Sau khi ăn cơm trưa xong, An Tưởng cùng An Tử Mặc đi theo Bùi Dĩ Chu về khu biệt thự Giang Đình.
Khu biệt thự này là một trong các dự án của công ty Hoa Tinh. Khu này vừa được xây cách đây không lâu, số người sống trong này cũng ít, hơn nữa xung quanh không có quá nhiều nhà dân nên tạo cảm giác vô cùng yên tĩnh.
Lần trước An Tưởng đã tới đây rồi nên cô cũng không quá lạ lẫm.
Trợ lý mở cửa, ba người lần lượt vào trong.
Trong sân biệt thự trồng vài loại cây, bên cạnh có một hồ nước to. Cá trong hồ được nuôi rất béo, chúng đang tung tăng bơi lội trong nước.
Có lẽ do lâu không có người ở nên trong nhà rất trống trải và thiếu hơi người.
Căn biệt thự hai tầng này không lớn cũng không nhỏ, ba người ở không chật tí nào.
“Căn phòng ở tầng hai kia là phòng ngủ của tôi. Nếu cô thích căn phòng đó thì để tôi dọn ra cho cô vào ngủ.”
Bùi Dĩ Chu đưa hai mẹ con An Tưởng đi xem phòng.
Một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ cho khách. Chúng đều có một ban công vô cùng rộng và đẹp đẽ.
Đẹp thì đẹp thật, tiện nghi thì tiện nghi thật, nhưng ở chỗ này thì An Tưởng không tiện đi làm lắm.
Như nghe được nỗi lòng của An Tưởng, Bùi Dĩ Chu nói: “Về sau cô có thể đi làm cùng tôi.”
An Tưởng nhìn qua chỗ anh.
Đột nhiên Bùi Dĩ Chu cảm thấy lời vừa rồi mình nói hơi trắng trợn. Anh căng thẳng đến nỗi quên cả thở, nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm phiền hai mẹ con cô đâu!”
“Đây là nhà của anh mà, anh ở nhà mình thì không được tính là làm phiền chúng tôi.”
Nhà mình?
Bùi Dĩ Chu nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của An Tưởng. Anh không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Nghe những lời kia của cô xong, anh nghĩ xong cả tên tương lai cho con mình rồi.
“Nếu mà tôi không về thì tôi sẽ bảo tài xế chở cô đi làm.”
“Không cần phiền vậy đâu.” An Tưởng lắc đầu, “Tôi tự mua xe xong lái đi làm là được rồi.”
Mua xe rồi tự lái?
An Tưởng vừa nói lời này thì hai “người đàn ông” một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt hai người không khỏi trở nên kỳ lạ.
“Mẹ biết lái xe?” Giọng điệu An Tử Mặc không giấu nổi sự nghi ngờ. Cậu ở chung với cô lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết chuyện này.
Hai tai An Tưởng đỏ lên, cô buồn bực phồng má, nhỏ giọng lấy lại mặt mũi cho mình: “Mẹ biết lái! Mẹ có bằng lái rồi đấy!”
Cô thật sự đã từng học lái xe và có bằng lái.
Ngày trước, sau khi đưa An Tử Mặc còn nằm trong nôi về quê, An Tưởng ở nhà cảm thấy rất nhàm chán, vì thế cô đã đăng kí một khóa học lái xe. Tuy rằng cô học tốn hơi nhiều thời gian một chút, may là cuối cùng cô cũng thi đậu, lấy được bằng lái. Nhưng mà An Tưởng nhát từ trong trứng, hơn nữa mua xe cũng tốn khá nhiều tiền, vì thế bằng lái xe cứ để đó phủ bụi đến tận hôm nay.
An Tử Mặc nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới. Tuy cậu nghe được tiếng lòng của An Tưởng nhưng cậu vẫn cảm thấy khó tin, vì thế cậu hỏi lại: “Mẹ nói thật hả? Con không tin đâu!”
An Tưởng tức đến đỏ mắt.
Bùi Dĩ Chu thấy hình ảnh trước mắt quá buồn cười, vì thế anh ho nhẹ một tiếng cắt ngang hai người, “Ở gara chỗ này tôi có hai, ba chiếc xe gì đấy, tí nữa cô đi chọn một chiếc. Nếu cô thích một trong số chúng thì cứ trực tiếp cầm lấy mà lái, nếu không thì để tôi bảo trợ lí dẫn cô đi mua xe mới.”
Làm sao An Tưởng dám lái xe của Bùi Dĩ Chu được. Không cần nghĩ cũng biết mấy cái xe “tồn kho” của anh đều là siêu xe có giá cắt cổ.
“Không cần không cần, tôi lái mấy xe rẻ tiền là được rồi,” An Tưởng dừng lại một chút, “Lái vậy sẽ bớt lo hơn.”
Đúng, bớt lo hơn.
Nếu quẹt, va vào chỗ nào cũng bớt đau lòng.
Bùi Dĩ Chu cười nhạt, anh không ép buộc An Tưởng, “Vậy thì thôi. Tí nữa trợ lý của tôi sẽ mang một số đồ tới đây cho cô, nếu thiếu gì cô cứ bảo với bọn họ nhé!”
An Tưởng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Bùi Dĩ Chu rời đi, An Tưởng đi xung quanh biệt thự. Sau khi chắc chắn quanh đây không có paparazzi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
An Tưởng đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bể bơi bên ngoài. Cửa kính hiện lên một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt. An Tưởng nhìn qua sợ nhảy dựng lên, cô quay đầu nhìn lại.
“Sao con cứ cảm thấy chúng ta như bị Bùi Dĩ Chu bao nuôi ấy nhỉ?”
An Tử Mặc nói thẳng, ánh mắt lạnh lùng.
