Editor: Minh An
Beta: Cún
Sau khi kết thúc lễ tang của Thu Dương, An Tưởng biết ông bà của cậu nhóc chuẩn bị dọn về dưới quê thì cô không chút do dự tài trợ ẩn danh để giúp cuộc sống mới của hai ông bà tốt hơn.
Thu Dương mất đi cũng không làm cuộc sống của An Tử Mặc thay đổi nhiều. Cậu vẫn đi học, vẫn tan học, vẫn học bài như thường, trải qua những ngày tháng buồn chán nặng nề.
Hôm nay vẫn giống như bao ngày khác.
Hai anh em sinh đôi Bùi Ngôn, Bùi Nặc được Bùi Cảnh Lâm đón về nhà chính để họp gia đình, vì thế trợ lý của Bùi Dĩ Chu chỉ chở một mình An Tử Mặc về nhà.
Đường mòn yên tĩnh, ánh mặt trời lười nhác nấp sau bóng cây.
An Tử Mặc dửng dưng đi về nhà. Về đến khu chung cư thì cậu nghe được tiếng mèo kêu. An Tử Mặc dừng chân lại, sau đó đi tới đúng nơi phát ra âm thanh.
Cậu nắm lấy quai cặp sách, từ từ đi qua.
Đằng sau bụi cỏ có một túi đựng rác màu đen, bên trong có một đống đồ đạc lỉnh kỉnh cùng tiếng mèo kêu yếu ớt. An Tử Mặc nhặt lấy một cành cây gần đó sau đó vạch túi ra, thấy rõ hoàn cảnh hiện tại của con mèo.
Con mèo này còn rất nhỏ, có khi mới đầy tháng.
Nó có màu cam, bàn chân trắng trắng, rất gầy. Dưới ánh mặt trời kia thì nó chóe như lá phong.
Như quy luật bình thường thì mèo nhỏ như này sẽ không sống được.
An Tử Mặc ngồi xổm xuống quan sát mèo con. Mèo con được thoát khỏi túi ni lông màu đen thì kêu meo meo với An Tử Mặc, sau đó còn dùng chân cọ cọ chân của An Tử Mặc. Cậu mặc một cái quần đùi, nên mèo con chạm vào làn da ấm áp của cậu.
“Meo……”
An Tử Mặc vẫn dửng dưng như cũ. Một lúc sau cậu cầm lấy túi nilon đựng mèo con lên, đi đến trước cửa khu chung cư.
“Cô ơi.”
Cậu đứng trước quầy thu ngân. Vì An Tử Mặc thấp nên cậu phải ngẩng đầu lên nhìn nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân là một chị gái xinh đẹp. Cô thấy An Tử Mặc nhìn trông quen quen lại còn vô cùng đáng yêu thì nhớ ngay cậu bé này là người vừa lên hotsearch hôm trước. Thái độ của cô nàng tốt lên trông thấy, “Chào cháu, cháu định mua gì?”
“Cô có sữa dê không?”
“Có, sữa dê ở khu bán đồ cho trẻ sơ sinh bên kia.”
An Tử Mặc gật đầu, đi theo hướng cô ấy chỉ. Cậu nghĩ nghĩ một lúc lại mua thêm một cái bình sữa.
Cậu ôm chỗ đồ đó đi đến trước quầy thu ngân, “Cô có thể cho cháu một ít nước ấm được không?”
“Được.”
Nhân viên thu ngân không chê phiền mà pha sữa dê sau đó đưa cho An Tử Mặc. An Tử Mặc dùng đồng hồ để chuyển khoản trả tiền, lúc cậu định ôm bình sữa rời đi thì dừng chân, quay đầu lại nói: “Cảm ơn cô.”
Cô gái thu ngân giật mình sau đó cười: “Không có gì.”
An Tử Mặc ôm bình sữa, đặt mèo con xuống. Mèo con không còn kêu meo meo nữa rồi, có lẽ nó cũng đã kiệt sức. An Tử Mặc vụng về bế mèo con lên, sau đó đưa nú.m vú cao su vào gần miệng mèo.
