Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 82




“Trong điện thoại Bùi Thần bảo con không chịu nghỉ ngơi.”

An Tử Mặc rũ mắt xuống không trả lời.

Một bàn tay to đặt lên đầu cậu xoa hai cái, “Để ba bảo tài xế đưa con về nhà ngủ nhé.”

An Tử Mặc ngồi im không phản ứng, ánh mắt không rời khỏi An Tưởng.

Bùi Dĩ Chu biết không khuyên đươc cậu nhóc, anh vươn tay mạnh mẽ ôm cậu nhóc vào trong ngực, bế ra ngoài.

An Tử Mặc lấy lại tinh thần, ra sức giãy: “Buông tôi ra!”

An Tử Mặc đá mạnh mấy cái vài người Bùi Dĩ Chu, cậu lấy răng mình cắn mạnh vào bộ vest đắt đỏ của anh. Bộ vest đẹp đẽ bị phá tan rất nhanh.

Bùi Dĩ Chu không mảy may quan tâm, anh không dừng lại động tác của mình.

“Thả tôi xuống, tôi không ngủ được.”

“Chú mà không buông tôi xuống thì tôi giết chú!!!”

Cảm xúc dồn lại trong lòng làm An Tử Mặc mất đi lý trí, cậu gào lên, khuôn mặt tức giận, có vẻ đáng sợ mà những đứa trẻ không nên có.

Sau khi bế An Tử Mặc ra khỏi phòng bệnh, Bùi Dĩ Chu đặt cậu ngồi lên ghế, đứng từ cao nhìn xuống cậu nhóc.

“Bùi Thần bảo hết với ba rồi, con làm rất tốt.”

An Tử Mặc thở hổn hển, hai mắt cậu đỏ lên. Cậu không giãy giụa cũng không chạy đi chỗ khác, có lẽ do cậu mệt, không còn sức để làm những điều đó rồi.

Bùi Dĩ Chu ngồi xổm xuống trước mặt con mình, không còn làm tư thế người trên cao như trước đó nữa. Hai người ngồi ở vị trí bằng nhau, địa vị cũng bình đẳng với nhau.

“An Tử Mặc, con thông minh hơn mọi người rất nhiều, chắc hẳn con cũng hiểu cứ ngồi chờ đợi như vậy chỉ lãng phí thời gian thôi.”

“Quỷ hút máu có tuổi thọ từ 300 đến 500 năm, tôi không sợ phí.”

“Thế con cho rằng con lãng phí chút thời gian ấy thì mẹ con sẽ khỏe lên sao? Con cho rằng mình có thể trụ được đến tận lúc mẹ con tỉnh lại sao? Nhỡ đến lúc đó mẹ con tỉnh lại, con không chịu nổi nữa mà ngất đi thì con lại bắt mẹ con chăm sóc mình à?”

An Tử Mặc không nói được lời nào.

Mấy cái giãy giụa vừa rồi như rút hết sức lực của cậu. Cậu mệt mỏi dựa vào tường, mềm như một cục bông. Nhưng cậu vẫn quay đầu đi, không chịu nhận thua. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.

“Để ba trông mẹ con giúp con, khi nào cô ấy tỉnh lại thì ba sẽ gọi con.”

Cuối cùng An Tử Mặc cũng chịu nghe theo anh, nhìn qua chỗ Bùi Dĩ Chu nói: “Tôi không về nhà.”

“Được.” Bùi Dĩ Chu biết đây là giới hạn cuối cùng của cậu nhóc. An Tử Mặc đồng ý đi nghỉ ngơi là được rồi, anh nói tiếp, “Để ba bảo trợ lý mang cơm cho con, con ăn xong thì tắm rửa thay quần áo, sau đó ra ghế sô pha trên giường bệnh ngủ nhé.”

An Tử Mặc gật đầu đồng ý.

Cuối cùng Bùi Dĩ Chu cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh lấy ngón tay nới lỏng cà vạt của mình, quay lại phòng bệnh.

Cô gái nằm trên giường bệnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Mái tóc đen nhánh của cô như tôn lên gương mặt tái nhợt của cô, môi cô cũng trắng bệch, nhìn như một pho tượng tinh xảo vậy.

Bùi Dĩ Chu từ từ ngồi xuống, cẩn thận nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay.

Rất lạnh.

Hôm qua, lúc nghe được tin của cô, đầu tiên anh ngây người, sau đó hoảng sợ không biết nên làm như nào. Từ bé đến lớn, cảm xúc của anh chưa từng dao động và mất khống chế đến vậy.

Anh không thể chấp nhận được việc An Tưởng rời khỏi thế giới này, kể cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ.

Ngồi trên máy bay, Bùi Dĩ Chu không dám nhắm mắt một giây nào. Anh dùng tất cả các mối quan hệ và tiền bạc của mình để liên lạc với những chuyên gia về ung bướu hàng đầu thế giới. Anh cũng không quên giữ liên lạc liên tục với trong nước để theo dõi tình trạng bệnh của An Tưởng.