An Tưởng hoảng hốt, kéo con mình qua, “Sao tự dưng Mặc Mặc lại nói vậy?”
“Chỗ ở lần trước cũng là chú ấy sắp xếp, lần này cũng vậy.”
An Tưởng: “……” Con cô nói như vậy cũng có lý. Nhìn qua cô cũng giống tình nhân nhỏ được Bùi Dĩ Chu bao nuôi thật ~
An Tưởng nhanh chóng giải thích: “Chỗ lần trước ở mẹ có ký hợp đồng rõ ràng với chú Bùi của con, lần này chúng ta cũng chỉ ở đây trong thời gian ngắn thôi. Mẹ còn định mua cho Mặc Mặc một căn nhà riêng mà.” Nếu một ngày nào đó cô nhận được tiền mua bản quyền truyện tranh của cô, cộng với số tiền đền bù do phá bỏ và di dời đợt trước thì An Tưởng cũng có không ít tiền. Cô định dùng số tiền đó để mua cho An Tử Mặc một căn nhà.
An Tử Mặc không vì những lời vừa rồi của An Tưởng mà cảm thấy vui vẻ, thậm chí cậu còn cảm thấy hơi khó chịu. Cậu cảm giác như mình chính là người kéo chân sau An Tưởng vậy, cô lúc nào cũng suy nghĩ đến cậu đầu tiên.
“Ý con là mẹ nên có công việc, sự nghiệp của mình, đừng phụ thuộc quá nhiều vào Bùi Dĩ Chu. Cũng đừng…” An Tử Mặc mím môi, “Đừng quá để ý đến con.”
Có trời mới biết An Tử Mặc chưa từng nói qua những lời quan tâm người khác bao giờ. Không hiểu sao hôm nay đột nhiên cậu lại nói, chỉ là cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Những lời của mấy người trên mạng vô cùng quá đáng, cậu cũng tiêu một chút tiền mua vài nick ảo chửi lại bọn họ. An Tử Mặc vốn đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi, lại thêm An Tưởng vì cậu mà đòi làm kết hôn bí mật với Bùi Dĩ Chu gì đó, cậu càng cảm thấy khó chịu hơn. Vừa khó chịu với An Tưởng vừa khó chịu với chính bản thân mình. Nếu cậu mạnh mẽ hơn một chút, cố gắng hơn một chút, có thêm nhiều tiền hơn một chút thì mấy thứ kia chẳng thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu và An Tưởng.
Đúng, cậu phải có tiền.
Cậu phải có tiền, phải có nhiều tiền hơn so với Bùi Dĩ Chu!!!
Ánh mắt của An Tử Mặc trở nên sáng ngời.
“Mẹ này.”
“Hả?”
“Mẹ có muốn làm một CEO không?”
C, CEO???
An Tưởng nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Làm chủ tiệm trà sữa cũng coi như là làm CEO nhỉ?”
Phi!
Mẹ nằm mơ đấy à?
An Tử Mặc khinh thường nhìn qua An Tưởng, hỏi: “Bây giờ trong tay mẹ có bao nhiêu tiền?”
An Tưởng thật thà khai báo: “Mẹ có 4000 vạn.”
4000 vạn??
An Tử Mặc kinh ngạc, làm sao tiền đền bù di dời lại nhiều đến vậy?
An Tưởng nói: “Số tiền đền bù đợt trước người ta đưa mẹ chưa động vào một đồng nào, ban đầu định dùng chúng để mua nhà mới.”
Nhưng không phải là số tiền đó chỉ khoảng hơn 2000 vạn là cùng sao?
An Tử Mặc thầm nghĩ trong lòng. Sau đó cậu nghĩ tới, có lẽ là Bùi Dĩ Chu giở trò rồi.
Nhưng mà không sao. Cậu muốn An Tưởng trở thành một CEO, trở thành một phú bà vừa giàu có vừa xinh đẹp, tát thật mạnh vào mặt mấy người gọi cô là tình nhân!!
—— Mẹ nó Bùi Dĩ Chu còn chẳng xứng với An Tưởng, làm gì có chuyện An Tưởng lại làm t ình nhân cho Bùi Dĩ Chu cơ chứ?
“Mẹ cho con một ít tiền, sẽ giúp mẹ tăng số tiền đó.”
An Tưởng gật đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi: “Ừ được được. Thế Mặc Mặc muốn lấy bao nhiêu?”
“……??”
Sao người này đồng ý nhanh vậy?
An Tử Mặc trừng to mắt, sợ ngây người.
“Số, số tiền con cần không chỉ vài tệ đâu.”
An Tưởng vẫn bình tĩnh như cũ: “Mẹ biết.”
An Tử Mặc nuốt nước miếng, “Mẹ tin con? Hiện tại con vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi, con nói vậy mà mẹ dám tin luôn?”
An Tưởng không đồng ý với lời của An Tử Mặc, “Con không phải là một bạn nhỏ bình thường, con chính là một thần đồng!”
Mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi những tia nắng vào căn phòng. An Tưởng nhíu mày, nghiêm túc nói, trong mắt cô tràn đầy sự tin tưởng với An Tử Mặc.
Đột nhiên An Tử Mặc cảm thấy hơi tức ngực. Có một cảm xúc kỳ lạ nào đó đang dần chiếm lấy trái tim của cậu.
An Tưởng không thông minh, đầu óc, suy nghĩ cũng chậm chạp. Cô quá lương thiện, quá tốt bụng, quá hào phóng, đến cả bản thân mình còn không lo được. Cô không có những thủ đoạn ghê gớm, dơ bẩn như bà mẹ kiếp trước của An Tử Mặc.
Nhưng mà ——
Cô chính là người tin tưởng cậu nhất trên đời này, cô không quan tâm đ ến tuổi tác của cậu. Cô tin tưởng cậu chỉ vì cậu là con cô.