Mèo con ngửi được mùi sữa thì m.út núm cao su vào theo bản năng. An Tử Mặc cũng nhân đó mà quan sát tình trạng cơ thể của mèo con. Ngoài thiếu dinh dưỡng ra thì trên người chú mèo con này cũng không có miệng vết thương nào khác. Cậu thử đọc suy nghĩ của nó thì chỉ nghe được mấy tiếng meo meo meo meo thôi.
Nghe chẳng hiểu gì cả.
Mèo con rất đáng yêu, có lẽ do được ăn no nên cái đuôi của nó cứ phe phẩy không ngừng, đệm thịt nhỏ dưới chân thì đạp vào mu bàn tay của An Tử Mặc. Lông mi An Tử Mặc chớp chớp, không nhịn được chạm lại vào cái đệm thịt mềm mại kia.
“Meo?” Đột nhiên mèo con ngẩng đầu. Đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve nhìn An Tử Mặc. Sau đó nó dùng đầu lưỡi dính sữa dê của mình liế.m liế.m mu bàn tay An Tử Mặc như muốn nói lời cảm ơn cậu.
Việc động vật dùng lưỡi liế.m thế này cũng là một hành động thường thấy. Chúng thường dùng hành động đó để thể hiện sự yêu thích của chính mình.
An Tử Mặc chưa từng nuôi động vật bao giờ, cũng vô cùng khó chịu khi vật thể lạ tiếp xúc vào mình. Nhưng giờ phút này, không hiểu sao trong lòng cậu lại có một cảm xúc khó có thể miêu tả thành lời.
Cứ như là có lông vũ quẹt nhẹ vào tim vậy, mềm mềm lại ngứa ngứa.
Cậu buông mèo con xuống, nhìn mèo con duỗi lưng dưới ánh mặt trời.
Ánh mặt trời vô cùng ấm áp, An Tử Mặc sờ sờ cái bụng căng tròn của nó.
“Mi có muốn tên không?”
“Meo.”
“Thế gọi mi là Dương Dương.” An Tử Mặc mím chặt môi, như nghĩ đến cái gì, cậu bổ sung thêm một câu, “Tiện mồm đặt thôi.”
“Meo.” Mèo con cọ cọ An Tử Mặc.
Thời gian dần trôi, cuối cùng An Tử Mặc cũng nhận ra mình dành hơi nhiều thời gian ở đây rồi. Cậu nhặt một cái thùng chuyển phát nhanh mà người ta bỏ đi ở bên cạnh thùng rác, cho áo khoác ngoài của mình vào lót, sau đó đặt mèo con vào trong. Cuối cùng cậu ôm cái thùng vào một góc an toàn. Sau khi làm xong thì cậu mời từ từ về nhà.
Hôm nay An Tử Mặc về muộn. An Tưởng đang chuẩn bị ra ngoài tìm cậu thì đụng phải cậu ở ngay cửa.
An Tưởng quan sát cậu từ trên xuống dưới, “Mặc Mặc, áo khoác của con đâu?” Hai ngày nay trời có mưa, lại còn có gió to. An Tưởng sợ An Tử Mặc bị cảm lạnh nên ngày nào cũng lấy áo khoác cho cậu, tận mắt nhìn cậu mặc mới yên tâm. Nhưng mấy hôm trước Mặc Mặc đều mang áo về nhà, không hiểu sao nay cậu lại không mặc áo.
An Tử Mặc đi vòng qua An Tưởng vào trong nhà. Cậu bỏ cặp sách xuống, nói dối không chớp mắt: “Con để quên ở trường rồi.”
“À.” An Tưởng không chút nghi ngờ, xoay người đi vào trong bếp pha một ly nước trái cây để cậu bổ sung vitamin C. Sau đó cô tự hỏi xem bữa tối hôm nay nên chuẩn bị như thế nào.
Sau khi cứu mèo con xong thì ngày nào An Tử Mặc cũng mất tập trung.
Cậu không về nhà cùng anh em Bùi Ngôn, Bùi Nặc nữa mà lần nào cũng lấy cớ trộm trốn về sau. Mỗi lần An Tưởng khoác áo khoác cho An Tử Mặc, ra ngoài xong, lần nào về cậu cũng mất áo.
