Bùi Dĩ Chu mời cô giáo dạy lễ nghi tốt nhất đến cho An Tử Mặc.
Lần đầu tiên cô giáo dạy lễ nghi thấy An Tử Mặc thì cô cảm thấy hơi sợ. Cậu nhóc ngồi ngược sáng, gương mặt đen sì, trong mắt chứa sự trưởng thành và chững chạc mà lứa tuổi này chưa nên có. Ánh mắt cậu bình thản như một hồ nước lặng vậy, cả người như một cái cây mất hết sức sống, không phát triển cũng chẳng nở hoa.
“Mặc Mặc, đây là cô Từ.”
An Tử Mặc gật đầu, sau đó đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn cô giáo trẻ. Im lặng một lát rồi cậu vươn tay ra chào hỏi.
Cô giáo kia thấy vậy thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ lạnh băng của An Tử Mặc.
Bùi Dĩ Chu còn có việc, vì thế anh rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Bầu không khí yên lặng một lúc lâu. Cô Từ đang nghĩ xem nên đánh tan bầu không khí im lặng này như nào thì đột nhiên An Tử Mặc mở miệng: “Cô có thể dạy con mỉm cười không?”
“Hả?”
“Mỉm cười.” An Tử Mặc mím môi, sau đó đưa tấm ảnh cậu luôn giữ trong ngực cho cô giáo xem, “Giống như này.” Cậu chỉ vào cô gái trong ảnh.
Đó chính là An Tưởng.
Cô đứng dưới ánh nắng cười như hoa, rất dịu dàng.
Đột nhiên cô Từ nhớ tới lời dặn của người giúp việc trong Bùi gia. Cậu bé nhỏ tuổi này vì mẹ mình mới mất mà quyết tâm muốn chết. Cô yên lặng nhìn vào vết thương dưới cổ áo của An Tử Mặc, chầm chậm gật đầu đồng ý.
Cười mỉm, khóc thút thít, cười lớn, đó là những biểu cảm mà con người đã có từ lúc mới sinh. Nhưng An Tử Mặc rất ít khi cười, nếu có cười cũng chỉ là cười khinh bỉ, cười móc mỉa, cười nhếch mép. Chỉ riêng có cười một cách vui vẻ, hạnh phúc và dịu dàng thì cậu chưa cười bao giờ. Lúc này, cậu đứng trước gương nhìn bản thân mình, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, trông vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.
Khóe mắt cô Từ giật giật, khéo léo nói: “Con thử thả lỏng một chút xem?”
An Tử Mặc nhíu mày: “Con thả lỏng lắm rồi.”
Cô Từ nói: “Nhưng nhìn cười như này vẫn mất tự nhiên quá. Con nhìn cô cười như này nè.” Nói rồi cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, lộ ra hàm răng trắng nõn của mình.
An Tử Mặc như có suy nghĩ. Cậu học dáng vẻ của cô giáo rồi cười theo.
“Con thả lỏng chút nữa đi.”
“Đừng cứng người như vậy.”
“Hay con thử nghĩ về một số chuyện vui vẻ thử xem?”
Chuyện vui vẻ?
Trong đầu An Tử Mặc không khỏi hiện ra hình ảnh khi mình sống cùng với An Tưởng. Sau đó khóe môi cậu từ từ lộ ra một nụ cười.
Nụ cười đó như làm cả khuôn mặt câu sáng lên. Ánh mắt cô Từ sáng rực, hưng phấn nói: “Đúng đúng đúng, chính là như thế! Con cứ cười như vậy là được!”
An Tử Mặc đứng trước gương một lúc lâu, cho đến khi cô giáo rời đi cậu vẫn giữ nguyên nụ cười này. Thậm chí đến lúc gặp ba anh em nhà Bùi Nặc cậu vẫn giữ vẻ mặt đó.
“Chào buổi trưa các cháu.”
Phụt.
Bùi Thần vừa uống một ngụm nước, nghe vậy thì sặc ngay lập tức.
Cậu quay đầu lại thì thấy An Tử Mặc cười như một người máy. Bùi Thần cau mày, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
An Tử Mặc hoàn toàn không quan tâm tới sự thay đổi của Bùi Thần. Cậu về chỗ của mình, ngồi thẳng lưng, dùng dao nĩa cắt thức ăn.
Bùi Thần: “……?”