Anh nhìn vào linh hồn của cô. Nó không còn ánh sáng màu xanh lục đầy sức sống như lần đầu anh gặp cô nữa mà mờ mờ ảo ảo, lúc sáng lúc tối. Màu sắc của nó bắt đầu bị vẩn đục. Khi mà ánh sáng linh hồn cô tắt đi, không sáng lên nữa, đó cũng chính là lúc cô mãi mãi ngủ say.

Bùi Dĩ Chu buồn bã, cúi đầu chạm môi vào đầu ngón tay An Tưởng.

Hình như An Tưởng cảm nhận được, đầu ngón tay cô hơi run, tuy chỉ động nhẹ nhưng Bùi Dĩ Chu vẫn tinh ý phát hiện ra.

“Ưm…”

Có tiếng kêu phát ra từ cổ họng cô, Bùi Dĩ Chu lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

An Tưởng vừa mới tỉnh sau cơn hôn mê sâu. Hai mắt cô vô hồn nhìn trần nhà. Vì hôn mê trong thời gian dài nên cô thiếu nước, hai môi nứt nẻ. Do không thoải mái nên An Tưởng không nhịn được mà li3m li3m môi.

Bùi Dĩ Chu lập tức lấy tăm bông chấm nước rồi làm ướt môi cô.

An Tưởng ngơ ngác nhìn Bùi Dĩ Chu một lúc, sau khi lấy lại được suy nghĩ thì cô cười, “Bùi tiên sinh, anh về rồi ~”

Cô rất ngoan, ngoan hơn cả Bùi Nặc.

Trong lòng Bùi Dĩ Chu không nhịn được mà cảm thấy đau đớn. Anh không khỏi cảm thấy hận bản thân khi mình đã vô tâm rời đi.

Cô đã có dấu hiệu bị bệnh từ trước đó, còn ở ngay trước mặt anh. Nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng cô bị viêm amidan. Anh chẳng hề hay biết rằng ngay từ lúc ấy, mầm bệnh đã bắt đầu xâm chiếm và tàn phá cơ thể cô.

“Ừ, anh đây.”

An Tưởng mệt mỏi, mắt cô vừa mở ra đã nhắm lại. Cô cố gắng giữ tỉnh táo hỏi, “Công việc của anh ổn cả chứ?”

“Tất cả đều ổn.”

“Em đang ở bệnh viện à?”

“Ừ.”

Nói thật là An Tưởng không nhớ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ lúc đó mình ho rất nhiều, sau đó còn ho ra nhiều máu nữa. Lúc ấy An Tưởng cảm thấy sợ, cô định đi lấy điện thoại để đi gọi xe cứu thương, nhưng trước mắt cô đen sì, ngất đi từ lúc nào không hay.

Cô từ từ quay đầu nhìn xung quanh. Sau khi phát hiện không có bóng dáng con mình ở đây, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Mặc là một đứa trẻ thông minh, nhưng nếu thấy cô ho ra máu chắc cậu nhóc cũng sợ.

“Em bị bệnh đúng không?”

Bùi Dĩ Chu im lặng không nói, anh cũng không nói chuyện cô bị ung thư phổi cho cô, “Em sẽ khỏe thôi.”

An Tưởng mỉm cười: “Anh không cần giấu em đâu, bị ốm bình thường làm sao ho ra máu được?”

Cô cũng không quá bất ngờ khi mình bị bệnh.

Cô nhớ khi hệ thống còn ở chỗ cô, nó đã nói rằng cơ thể này của cô nhất định sẽ chết đi. Vì một số lý do bất khả kháng mà nguyên chủ đã chết và rời khỏi cơ thể này, đến một thế giới khác sống một cuộc sống đẹp hơn. Còn An Tưởng, cô sẽ thay nguyên chủ tiếp tục thực hiện cốt truyện, cũng sẽ trở thành người chết thay cho cô ấy.

Thật ra từ lần bị ốm đầu tiên cô đã có dự đoán về chuyện này rồi.

Nhưng lúc ấy An Tưởng không muốn chấp nhận sự thật, vì cô đã quen với cuộc sống này rồi. Mở mắt ra có thể thấy được ánh mặt trời, duỗi tay ra có thể chạm tới ánh trăng, giơ tay ra có thể ôm được con mình. Với cô, những điều này quá hạnh phúc, cô đã đắm mình vào giấc mơ đẹp đẽ này nên không muốn tỉnh lại.

An Tưởng quay đầu lại nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Nếu lời An Nhược Minh nói là thật, vậy thì cơ thể cũ của cô đã bị đốt thành tro rồi. Cơ thể này cũng sắp chết, vì thế chờ sau khi cô chết đi, trên đời này sẽ không còn nơi nào cho cô gửi gắm linh hồn.

Hệ thống không còn, cơ thể cũ cũng chẳng còn tồn tại, cô chẳng còn đường lui.

An Tưởng giơ tay lau nước mắt. Khi quay đầu lại, trên mặt cô lại mang một nụ cười tươi: “Thế em bị bệnh gì vậy?”