Suy nghĩ này làm An Tử Mặc không nhịn được cảm thấy xúc động. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, không còn giữ được sự bình tĩnh như bình thường nữa.
An Tử Mặc mang máy tính qua, nhanh chóng mở thị trường chứng khoán, chỉ vào một chỗ trong đó, nói: “Chúng ta sẽ dùng 100 vạn mua cổ phiếu của công ty này, lần lượt dùng 50 vạn và 30 vạn để mua cổ phiếu của hai công ty bên dưới, một tháng sau sẽ bán ra.”
An Tử Mặc vô cùng thông minh, không có chuyện gì là cậu không làm được.
Lúc làm bài tập giúp Bùi Thần, thỉnh thoảng cậu sẽ quan sát thị trường chứng khoán. Nhìn nhiều cũng biết được quy luật của nó, hiện tại cậu có một vài lựa chọn không tồi để đầu tư. An Tử Mặc quyết định đầu tiên sẽ kiếm một chút tiền để An Tưởng yên tâm, sau đó kiếm nhiều tiền hơn, thành lập một công ty.
Với số tiền vốn là 4000 vạn, kiếm lại 400 triệu không phải là chuyện khó.
Nếu là trước kia, An Tưởng sẽ không hoàn toàn tin An Tử Mặc. Nhưng bây giờ không giống vậy. Con của cô là ai cơ chứ? Là thần đồng! Là thần đồng có chỉ số thông minh 150 luôn đó!
“Con không định đi học nhà trẻ nữa, con muốn đi học chương trình giáo dục phổ thông, năm sau con sẽ thi đại học.”
Thật ra thì hiện tại An Tử Mặc thi thẳng lên đại học luôn cũng không phải là chuyện gì khó. Nhưng nghĩ tới tuổi hiện tại của mình cùng năng lực nhận thức của An Tưởng nên cậu quyết định sẽ hoãn việc đó lại một hai năm.
Vốn dĩ cậu cho rằng An Tưởng sẽ đồng ý. Kết quả cô không thèm suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng: “Không được.” Cô từ chối vừa dứt khoát vừa quyết đoán.
An Tử Mặc mím môi, vẻ mặt cậu không giấu nổi sự buồn bã.
An Tưởng rũ mi xuống, tay phải cô lăn chuột, trở về mấy giao diện linh tinh.
“Trong cuộc đời, lúc nào cũng có thể học được, nhưng tuổi thơ chỉ có một. Nếu bỏ lỡ thì nó sẽ mãi mãi không trở lại.”
An Tưởng bình thản nói, An Tử Mặc cảm thấy bất ngờ.
An Tưởng nhìn qua chỗ cậu, cười dịu dàng, “Mẹ biết Mặc Mặc của mẹ thông minh, Mặc Mặc của mẹ cũng không muốn chơi cùng các bạn đồng trang lứa khác. Nhưng mà có rất nhiều kiến thức mà người lớn không dạy cho con được, chỉ có các bạn cùng tuổi mới dạy cho con được thôi. Học thức không phải là thứ chỉ người lớn mới có, vì thế con phải học hết nhà trẻ, học tập thật vui cùng các bạn cùng lớp của mình, không được vì bản thân thông minh hơn các bạn mà xem thường họ.”
An Tưởng thong thả giải thích cho An Tử Mặc xong thì quay đầu tiếp tục quan sát thị trường chứng khoán nhạt nhẽo.
An Tử Mặc chớp chớp mắt. Cậu đã hiểu lời vừa rồi của An Tưởng. Mẹ cậu không để ý cậu tài giỏi, cậu hơn người bao nhiêu, cũng không quan tâm tới chỉ số thông minh của cậu có thể mang lại cho cô được bao nhiêu tiền bạc và lợi ích. Cô chỉ hy vọng cậu trở thành một đứa trẻ bình thường, có một tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc.
Cậu không khỏi mím môi, nghiêm túc ngồi trước mặt An Tưởng. Một lúc lâu sau, An Tử Mặc chậm rãi nói, “… Con xin lỗi.”
Lời xin lỗi bất ngờ này của An Tử Mặc làm An Tưởng sửng sốt.
An Tử Mặc không quen nói lời xin lỗi. Hai tai cậu đỏ bừng, cậu không dám nhìn thẳng vào An Tưởng, vì thế cậu dùng hai tay che tai mình lại, nín thở, dùng giọng nói non nớt của mình nói: “Con giấu mẹ nuôi mèo con, lại còn cắn người nữa. Con xin lỗi mẹ.”
An Tưởng không nói gì. Một lúc lâu sau, sự dịu dàng bắt đầu nở rộ trong ánh mắt của cô.
Cô nhấc tay lên xoa xoa cậu nhóc ngồi đối diện. Quả nhiên căn bệnh con cô mắc phải không phải là căn bệnh khong thể chữa được, con của cô… sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cậu nhóc trở thành ánh mặt trời ấm áp nhất thế gian.
“Hai ngày nữa chúng ta đi đón Dương Dương về.”
An Tử Mặc nhìn ánh mắt dịu dàng của mẹ mình, gật đầu thật mạnh một cái.
“Vâng!”
**
Hôm sau, đúng 9 giờ sáng, bộ phận công chúng của công ty Hoa Tinh liền đăng bài thanh minh, làm rõ sự thật, đồng thời đăng camera theo dõi lên. Ngoài ra đội luật sư của công ty cũng đệ đơn kiện những tài khoản marketing tung tin đồn thất thiệt, làm tổn hại đến danh tiếng của người khá lên.