Bùi Thần nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Ông Tử Mặc, ông không sao chứ?”
An Tử Mặc không thèm nâng mắt lên, “Lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện.”
“……”
Con mẹ nó gặp quỷ rồi!!!
Bùi Thần biết cái chết của An Tưởng đã tạo một cú sốc lớn cho An Tử Mặc. Nhưng bây giờ cũng đã qua hai tháng rồi, không vượt qua được cú sốc đó thì cũng có thể hiểu được. Nhưng không đến mức… thay đổi tính cách 180 độ như này chứ?
Bùi Thần cảm thấy khó chịu trong lòng, “Tử Mặc, mai ông có muốn ra ngoài chơi không?”
An Tử Mặc: “Ông còn phải học.”
“Hả?”
“Ông chuẩn bị vào học lớp thiên tài của trường trung học số 1.”
Trường trung học số 1 chính là trường trung học tốt nhất ở Giang Thành. Mười năm trước chính phủ đã lập lớp thiên tài ở trường này, chuyên tuyển những đứa trẻ có chỉ số thông minh vượt qua người bình thường trên khắp cả nước. Năm nay An Tử Mặc còn chưa được 5 tuổi, dù là ở trong lớp thiên tài nhiều người tài nhưng cậu vẫn là người nhỏ tuổi nhất, cũng chính là người nổi bật nhất.
Trong lòng Bùi Thần càng cảm thấy khó chịu hơn.
An Tưởng không muốn An Tử Mặc học vượt lớp, sợ cậu bỏ lỡ thời thơ ấu đẹp đẽ của mình. Nhưng bây giờ An Tưởng đi rồi, tuổi thơ của An Tử Mặc cũng kết thúc tại đây.
Trong lòng Bùi Thần cảm thấy đau đớn. Cậu cố gắng nuốt nước mắt lại, nói: “Thế ba ông đồng ý à?”
An Tử Mặc gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng học ở đó thì phải đi rất xa nhà, ông…”
“Không sao, ông có thể tự chăm sóc cho bản thân.”
Từ trước đến nay, cậu toàn tự chăm sóc cho bản thân.
Đột nhiên An Tử Mặc nhớ đến An Tưởng, tay cậu hơi dừng lại một chút sau đó lại cúi đầu xuống cắt bò bít tết.
Mấy ngày sau đó An Tử Mặc đều nghiêm túc học lễ nghi. Thấy người giúp việc thì cậu sẽ lịch sự chào hỏi, cậu chơi với Bùi Nặc một cách đầy nhẫn nại và dịu dàng, cậu cũng dạy Bùi Thần học. Cậu gặp ai cũng nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười đó như cái mặt nạ cậu đắp lên trên gương mặt, đẹp thì đẹp thật, nhưng người hiểu rõ cậu sẽ cảm thấy sợ hãi, không rét mà run. Hai anh em sinh đôi vốn định chơi với An Tử Mặc, nhưng thấy vẻ mặt đó của cậu thì cả hai cũng phát sợ, mỗi lần thấy An Tử Mặc thì đều trốn đi.
An Tử Mặc ăn cơm đúng bữa, ngủ đúng giờ. Hành động của cậu hoàn hảo như một người máy được lập trình chính xác từ trước.
“Bùi Thần, cháu cần ông dạy học không?”
An Tử Mặc không thấy người khác liền đi vào trong phòng Bùi Thần.
Bùi Thần đang đau đầu với đề vật lý, cậu nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Ừ, thế ông không làm phiền cháu nữa.” An Tử Mặc nói xong thì từ từ rời khỏi phòng.
Từ trước đến nay An Tử Mặc chưa từng lịch sự và ngoan ngoãn đến như vậy.
Nhìn bóng dáng An Tử Mặc rời đi, Bùi Thần thở dài. Dường như cậu đã hiểu vì sao An Tử Mặc lại thay đổi như vậy. Đơn giản là cậu nhóc muốn trở thành một đứa trẻ hoàn hảo, muốn trở thành một An Tưởng thứ hai.
Nhưng mà…
An Tử Mặc chỉ có một, cậu không thể trở thành bất cứ ai khác.
Bùi Thần đứng dậy đuổi theo An Tử Mặc. Cậu thấy An Tử Mặc đang đứng trước gương tập cách cười, trong tay cậu nhóc cầm ảnh của An Tưởng, cố gắng bắt chước cô.