Bùi Dĩ Chu mím môi, không giấu cô: “Bác sĩ bảo có thể là khối u ác tính, phát triển ở phổi.”

“… Ừm.” An Tưởng khó khăn trả lời. Trong lòng cô thầm nghĩ, hệ thống cũng biết sắp xếp cho cô thật đấy.

“Mặc Mặc có biết không.”

“Thằng bé đưa em tới bệnh viện.”

Có nghĩa là Mặc Mặc biết rồi.

Ngực An Tưởng bắt đầu đau. Không biết là đau do ung thư hay đau do đau lòng.

Tuy vậy, cô lại bắt đầu nghĩ thoáng: “May là Mặc Mặc bị thiếu những cảm xúc bình thường của con người, nếu không chắc thằng bé không chấp nhận được chuyện này.” Cô đã từng lo Mặc Mặc bị bệnh về tâm lý sẽ ảnh hưởng tới cơ thể của cậu nhóc, nhưng giờ xem ra đó lại thành thứ bảo vệ cho cậu nhóc. Cậu nhóc không biết buồn không biết vui, vậy chắc chắn sự ra đi của cô cũng sẽ không làm cậu đau khổ. Chờ khi cô rời đi, cậu vẫn có thể sống một cuộc sống vui vẻ, lớn lên trong hạnh phúc.

Bùi Dĩ Chu rất muốn nói cho cô rằng bây giờ Mặc Mặc đã hiểu chuyện và dịu dàng hơn trước nhiều rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ cảm thấy may mắn của cô, đột nhiên anh lại không muốn mở miệng. Với An Tưởng mà nói, bảo cô như thế cô sẽ càng cảm thấy đau lòng hơn.

“Bùi Dĩ Chu, anh cho Mặc Mặc vào hộ khẩu nhà anh nhé.”

Giọng điệu An Tưởng rất giống như đang định lo hậu sự cho mình. Bùi Dĩ Chu nghe mà cảm thấy khó chịu, “Thằng bé sẽ ở chỗ em, không đi đâu hết.”

“Nhưng mà…”

“An Tưởng, không có nhưng gì hết.” Bùi Dĩ Chu nắm chặt lấy tay cô, hai mắt anh sáng lên, giọng nói chắc chắn hơn bao giờ hết, “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”

Sự cố chấp của anh làm An Tưởng ngơ ngác trong giây lát. Cô mở miệng, cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc từ lâu của mình.

“Bùi Dĩ Chu, sao anh lại quan tâm em đến vậy?”

Cô như hiểu ra cái gì đó, nhưng cô không dám chắc. Ánh mắt cô nhìn anh vừa khó hiểu vừa lo lắng.

Bùi Dĩ Chu không nhịn được nữa, cuối cùng anh làm việc mình đã muốn làm từ lâu.

Bốn cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, không mang chút d*c vọng nào. Hàng ngàn hàng vạn câu nói và tình cảm được thể hiện chỉ qua động tác nhẹ nhàng này.

Ánh mặt trời ấm áp phủ lên hình bóng của hai người. An Tưởng bất ngờ mở to mắt, quên cả đẩy Bùi Dĩ Chu ra.

Sau ba giây môi chạm môi ngắn ngủi, Bùi Dĩ Chu từ từ tách ra, ánh mắt anh chỉ còn sự dịu dàng và lưu luyến.

An Tưởng sốc, cô vội dời ánh mắt đi.

Nói không khiếp sợ là giả, nói không sung sướng là giả. Tuy rằng cô đã đoán được chuyện này từ trước nhưng đến lúc anh làm như vậy cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy sung sướng.

Sự dao động cảm xúc làm An Tưởng ho khan liên tục, nhịp tim của cô cũng tăng lên không ngừng.

Bùi Dĩ Chu nhấn chuông, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng vào kiểm tra sức khỏe cho An Tưởng.

Trạng thái hiện tại của An Tưởng khá ổn định. Tiếp theo chỉ cần kiên nhẫn chờ kết quả ra là được. Nếu khối u của cô là khối u lành tính thì đó là chuyện đáng mừng nhất. Nhưng nếu là khối u ác tính thì cô cần phải chữa trị kiểu khác.

Dù An Tưởng biết rõ số phận của mình, biết rõ tương lai của mình không còn hy vọng gì hết nhưng cô vẫn không nhịn được chờ đợi một tia sáng chiếu rọi vào tương lai u ám trước mắt này.

Cô muốn sống tiếp.

Ý chí muốn sống của cô mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác.

“Bùi Dĩ Chu.” An Tưởng chăm chú nhìn Bùi Dĩ Chu, giọng cô khàn khàn. Tuy cô đang cười nhưng hai mắt cô lại có nước mắt, “Nếu em có thể sống tiếp, em sẽ kết hôn với anh.”

Kết hôn với anh.

Cho Mặc Mặc một gia đình, cũng cho Tưởng Tưởng một gia đình.

Bùi Dĩ Chu cong môi, dịu dàng nói: “Anh vẫn luôn nghĩ rằng chúng ta đã kết hôn.”