài cũng không được thấy ánh sáng, bóng đen bao trùm lấy cơ thể cô, rất nhanh làm cô bừng tỉnh vì sợ.

“Đến nơi rồi.”

Âm thanh vang lên bên tai làm An Tưởng ngồi thẳng. Phong cảnh ngoài cửa sổ làm cô thoát khỏi giấc mơ kia.

Đây là Giang Thành.

Chờ máy bay dừng hẳn, An Tưởng hoàn hồn đứng dậy đi xuống với Bùi Dĩ Chu.

An Tưởng phát hiện chỗ này không phải là sân bay. Đây giống như trang trại tư nhân hơn, máy bay dừng trên mặt cỏ. Cách đó không xa có vài căn biệt thự. Cô còn chưa kịp quan sát khung cảnh xung quanh thì nhận được một tầm mắt mãnh liệt dừng lại ở người mình.

An Tưởng nhìn theo hướng phát ra ánh mắt thì đụng phải hai con mắt đen láy.

Bạn nhỏ đó chừng bốn năm tuổi, có một mái tóc khá đẹp. Tóc rũ xuống trán của cậu nhóc, làn da cậu trắng nõn, đôi môi hồng hào, hàng mi dày phủ lấy đôi mắt xinh đẹp. Cậu nhóc như vừa đi bữa tiệc về, mặc một bộ vest nhỏ được thiết kế riêng, dáng vẻ cậu bình tĩnh trưởng thành, không có vẻ ngây thơ ngốc nghếch của các bạn nhỏ bằng tuổi.

Dù là khí chất hay dáng vẻ, bạn nhỏ này cũng đều rất xuất sắc. Giống y như một chàng trai quý tộc đi từ trong tranh cổ ra vậy.

An Tưởng còn chưa kịp thu ánh mắt lại thì bạn nhỏ kia đi đến trước mặt cô. Bạn nhỏ đó ngẩng đầu lên, trong mắt cậu có ánh sáng mà An Tưởng nhìn không hiểu. Một lát sau, cô nghe thấy cậu gọi…

“Mẹ ơi.”

“……??”

“!!!”

An Tưởng ngu người, bạn bạn bạn bạn nhỏ này gọi cô là cái gì cơ?

Bùi Dĩ Chu đứng bên cạnh bất lực giơ tay vỗ trán. Rồi xong, anh quên bảo con mình là mẹ nó mất trí nhớ rồi.

An Tử Mặc ngày nhớ đêm mong mẹ mình. Sau khi biết được mẹ đã trở về cơ thể ban đầu của mình, tâm trạng này của cậu càng trở nên mãnh liệt hơn. Cậu cố gắng học lễ nghi, cố gắng mở lòng đón nhận mấy cái ý tốt ngớ ngẩn, trở nên dịu dàng bao dung. Cậu chỉ muốn trở thành dáng vẻ mẹ mình muốn trong thời gian ngắn nhất. Chắc hẳn lúc đó cô sẽ rất vui vẻ.

Nhưng mà…

An Tử Mặc không tránh ánh mắt xa lạ và khó hiểu của An Tưởng.

Cậu nhóc rất thông minh, không cần hỏi cũng biết có chuyện gì đã xảy ra.

Sự vui sướng trong ánh mắt cậu nhanh chóng chuyển thành sự lạnh lùng. Não cậu đông cứng như dừng hoạt động. Trong kế hoạch của cậu không có mục “Mẹ quên mất cậu”, vì thế An Tử Mặc không biết nên xử lý như nào.

An Tưởng từ từ lùi về sau hai bước, đột nhiên cô nhớ tới những lời An Ngạn Trạch từng nói với mình.

Nhìn bạn nhỏ đang yếu đuối trước mặt, An Tưởng không cảm thấy bị xúc phạm, cô nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, cười dịu dàng: “Cháu là con của Bùi tiên sinh à?”