“An Tử Mặc, ông đừng tập nữa.” Bùi Thần đi lên giật lấy ảnh của An Tưởng, “Đủ rồi.”
Tự dưng bị Bùi Thần giật ảnh, vẻ mặt An Tử Mặc cứng lại, “Đưa ông.” Vẻ mặt cậu đen đi, trong mắt chứa đầy khí lạnh. Nhưng sau đó cậu nhận ra mình đã không “chuẩn mực”, trong mắt không giấu nổi sự tức giận. Nhưng cậu vẫn cong môi lên, nói một cách dịu dàng, “Bùi Thần, mau đưa ảnh chụp cho ông nào.”
Bùi Thần không chịu nổi nữa, cậu ỷ mình cao hơn to hơn An Tử Mặc nên giơ ảnh chụp lên cao, không cho An Tử Mặc lấy lại, “Chị An Tưởng đã chết rồi.”
“Đưa ông.”
“Ông làm những thứ này chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Ông bảo… Đưa ông.”
An Tử Mặc lặp lại lần nữa. Cậu mất hết kiên nhẫn, không giấu chút sự tức giận nào trong mắt.
Dáng vẻ của cậu nhóc làm Bùi Thần do dự, nhưng cậu vẫn nói: “Ông bỏ đi tính cách thật sự của mình, trở thành bé ngoan trong mắt mọi người, nhưng ông nghĩ làm vậy thì chị An Tưởng sẽ vui sao? Không, chị ấy không thấy được vì chị ấy đã không còn từ lâu rồi. Chị An Tưởng mong ông dịu dàng ngoan ngoãn nhưng chị ấy tuyệt đối không mong ông chỉ ngoan ngoãn với dịu dàng ở vẻ bề ngoài như này. An Tử Mặc, ông đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân mình xem, nụ cười bây giờ của ông là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng sao? Không phải, ông chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi!”
Bị nói trúng tim đen, An Tử Mặc quay đầu đi, cậu nghẹn ngào: “Không cần cháu quan tâm.”
“Sau khi chị An Tưởng chết, ai cũng đều khó chịu, chẳng ai vui vẻ. Nhưng ông Mặc Mặc à, ông còn có gia đình, có cháu, có Bùi Nặc, Bùi Ngôn. Chúng cháu sẽ cùng ông lớn lên, cùng ông quan sát sự thay đổi của thế giới này, chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên, trở thành những con người dịu dàng. Vì thế… Ông đừng như vậy nữa được không?”
Câu cuối cùng Bùi Thần nói rất cẩn thận, cứ như cầu xin An Tử Mặc vậy.
An Tử Mặc mím môi, từ từ dời tầm mắt đi, “Ông chỉ muốn mẹ mình thôi.”
“Tử Mặc…”
“Cháu chẳng hiểu gì hết.” An Tử Mặc không muốn nhiều lời với Bùi Thần nữa, cậu tránh khỏi chỗ Bùi Thần rời đi.
Bùi Thần cảm thấy bực mình, nhìn vào bóng dáng của An Tử Mặc hét lên: “An Tử Mặc, ông nghĩ rằng chỉ có mình ông mất mẹ sao?”
Bả vai An Tử Mặc run lên, cậu dừng chân lại.
Hốc mắt Bùi Thần đỏ lên, cậu cố nhịn tiếng nức nở của mình xuống, “Lúc ba mẹ cháu qua đời, em trai, em gái cháu còn chưa đầy tháng, đến cả tiếng ba mẹ chúng nó còn chưa được gọi. Cháu không đáng thương à? Hai đứa em cháu không đáng thương à? Ông còn có gia đình, còn có chúng cháu, về sau chúng ta không thể cùng nhau sống thật hạnh phúc được hay sao?!”
An Tử Mặc c ắn môi dưới không nói lời nào.
Bùi Thần cố bình tĩnh lại. Cậu đi qua, khom lưng xuống đưa ảnh cho An Tử Mặc: “Chúng cháu đều thích dáng vẻ hung dữ của ông, vì thế mai ông đừng học cái lễ nghi chết tiệt gì đó nữa. Dù chúng ta không lễ phép, không ngoan thì có sao? Đám người ngoài kia đến rắm cũng chẳng dám thả ra đâu!”