Bộ phận công chúng không những đăng video quay lại cảnh những đứa trẻ hư kia ngược đãi mèo con mà còn đăng cả video mấy đứa nhỏ đó tốc váy bé gái khác cách đó không lâu. Đến cả video ba mẹ thằng nhóc mập tranh chấp, cãi cọ với người bị hại cũng được tung ra.
Đứa nhỏ đó chẳng những có hành vi ngược đãi động vật mà còn có hành vi quấy rối tình d*c người khác. Hai việc này kết hợp vào làm tính chất sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, làm cho cả xã hội đều lên án. Không chỉ vậy, những “anh hùng bàn phím” lần trước bày tỏ sự “phẫn nộ” của mình mà chửi mắng An Tưởng cũng bị gọi hồn lên.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, mọi thứ đều đảo ngược lại.
—— Mẹ nó, sao bé “Yên Tĩnh” lại không cắn chết mấy thằng điên kia vậy?
“Yên Tĩnh” chính là biệt danh mà An Tưởng đặt cho con mình trong truyện tranh. Các fan của cô đều gọi cậu nhóc với tên đó. Chẳng qua sau khi chuyện kia xảy ra bọn họ mới gọi cậu nhóc bằng tên đầy đủ của cậu thôi.
—— Cứ bảo kẻ nào làm chuyện xấu sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng ngay lập tức. Tại sao trước đó bọn chúng lộng hành làm chuyện xấu nhiều lần mà chẳng ai gọi tên bọn chúng vậy?
—— Mẹ kiếp, còn nhỏ vậy đã biết quấy rối tình d*c rồi, nếu để chúng lớn lên thì không phải chúng sẽ trở thành tội phạm cưỡng gian người khác rồi hay sao??
—— Mẹ nó, tôi vẫn muốn mắng mấy đứa trẻ kia nữa!! Mặc Mặc, sao cháu không cắn chết chúng luôn đi!!!
—— Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Trước đó tôi đã có những lời nói mù quáng rồi, xin lỗi Mặc Mặc cùng An Tưởng.
—— Tôi biết mà, Mặc Mặc đáng yêu như vậy làm sao có thể làm ra chuyện xấu như thế được? Quả nhiên tôi không nhìn nhầm!!!
—— Huhuhu, hóa ra An Tử Mặc lấy tiền của bọn nhóc kia là để đi chữa bệnh cho mèo con! Đây là cậu nhóc ấm áp gì vậy? @Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo, xin hỏi cô có nhận con dâu không? Con dâu chừng 20 tuổi đang học đại học ấy!
—— Trước đó tôi đã bảo trong chuyện này có uẩn khúc gì rồi mà, thế mà mấy người cứ không tin. Rồi giờ bị vả mặt đau chưa??
Bên phía cảnh sát cũng thông báo sẽ xử lý việc này thỏa đáng. Qua chuyện này, vốn dĩ An Tưởng chỉ có mười mấy vạn fan một phát có được hơn 3 triệu fan. Đến cả truyện tranh của An Tưởng cũng được lên hot search.
Tự dưng nổi tiếng, An Tưởng cảm thấy không quen.
Ban đầu Weibo của cô toàn những lời nhục mạ, chửi bới, hiện tại thì chỉ toàn những lời xin lỗi, hối hận. An Tưởng nghĩ một lát rồi đăng một bài mới lên Weibo.
[Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo: Nên tìm hiểu trước chân tướng sự việc rồi mới nói.]
Ừm, ngầu thật đó!
An Tử Mặc nhanh chóng chạy qua like cho mẹ mình. Cậu đang định bình luận thì phát hiện, sau khi An Tưởng đăng bài 1 giây thì đã có mấy chục bình luận ở bên dưới rồi. Khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc đen sì lại. Tự dưng cậu nhớ khoảng thời gian An Tưởng chờ cả tháng cũng chỉ có 30 bình luận.
[Vợ của Mặc Mặc: Mẹ chồng nói đúng!]
[Vợ chính thức của An Tử Mặc: Nè mấy bà nghiêm túc lại chút cho tôi coi cái! Chồng tôi vẫn còn nhỏ nha!]
[Người dùng 15412: Kể cả biết được chân tướng rồi thì sao? Chủ thớt vẫn là tình nhân được Bùi Dĩ Chu bao nuôi còn gì?]
[Bánh gạo nướng: Một hộ gia đình nào đó ở khu Lệ Cảnh Giang Sơn nói nhỏ: Cả khu nhà đó chỉ toàn họ hàng nhà pyz ở. Hmm… Mọi chuyện thế nào, mọi người tự nghĩ đi nhé!]
[Ồn ào: Vì thế đây vẫn là tình nhân và con riêng của Bùi Dĩ Chu? Cười chết tôi rồi!]
[Không nghĩ ra tên cho mình: Một đám người đi thổi phồng, khen ngợi một ả tình nhân cùng một thằng con riêng, đúng là buồn cười!]
[Nữ thần của tôi là Cẩm Chanh: Lầu trên nói khó nghe thế? Tình nhân cái gì mà tình nhân? Nam chưa cưới nữ chưa gả, yêu đương bình thường không muốn công khai không được sao?]
Bình luận cuối cùng nhanh chóng bị quần chúng ăn dưa hùa vào chửi mắng. Một số kẻ không muốn thấy người khác được sống tốt vin vào thân phận của An Tưởng mà công kích cô.
Trước mắt, trên mạng không có ảnh chụp của An Tưởng. Thỉnh thoảng thì lòi ra được mấy tấm chụp lén cô, nhưng cũng không được rõ ràng cho lắm. Hơn nữa thân phận của An Tưởng khá bí ẩn, vì thế mọi người đều đang xôn xao suy đoán lai lịch của “ả tình nhân” này. Ngay cả người trong giới kinh doanh và giới giải trí cũng hóng hớt đi gặm dưa.
Đây là dưa của Bùi Dĩ Chu đó, ngàn năm khó gặp nha!