An Tử Mặc mím môi, cảm xúc buồn bã và tức giận chiếm lấy lý trí của cậu. Cậu không chút suy nghĩ nói: “Con cũng là con của mẹ.”

“……”

Bầu không khí lại rơi vào im lặng.

An Tưởng không thể ngờ được một bạn nhỏ vừa gặp mình đã nói như thế rồi. Hơn nữa còn nói trước mặt Bùi Dĩ Chu nữa chứ. Cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa tò mò.

Tuy rằng cô cũng không biết quá nhiều về Bùi Dĩ Chu, nhưng cô biết với tính cách của anh anh sẽ không làm mấy việc như tìm thế thân. Vì thế cô cũng không quá để tâm tới lời nói lúc trước của An Ngạn Trạch. Cô chỉ tò mò không biết người vợ đã chết của Bùi Dĩ Chu giống mình đến mức nào mà đến con anh cũng nhận nhầm mẹ.

Nhưng dù nói thế nào thì An Tưởng bị nhận nhầm thành người khác, cô cũng cảm thấy không vui. Đổi lại là ai bị như thế cũng sẽ không vui nổi.

Bầu không khí cứ im lặng như vậy.

An Tưởng không nói lời nào, An Tưởng cũng không nói lời nào, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Bùi Dĩ Chu xoa chân mày, chủ động đứng ra làm dịu bầu không khí: “Quản gia, chắc là An tiểu thư mệt rồi, ông mau đưa cô ấy về phòng nghỉ đi.”

“Vâng. Mời An tiểu thư đi theo tôi.”

Nhìn bóng dáng An Tưởng rời đi, An Tử Mặc không nhịn được cơn giận trong lòng. Bệnh tâm lý của cậu cũng chưa được chữa khỏi hoàn toàn, thậm chí sau khi An Tưởng chết đi nó còn trở nên nặng hơn. Sự tồn tại của An Tưởng làm bệnh của cậu trở nên đỡ hơn, thậm chí đó còn là tín ngưỡng giúp cậu chống đỡ, nhưng bây giờ…

Mẹ không nhớ cậu nữa!

Không nhớ cậu thì thôi, lại còn nghĩ cậu coi cô là thế thân??

Thế cái quỷ gì, tự mình thế mình à?

An Tử Mặc cảm thấy khó chịu, mắt cậu đỏ lên. Cũng không biết là do quá tức giận hay quá kích động nữa.

Bùi Dĩ Chu phất tay ý bảo người giúp việc lui xuống. Anh tiến lên hai bước ngồi xổm trước mặt An Tử Mặc.

“Như con đã thấy, An Tưởng bị phong ấn ký ức.”

“Tại sao?” An Tử Mặc nắm chặt tay lại, “Sự tồn tại của con làm mẹ đau khổ nên mẹ mới chọn quên con sao? Thế mẹ còn về làm gì cơ chứ?”

Sau khi biết được thân phận quỷ hút máu của mình, An Tử Mặc bắt đầu tìm hiểu về quỷ hút máu.

Trong kiếp sống dài đằng đẵng của quỷ hút máu, nếu có một số ký ức làm bọn họ đau khổ thì bọn họ có thể chọn phong ấn lại ký ức đó.

Rõ ràng cậu đã chờ mong được gặp lại An Tưởng đến vậy, tại sao… cô lại chọn quên đi?

Là do cậu không ngoan, không nghe lời sao? Hay chỉ đơn giản là do cô không muốn cậu? Những lời hứa hẹn trước đó cô nói đều là nói dối sao? Dù sao thì thứ người lớn am hiểu nhất cũng chính là nói dối.

Từ trước đến nay, suy nghĩ của An Tử Mặc vừa cực đoan vừa cố chấp, sau khi đi vào ngõ cụt thì cậu rất khó thoát ra.

Nhìn An Tử Mặc đang bướng bỉnh, Bùi Dĩ Chu thở dài, “Con cảm thấy mẹ con sẽ chủ động phong ấn ký ức của mình sao?”