An Tử Mặc nhận lấy ảnh, cậu từ từ dựa trán mình vào bụng Bùi Thần, như dỡ ra áo giáp cứng cáp của mình ngày thường. Giờ phút này, dáng vẻ của cậu vừa tủi thân vừa bất lực.
Bùi Thần mất tự nhiên kéo thẳng môi mình. Sau đó cậu ngồi xuống ôm An Tử Mặc vào trong ngực, “Vì thế… ông có muốn ra ngoài chơi với chúng cháu không?”
“Ừ.”
“Lớp thiên tài thì sao?”
“Không đi nữa.”
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Bùi Thần cười tươi xoa đầu An Tử Mặc.
Qua hôm đó, An Tử Mặc lại trở về dáng vẻ ngày thường. Cậu vẫn học lớp lễ nghi nhưng không còn cố chấp như trước nữa. Ban ngày cậu đi học, tối về thì dạy nhóm cháu của mình học, chủ nhật thì ra ngoài chơi với gia đình mình, mỗi ngày đều có rất nhiều hoạt động.
Mỗi tối An Tử Mặc đều ra nghĩa trang, đến chỗ mộ An Tưởng nói chuyện với cô một lát. Cậu cao hơn được bao nhiêu cũng tâm sự với cô, được cô giáo thưởng cho phiếu bé ngoan cũng kể, ngay cả Bùi Thần thi trượt cũng kể cho cô nghe.”
Chớp mắt vào mùa hè. Sự nhớ nhung mẹ của An Tưởng tràn vào cả xương cốt.
Nhưng An Tử Mặc biết… Người chết đi không thể trở về, như tuyết rơi xuống hòa vào đất không thể trở về làm tuyết.
**
Hôm sau An Tử Mặc không đi học mà bị kéo Bùi Dĩ Chu đi đến một chỗ.
Trên đường đi anh không nói gì với cậu nhóc. Đến nơi Bùi Dĩ Chu mới nghiêm túc dặn dò: “Tí nữa chúng ta sẽ đi gặp An Ngạn Trạch, sau khi con thấy anh ta thì không cần nói gì. Chỉ cần nghe cẩn thận xem trong lòng anh ta nghĩ gì là được, nhớ đừng bỏ lỡ bất cứ chi tiết gì.”
An Tử Mặc thông minh, cậu lập tức hiểu ý của Bùi Dĩ Chu.
Mấy tháng qua Bùi Dĩ Chu vẫn luôn điều tra An Ngạn Trạch, bây giờ anh nghênh ngang vào trong nhà thế này chắc là phát hiện được điều gì rồi.
Sau khi vào nhà thì hai ba con được đưa đến phòng khách.
Không lâu sau, An Ngạn Trạch đi từ trong phòng đọc sách ra.
“Ngai quá, nãy tôi có việc cần xử lý gấp qua điện thoại, để Bùi tổng chờ lâu rồi.”
An Ngạn Trạch mặc một bộ quần áo thoải mái, anh ta đeo một cái kính màu bạc, đúng chuẩn dáng vẻ mặt người dạ thú.
“Bùi tổng có thể dành ra chút thời gian quý báu của mình tới chỗ nhỏ bé này của tôi, đúng là làm tôi bất ngờ.”
Bùi Dĩ Chu không thèm để ý tới lời châm chọc của An Ngạn Trạch, anh lạnh lùng nhìn An Ngạn Trạch, vào thẳng chủ đề: “Vợ tôi đâu?”
Anh thẳng thắn như vậy làm cả hai người còn lại kinh ngạc.
An Ngạn Trạch giữ vẻ kinh ngạc trên mặt mình: “Bùi tổng, anh có nhầm hay không?”
Bùi Dĩ Chu thẳng tay ném tài liệu qua, “Em gái anh, An Tưởng vì dị ứng máu người mà chết đi, vài ngày sau thì thi thể cô ấy được anh mang đi thiêu hủy. Nhưng điều kỳ lạ chính là cũng vào ngày hôm đó, An tổng lại thiêu hủy thi thể của một cô gái vô danh khác trong nhà xác.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Chu sáng quắc, như muốn nhìn thấu linh hồn An Ngạn Trạch, giọng anh càng sắc bén hơn: “An tổng, tôi và anh, chúng ta đều biết thân phận của vợ tôi. Cứ giấu như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Vì thế… Vợ tôi đang ở đâu?”