Không chỉ trên mạng, Bùi Dĩ Chu cũng nhận được không ít bức thư cùng điện thoại hỏi anh có con, có người yêu từ bao giờ. Có một số người còn hỏi nếu không phải thì họ còn muốn liên hôn với anh.
Bùi Dĩ Chu mệt mỏi ngắt điện thoại, rời khỏi công ty.
Việc này không giấu nổi được nữa, anh cần phải nhanh chóng thông báo cho mấy người bên ngoài biết ——
An Tưởng không phải là tình nhân gì đó đâu!
Đến buổi chiều, Bùi Dĩ Chu xuất hiện ở khu biệt thự Giang Đình.
Ngoài trời hơi nóng. Bùi Dĩ Chu vắt áo vest lên tay mình. Mặt anh lạnh tanh, thời tiết nóng bức chẳng làm gương mặt anh thay đổi tí nào.
“Anh có muốn uống nước không?” An Tưởng mang nước trái cây vừa ép xong qua.
Bùi Dĩ Chu không chút do dự cầm lên uống cạn.
Nước ép đào thêm vị chanh vào nữa, vô cùng giống An Tưởng.
Sau khi uống xong, Bùi Dĩ Chu quét mắt nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn An Tử Mặc không ở đây thì anh mở miệng hỏi: “Tôi định mở một bữa tiệc vào thứ sáu này.”
An Tưởng nghiêng đầu nhìn anh.
Động tác này của cô rất đáng yêu, cũng có chút mê người. Cổ họng Bùi Dĩ Chu khẽ nhấp, ánh mắt anh tối lại.
“Vì thế… Tôi muốn hỏi lại cô một lần. Cô thật sự đồng ý làm vợ tôi sao?” Anh dừng lại một chút, “Tạm thời là trên danh nghĩa.”
Có khi về sau lại thành thật.
Bây giờ trên mạng đang rất ồn ào, đến cả mấy tờ báo giải trí cũng đăng tin Bùi Dĩ Chu có con riêng. Dư luận quá cực đoan, thật ra An Tưởng cũng không quá tổn thương. Chỉ là cô không muốn con mình trở thành đối tượng bị người ta công kích, chửi mắng.
Nếu thân phận vợ của Bùi Dĩ Chu có thể giúp cô cùng con mình giải quyết phiền phức này, cô cũng không có quá nhiều ý kiến. Dù sao có thêm thân phận này cô cũng chẳng gặp phải rắc rối gì, còn giúp cô và con mình có cuộc sống yên ổn hơn.
An Tưởng gật đầu: “Ừm, tôi đồng ý.”
Trong lòng Bùi Dĩ Chu nhảy nhót không ngừng. Anh cảm thấy đáy lòng mình bắt đầu xôn xao.
“Thế để tôi bảo người chuẩn bị lễ phục cho cô.” Giọng anh trầm ấm, ánh mắt anh sâu hơn vài phần, “Bữa tiệc lần này khác với lần trước. Nếu cô muốn mời thêm ai cũng có thể mời họ đến.”
An Tưởng không suy nghĩ mà lắc đầu luôn: “Tôi không có người nào mình muốn mời. Anh cứ sắp xếp đi, tôi không có ý kiến gì đâu.”
“Được. Thế…” Bùi Dĩ Chu rũ mắt nhìn mười ngón tay trống không của An Tưởng, trong lòng anh muốn hỏi cô có muốn đeo nhẫn không, nếu đeo nhẫn thì thích kiểu dáng gì, nhưng anh sợ… sợ An Tưởng không đồng ý.
“Anh định mua nhẫn hả?”
Kỳ lạ là lúc này An Tưởng hiểu ý Bùi Dĩ Chu rất nhanh.
Bùi Dĩ Chu không phủ nhận. Anh gật gật đầu.
An Tưởng cúi đầu nhìn tay mình: “Cũng được á. Thế chúng ta cùng đi mua hả?”
Bùi Dĩ Chu định đặt người chế tác riêng, nhưng bây giờ mới đặt thì không kịp. Anh lắc đầu nói: “Để tôi chuẩn bị.”
“Ừm.”
Bùi Dĩ Chu vẫn không yên tâm lắm, anh mím môi dặn thêm: “Có lẽ lúc đó sẽ có hơi nhiều người, nếu cô sợ…”
“Tôi không sợ.” An Tưởng bình tĩnh nói, cô không sợ hãi chút nào.
Bùi Dĩ Chu gật đầu: “Bữa tiệc sẽ được tổ chức ở nhà chính của tôi, ngày mai tôi sẽ cho người đến đón cô cùng con. Tôi bảo ba mẹ mình ở ở nơi khác, cô không cần lo bọn họ sẽ quấy rầy mình đâu.”
Cuối cùng cảm xúc của An Tưởng cũng có sự thay đổi.
Cô không ngờ Bùi Dĩ Chu có thể làm được bước này. Rõ ràng là cô tới nhà người ta, vậy mà… anh lại đuổi cả chủ nhân ngôi nhà đi.
“Không sao đâu, anh cứ bảo cô chú ở trong nhà, không cần đi đâu hết đâu.”
“Không sao.” Bùi Dĩ Chu dịu dàng nói nhưng mặt anh lại lộ ra vẻ cứng rắn không chịu nhún nhường. Anh biết tính nết của ba mẹ mình như nào, nếu để bọn họ ở nhà cùng với An Tưởng thì không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa. Đến lúc đó chọc cô không vui, cô chạy mất, anh biết đi đâu mà tìm cô để dỗ.
Tốc độ của Bùi Dĩ Chu vô cùng nhanh. Ngày hôm sau, anh cho người đến đón hai mẹ con về Bùi gia.