An Tử Mặc không nói lời nào.

“Con cho rằng mẹ con sẽ chọn quên con sao?”

Nghĩ đến những việc xảy ra trong quá khứ, An Tử Mặc không chắc chắn lắm.

“Cô ấy yêu con như vậy cơ mà.” Bùi Dĩ Chu nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của con mình, ánh mắt anh vừa chiều chuộng vừa bất đắc dĩ, “Ngốc ạ.”

Cuối cùng An Tử Mặc cũng thoát khỏi cảm xúc kia.

Hai mắt cậu đỏ lên, vẻ mặt tủi thân như chú hổ con bị bỏ rơi.

“… Đó là anh mẹ con làm sao?”

“Hẳn là vậy.” Bùi Dĩ Chu không giấu cậu nhóc, “Nếu ba đoán không sai thì đó chính là tác phẩm của An Ngạn Trạch.”

Nghĩ đến mấy người anh em làm người ta ghét của An gia, sắc mặt của An Tử Mặc lập tức trở nên khó coi. Cậu biết khi An Tưởng còn nhỏ An Ngạn Trạch từng giúp đỡ cô, nhưng mà mấy cái giúp đó đều có mục đích cả. Nếu không phải anh ta tự ý đưa An Tưởng đến chỗ lạnh thì An Tưởng cũng sẽ không bị câm, cuộc đời cô cũng sẽ không đau khổ như vậy. Dù cho về sau An Ngạn Trạch có hối hận, có làm nhiều thứ vì An Tưởng nhưng cũng không thay đổi được sự thật chính anh ta là người làm An Tưởng tổn thương.

Nhắc đến bị câm, An Tử Mặc nhớ tới vừa rồi mẹ cậu có nói chuyện.

“Có lẽ đó cũng do An Ngạn Trạch làm.” Không chờ An Tử Mặc mở miệng hỏi, Bùi Dĩ Chu chủ động trả lời.

An Ngạn Trạch có thể dễ dàng cướp lấy tuổi thọ, sức khỏe thậm chí là vận may của người khác. Năng lực như thế của anh ta có thể làm người câm nói chuyện lại được cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Khuôn mặt An Ngạn Trạch cứ xuất hiện trong đầu An Tử Mặc. An Tử Mặc trở nên tức giận, cậu khó chịu nói: “Tên đó định làm gì? Có phải tên đó định tẩy não An Tưởng không?”

Bùi Dĩ Chu im lặng.

An Tử Mặc trừng to hai mắt, quên cả thở: “Anh ta bi3n thái như thế cơ hả?!”

Thật ra quỷ hút máu có quan hệ huyết thống yêu nhau cũng chẳng phải là chuyện hiếm thấy trong tộc quỷ hút máu. Chuyện đó giữa anh em thì càng thường gặp hơn, dù sao bọn họ cũng chẳng phải là loài người, sống được rất lâu, vì thế không cần để ý tới mấy cái ràng buộc về đạo đức. Nhưng An Tử Mặc từng là con người, anh em trực hệ mà yêu nhau là phải ngồi tù đấy!!!

Nghĩ đến tính cách vừa hiền vừa dễ bị bắt nạt như thỏ con của mẹ mình, An Tử Mặc lập tức cảm thấy trách nhiệm trên vai nặng hơn rất nhiều, lo lắng hỏi: “Thế mẹ con có nhớ lại được không?”

Bùi Dĩ Chu lắc đầu: “Phong ấn ký ức, giống như xóa tệp tin trên máy tính, không thể khôi phục lại được.”

An Tử Mặc định nói tệp tin trên máy tính xóa đi có thể khôi phục lại được, nhưng nghĩ tới não người không giống như máy tính, cậu lại im lặng.

“Nhưng nếu chủ nhân còn chấp niệm với những ký ức đó, hoặc là có tình cảm mãnh liệt với những người trong trí nhớ thì sẽ vẫn còn cơ hội nhớ lại.”

Chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả, đã từng có một đôi quỷ hút máu vì hết yêu nhau rồi mà phong ấn ký ức. Một trăm năm sau bọn họ lại gặp lại nhau, sau đó lại yêu nhau, sống với nhau. Ở với nhau được một thời gian thì hai người bị k1ch thích nhớ lại đoạn ký ức mình từng phong ấn một năm năm trước. Sau khi nhớ lại chuyện cũ thì đôi vợ chồng mới kết hôn đó bắt đầu ghét nhau ra mặt, tiếp tục phong ấn ký ức. Kết quả mở mắt ra họ lại yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên…

Vì thế Bùi Dĩ Chu tin rằng An Tưởng sẽ nhớ lại, dù sao thì…

“Cô ấy cũng yêu ba như vậy cơ mà.”

“Mẹ cũng yêu con như vậy cơ mà.”

An Tử Mặc và Bùi Dĩ Chu cùng nói ra lời đó, hai người cùng không giấu nổi sự tự tin trong lời nói.

Hai ba con đứng đối diện im lặng nhìn nhau, sau đó ăn ý dời ánh mắt đi.

“Tuy rằng con không thích ba làm ba con cho lắm, nhưng con ghét An Ngạn Trạch hơn.”

An Ngạn Trạch là bác của cậu theo huyết thống. Nghĩ đến việc bác mình trở thành ba dượng của mình, An Tử Mặc kinh tởm đến mức suýt nôn hết thức ăn của ngày hôm qua ra.

Bi3n thái, bi3n thái quá bi3n thái, không thể chấp nhận được.

Có chết cậu cũng sẽ không để mẹ mình về lại cái ổ sói kia đâu.

Cậu nhìn Bùi Dĩ Chu, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, “Thế ba phải tranh thủ theo đuổi mẹ con luôn đi. Đương nhiên là con cũng sẽ giúp ba.”

Bùi Dĩ Chu nhướng mày: “Con tốt bụng như vậy cơ à?”

An Tử Mặc khinh thường liếc nhìn anh một cái, sau đó thở dài, “Nếu ba mà thông minh hơn một chút thì con cũng không cần tốt như vậy…”

Bùi Dĩ Chu: “……”

Thằng nhóc thúi kia có ý gì?

Dù anh không có chỉ số thông minh 150 như nó thì anh cũng phải được 120 đó có biết không?

Đúng là thằng con hư!

Lúc nào cũng chỉ biết kích đểu anh thôi!

An Tử Mặc nói xong thì bắt đầu gợi ý cho ba mình, “Nếu bây giờ mà chúng ta không có quan hệ gì với mẹ con, với tính cách của mẹ con thì nhất định cô ấy sẽ không ở đây lâu. Người ta thường nói gần quan được ban lộc, vì thế nếu chúng ta muốn mẹ con ở lại đây thì ba sẽ phải tự tạo cơ hội cho mình. Vì thế con có cách này. Do hiện tại An Tưởng đang rất thiếu tiền nên ba có thể thuê mẹ con, để cho mẹ làm…”

“Ừ, cho mẹ con làm gia sư, dạy con học.”

An Tử Mặc tự dưng bị cắt ngang lời: “……?”

Cái gì đấy?

Ba lặp lại lần nữa xem, ba vừa nói cái gì cơ?

Bùi Dĩ Chu vỗ vỗ bả vai An Tử Mặc, nở nụ cười lịch sự cổ vũ cho cậu: “Học cộng trừ trong phạm vi 10 cùng gia sư của mình, con yêu à, con phải cố gắng học đó nha!”

“……”

Mẹ kiếp!

Đúng là đồ ba chó má!!

Lại dám để một thần đồng như cậu học cộng trừ trong phạm vi 10 sao?

Tác giả có lời muốn nói:

An Tử Mặc: Cho hỏi, làm thế nào để đóng vai trẻ con có chỉ số thông minh bình thường, học mấy cái dành cho học sinh chưa vào tiểu học?