Nhà chính Bùi gia nằm ở giữa sườn núi. Từ xa nhìn vào, nó chẳng khác gì một tòa lâu đài cổ cả. An Tử Mặc có bóng ma tâm lý với nơi này, trên đường đi, cậu toàn giữ bản mặt thúi hoắc.
Đến cửa, cậu vẫn ngồi yên ở trong mãi không chịu xuống xe.
Hôm nay Bùi Dĩ Chu phải đến công ty nên không đi cùng được, trợ lý đi cùng An Tưởng và An Tử Mặc an ủi cậu nhóc: “Ông bà nội cháu không ở đây, cũng sẽ không bán cháu đi nữa đâu.”
An Tử Mặc ngước mắt, lạnh lùng nhìn trợ lý.
Trợ lý bị ánh nhìn lạnh lẽo của cậu dọa sợ, ngượng ngùng dời tầm mắt đi.
An Tưởng nắm tay con mình ra khỏi ô tô.
Trước mắt cô là một căn nhà có năm tầng, ở phía xa còn có hai căn biệt thự nhỏ nữa. Nghe nói chỗ đó để cho người hầu ở.
“Chào An tiểu thư, tôi là quản gia phụ trách tiếp đón cô.”
Quản gia là người đến từ nước Anh, tóc ông cũng đã điểm bạc. Ông nói tiếng Trung khá lưu loát.
“Cô cùng cậu chủ nhỏ sẽ ở tầng ba, nếu cô có yêu cầu gì có thể nói với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
An Tưởng cũng không có yêu cầu gì. Cô nắm tay con mình, vừa đi vào vừa nghe quản gia giới thiệu lai lịch cùng trang trí của căn nhà này.
Trên vách tường treo bức tranh được vẽ từ mấy ngàn năm trước, bên cạnh là bình hoa đào được khi khai phá các khu đồ cổ. Đến cả thảm trải cầu thang cũng có lai lịch không tầm thường. Tóm lại… Bùi Dĩ Chu còn nhiều tiền hơn so với tưởng tượng của An Tưởng nhiều.
Ra khỏi thang máy, quản gia đưa An Tưởng tới cửa phòng sau đó cung kính làm một cái cúi đầu kiểu quý tộc: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”
Sau khi quản gia rời đi, An Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Bùi Dĩ Chu lại xuất hiện.
“Cô không quen à?”
An Tưởng khó khăn gật đầu.
Thấy cô đang không quen, Bùi Dĩ Chu khẽ cười, “Đi thôi, tôi mang cô đi dạo.” Nói xong anh rũ mắt, “Mấy đứa Bùi Nặc tan học rồi, Tử Mặc à, con có thể đi chơi với chúng nó.”
Rõ ràng là người này không định dẫn An Tử Mặc đi theo.
An Tử Mặc méo miệng, khó chịu về phòng.
Bùi Dĩ Chu làm động tác mời, An Tưởng không từ chối được, ngoan ngoãn đi cạnh anh.
Bùi gia rất rộng, bình thường cũng chẳng có quá nhiều người ở nên hiện tại, dù có thêm hai người vào thì nơi đây vẫn khá trống trải. Đầu tiên An Tưởng đi theo Bùi Dĩ Chu đến tầng hầm ngầm. Tầng hầm ngầm của Bùi gia rất giống nơi mà các sát nhân bi3n thái trong phim điện ảnh. Hành lang vừa dài vừa tối không thấy đích đến, đèn treo trên tường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt cùng các bức tranh cổ quái treo trên tường tạo cảm giác rùng rợn, thỉnh thoảng còn thấy được mấy bức tranh cắt cổ nữa chứ!
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang càng làm nó trở nên đáng sợ.
Đi kịch đường, Bùi Dĩ Chu chạm vào chỗ điều khiển, hai bên tường mở ra, lộ ra lối vào một căn phòng.
Đây là một phòng đọc sách, giữa phòng còn có một cái bàn.
An Tưởng đi vào, cẩn thận nhìn ngắm, đánh giá xung quanh. Trên tường treo vài bức ảnh chụp một bạn nhỏ, dáng vẻ bạn nhỏ đó giống An Tử Mặc như đúc.
Có lẽ cảm nhận được sự ngạc nhiên của An Tưởng, Bùi Dĩ Chu nhẹ nhàng nói: “Đây là phòng của tôi.”
“Hả?”
“Hồi còn nhỏ tôi sống ở chỗ này.” Bùi Dĩ Chu vỗ vỗ ghế sô pha, sau đó lấy một cuốn album dày từ trong ngăn kéo ra, “Này.”
An Tưởng nhận lấy rồi mở album ra.
Bên trong có ảnh chụp Bùi Dĩ Chu khi còn nhỏ. Anh mặc những bộ quần áo được thiết kế riêng có màu tối, vẻ mặt lạnh lùng chẳng khác An Tử Mặc chút nào. An Tưởng càng xem càng cảm thấy buồn cười, không nhịn được lật thêm vài tờ nữa.
Bùi Dĩ Chu ngồi cạnh cô, anh cười nhạt: “Lần đầu tôi thấy An Tử Mặc, tôi còn chẳng liên hệ được dáng vẻ của thằng bé với mình.”
An Tưởng dừng tay lại một chút.
“Vì tôi không nhớ rõ dáng vẻ của mình khi còn nhỏ.” Tuổi thơ của Bùi Dĩ Chu nhàm chán vô vị, thỉnh thoảng anh nghĩ về mình lúc còn nhỏ thì trong đầu anh chỉ hiện ra một bóng dáng cô đơn lẻ loi.
Anh vươn tay chạm vào cuốn album, người anh nhích dần về phía An Tưởng.
Dưới tầng hầm hơi lạnh, trên người An Tưởng cũng hơi lạnh, vì thế An Tưởng cảm nhận rõ được hơi thở ấm áp của Bùi Dĩ Chu.
Cô cẩn thận liếc mắt nhìn anh. Dưới ánh nến, mái tóc đen nhánh của anh xù lên, lông mi anh rũ xuống, nốt ruồi son trên gương mặt càng làm khuôn mặt anh trở nên hút hồn người.
Mùi hương trên người anh cũng rất dễ ngửi.
An Tưởng mím môi, ánh mắt của cô ngày càng lộ liễu.
Đương nhiên Bùi Dĩ Chu cũng cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của An Tưởng. Đột nhiên anh ngước mắt nhìn lên, ánh mắt An Tưởng và anh chạm vào nhau y như anh hằng mong muốn.
An Tưởng giật mình, hoảng hốt quay đầu đi chỗ khác.
“Tôi… Ừm, chúng ta ra ngoài đi.” An Tưởng lắp bắp nói.
“Được.” Bùi Dĩ Chu không ý kiến.
Kết quả hai người vừa đi ra tới cửa thì phát hiện cánh cửa bí mật đã bị hỏng, mở mãi mà chẳng mở được.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày tiếp tục cố gắng mở cửa, anh còn dùng chìa khóa để mở lại nhưng cửa chẳng động đậy chút nào.
“Hỏng rồi hả?”
Bùi Dĩ Chu lắc đầu bất lực.
Cửa của mấy căn phòng bí mật đều được bảo dưỡng thường xuyên, tuần nào cũng có người tới kiểm tra và sữa chữa, chắc chắn không thể nào hỏng được.
Trừ khi…
Bùi Dĩ Chu híp mắt.
“Cô có cầm điện thoại theo không?”
“Chỗ này không có sóng.”
Ngoài tác dụng cất đồ thì tầng hầm ngầm này còn dùng để làm lối thoát hiểm. Để tránh cho người xấu tìm ra vị trí thì nơi này được lắp thiết bị đặc biệt chuyên dùng để chặn sóng di động.
Bùi Dĩ Chu hít sâu một cái. Chẳng phải nghi ngờ gì nữa, anh chẳng cần nghĩ cũng biết ba mẹ mình đã giở trò.
An Tưởng vẫn ngây thơ chưa biết gì. Lúc cô đi theo Bùi Dĩ Chu cô cũng không cầm điện thoại theo. Hình như phòng này cũng không có điện thoại. Đừng nói điện thoại, đến TV chỗ này cũng chẳng có nữa là.
Chỗ này hơi lạnh một chút. An Tưởng hắt xì rồi ho hai tiếng.
Bùi Dĩ Chu nhíu chặt mày, cởi áo khoác của mình ra khoác vào người An Tưởng.
“Để tôi đi bật lò sưởi.”
An Tưởng không từ chối.
Kết quả là ——
Lò sưởi cũng chẳng mở được.
Một lát sau đèn phòng cũng tắt tối om, cả căn phòng đen như mực.
Mẹ kiếp!
Bùi Dĩ Chu không nhịn được chửi một tiếng từ tận đáy lòng.
Đột nhiên đèn bị tắt hết, An Tưởng không kịp phản ứng. Cô đang khoác áo khoác của Bùi Dĩ Chu lên người. Áo của anh vừa to lại vừa rộng, tuy vậy nó chẳng ấm chút nào cả. Có lẽ do nhiệt độ trong phòng quá thấp nên đầu An Tưởng bắt đầu choáng, cô không nhịn được ho thêm tiếng nữa.
Trong bóng đêm, tiếng ho của An Tưởng vô cùng rõ. Bùi Dĩ Chu không nhịn được cảm thấy căng thẳng.
“Tưởng Tưởng, qua chỗ tôi đi.”
Đầu An Tưởng nặng trĩu, người thì cứ lâng lâng. Cô lảo đảo đi qua chỗ phát ra tiếng gọi.
Giây tiếp theo cơ thể nhỏ bé của cô được bao bên trong một lồ ng ngực rắn chắc.
Hai vai An Tưởng run run, cô cũng tỉnh táo hơn một chút.
Hai tay Bùi Dĩ Chu dùng sức, cơ thể ấm áp của anh như sưởi ấm cho cô giữa căn phòng lạnh lẽo này. Anh cứ ôm cô về ngồi ở ghế sô pha, dùng cơ thể của mình để sưởi ấm cho cô.
Tiếng đồng hồ cổ treo trên tường cứ kêu tích tắc. Hơi thở An Tưởng dần trở nên gấp gáp, cô cảm thấy người mình nóng hơn nhiều.
“Anh, anh đừng ôm tôi.”
“Không sao, cô không lạnh nữa là được rồi.” Nói rồi Bùi Dĩ Chu lại ôm An Tưởng chặt hơn một chút.
Người An Tưởng rất nhỏ, mềm như một cục bông vậy, ôm cô trong tay vô cùng thoải mái.
Bóng tối không chỉ không hút đi ánh sáng đẹp đẽ phát ra từ linh hồn của An Tưởng, ngược lại nó làm màu xanh lục tràn đầy sức sống kia càng rực rỡ hơn. Có lẽ do An Tưởng đang cảm thấy khó chịu nên trong ánh sáng đó có nhiễm vài tia sáng màu đỏ.
Bùi Dĩ Chu sợ An Tưởng lạnh, sợ cô khó chịu nên anh càng bao bọc cô cẩn thận hơn.
An Tưởng chưa từng được ai ôm như này bao giờ. Cái tháp ngày trước cô bị giam lỏng còn tối hơn so với nơi này. Đến mùa đông không có lò sưởi cũng chẳng có cái gì để ủ ấm. Cô toàn phải cố gắng tự vượt qua, nhưng mà… lúc này Bùi Dĩ Chu lại đồng ý bảo vệ cô.
Nếu là người khác, An Tưởng sẽ từ chối. Nhưng đây là Bùi Dĩ Chu, không hiểu sao An Tưởng cảm thấy hơi vui vui.
“Anh sợ tôi bị ốm, làm lỡ bữa tiệc sao?”
“Không.” Giọng của Bùi Dĩ Chu lơ đãng, “Tôi sợ cô khó chịu.”
An Tưởng mím môi. Cô không nhịn được trộm cười một cái.
Thấy nụ cười kia của cô, mặt Bùi Dĩ Chu cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Chắc là ba mẹ tôi làm đấy. Cô nhịn một chút, họ không nhốt chúng ta ở đây lâu đâu.”
“Ừ.” An Tưởng che miệng lại tiếp tục ho một tiếng. Cô cảm thấy ngực mình hơi đau đau, trán cũng nóng hơn. An Tưởng cảm thấy khó chịu, người cô từ từ nhích về phía Bùi Dĩ Chu, cuối cùng cuộn tròn vào ngực anh như một con mèo con nhỏ, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày, cụng trán mình vào trán An Tưởng.
Nóng.
An Tưởng sốt rồi!
Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu đen đi trông thấy. Anh nhìn lên camera trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói: “Mau mở cửa ra đi!”
Phía trên không có động tĩnh.
Bùi Dĩ Chu không nhịn được mà cảm thấy bực mình: “An Tưởng sốt rồi, mở cửa mau lên!”
Đèn của camera lóe hai cái màu đỏ, cửa bí mật từ từ mở ra.
Bùi Dĩ Chu bế ngang người An Tưởng lên, sải bước dài đi ra ngoài.
“Khụ… khụ…” An Tưởng ho đến tỉnh. Vừa mở mắt ra cô đã thấy vẻ mặt căng thẳng của Bùi Dĩ Chu. Sau đó cô lại nhìn ngó xung quanh, phát hiện hai người đã đi ra ngoài.
“Bùi tiên sinh, anh để tôi xuống rồi tôi tự đi.”
Bùi Dĩ Chu không để ý đến lời của An Tưởng.
Thấy Bùi Dĩ Chu không định thả mình xuống dưới, An Tưởng cũng không nói thêm gì mà nhắm mắt tiếp tục đi ngủ.
Mấy bạn nhỏ không ở nhà chính, có lẽ Bùi Thần đã dẫn chúng đi chơi rồi, không gian cũng trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Bùi Dĩ Chu cẩn thận đặt An Tưởng lên giường sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của mình.
Lúc nào có chủ nhân ở nhà thì bác sĩ tư nhân đều có mặt. Vì thế chỉ vài phút sau bác sĩ đã xách đồ của mình lên.
An Tưởng đã sốt đến mơ mơ màng màng, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Cô nghe thấy tiếng động thì hơi mở mắt ra để nhìn.
“Khám cho cô ấy.” Bùi Dĩ Chu vừa bị đôi ba mẹ của mình chọc cho khó chịu, vừa lo lắng cho An Tưởng nên giọng điệu chẳng tốt chút nào.
Bác sĩ không dám chần chờ, ông nhanh chóng đo nhịp tim cùng nhiệt độ cho An Tưởng, sau đó khám họng cho cô.
“Cô ấy bị viêm amidan nên mới bị sốt.” Bác sĩ nhìn Bùi Dĩ Chu đang nhìn mình bằng ánh mắt ăn thịt người thì cẩn thận mở miệng nói, “Có phải trước đây An tiểu thư từng bị ốm không?”
An Tưởng đang mệt đến nỗi chẳng mở nổi mắt, vì thế Bùi Dĩ Chu trả lời thay cô: “Thời gian gần đây cô ấy có bị cảm.”
Bác sĩ gật gật đầu, “Thế để tôi truyền nước cho An tiểu thư trước. Bệnh của cô ấy cũng không quá nặng, chờ amidan hết sưng là được rồi.”
“Ừ.”
Bùi Dĩ Chu trực tiếp ngồi xuống mép giường giám sát bác sĩ làm việc.
Ánh mắt của anh làm bác sĩ cảm thấy vô cùng áp lực. Bác sĩ căng thẳng đâm kim truyền nước vào tay An Tưởng. Tay An Tưởng rất nhỏ, làn da cũng trắng nữa, mạch máu màu xanh rất nhỏ, vì thế rất khó để bắt được ven. Thêm vào đó bác sĩ cũng căng thẳng nên nhát đầu tiên ông đâm trượt.
Ánh mắt của Bùi Dĩ Chu lạnh đi vài phần.
Bác sĩ bị dọa toát cả mồ hôi lạnh. Nói thế nào thì ông cũng làm bác sĩ được mười mấy năm rồi đấy, không đến nỗi việc nhỏ như đâm kim truyền nước này cũng không làm được. Chẳng qua là do ánh mắt của Bùi Dĩ Chu quá kinh khủng làm ông cảm thấy căng thẳng, mà, mà kể cả ông có không căng thẳng ông cũng không đâm nổi dưới áp lực này của Bùi Dĩ Chu!
Bác sĩ nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, dồn toàn bộ lực chú ý lên kim tiêm, nhẹ nhàng đâm vào. Kim tiêm đã được đâm vào thành công.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Dĩ Chu cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế… Bùi tiên sinh, tôi…”
“Ông đi ra ngoài đi, tí để tôi thay nước cho.”
Bác sĩ chờ mãi Bùi Dĩ Chu mới nói những lời này. Ông nhanh chóng dọn đồ đạc của mình, chạy nhanh như chớp ra khỏi phòng ngủ, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc Mặc: Mình phải trở nên cứng cỏi mạnh mẽ, vì mình muốn bảo vệ mẹ!