Hành động của An Tử Mặc vô cùng bất thường. Rất nhanh, hai anh em Bùi Ngôn, Bùi Nặc cũng chú ý đến điều đó. Hai bạn nhỏ dựa vào dáng người nhỏ bé của mình mà theo dõi An Tử Mặc, phát hiện ra bí mật của cậu.
“Ông, ông nuôi trộm mèo!!”
Giọng nói của Bùi Nặc rất lớn. An Tử Mặc nheo mắt sau đó lôi hai đứa nhỏ làm người ta không bớt lo vào trong bụi cỏ.
“Oa, nó đáng yêu quá!!”
Lực chú ý của Bùi Nặc bị mèo con hấp dẫn ngay lập tức.
Mèo con lớn rất nhanh, chỉ vài ngày ngắn ngủi được An Tử Mặc nuôi thôi mà nó đã lớn hơn rất nhiều. Trong thùng giấy có nước, có quần áo, thậm chí còn có cả một quả bóng đồ chơi. Bùi Ngôn nhìn quả bóng kia, thấy nó hơi quen quen. Vài giây sau, cậu phát hiện đó là quả bóng của mình!!
“An Tử Mặc, ông trộm bóng của cháu!” Bùi Ngôn còn đang cảm thấy lạ. Rõ ràng lúc đi học cậu vẫn mang bóng đi, vậy mà không hiểu sao bị mất. Hóa ra là tên này lấy trộm để cho mèo chơi.
An Tử Mặc dùng cành cây nhỏ chơi với mèo con, lười nâng mắt lên nói, “Trường hợp khẩn cấp, tôi mượn tạm. Cũng không tính là trộm.”
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Ngôn viết rõ hai chữ “không hiểu”. Cậu cắn ngón tay: “Trường hợp khẩn cấp là sao?”
An Tử Mặc mím môi, không định giải thích cùng trẻ con.
Bùi Ngôn thấy mèo con đáng yêu thì cũng không hỏi chuyện quả bóng kia nữa. Cậu cùng Bùi Nặc vui vẻ chơi với mèo con.
“Anh ơi, chúng ta có thể mang mèo về nhà nuôi không?”
Bùi Ngôn lắc đầu: “Anh Bùi Thần bị dị ứng lông động vật.” Nói xong, cậu nhìn về phía An Tử Mặc, “Ông có muốn mang về nhà nuôi không? Nhất định cụ An Tưởng sẽ đồng ý.”
Dưới ánh mắt chờ mong của hai người, An Tử Mặc không đồng ý cũng không từ chối.
Thời gian thăm mèo của hôm nay đã hết. An Tử Mặc thả mèo con về thùng, sau đó đi về nhà mình. Hai anh em Bùi Ngôn, Bùi Nặc liếc nhìn nhau, một lớn một bé đi bên cạnh An Tử Mặc.
Do hai bạn nhỏ kia biết được bí mật của mình rồi nên mỗi ngày, lúc thăm mèo, An Tử Mặc cũng không trốn họ nữa. Hơn nữa, Bùi Ngôn có thể “rút” một ít tiền từ Bùi Thần nên mua được rất nhiều đồ ăn cho mèo cho Dương Dương ăn. Thấy vậy, An Tử Mặc vô cùng vui.
Thứ bảy, An Tử Mặc phải đến tiệm trà sữa cùng An Tưởng. Vì thế, nhiệm vụ chăm sóc mèo con Dương Dương được hai anh em Bùi Ngôn, Bùi Nặc đảm nhận.
An Tử Mặc ngồi trong tiệm trà sữa ăn không ngồi rồi. An Tưởng làm trà sữa còn cậu thì ngồi bên bàn làm bài tập. Làm bài tập chán thì cậu lại mở ti vi lên xem phim điện ảnh nước ngoài. Một ngày trôi qua vô cùng nhanh. Sau khi xong việc, hai người về nhà. An Tử Mặc lấy cớ tách khỏi An Tưởng sau đó đi đến chỗ Dương Dương.
Không có.
Bụi cỏ không có.
Thùng chuyển phát nhanh kia cũng đã bị dẫm bẹp, sữa bột cho Dương Dương cũng bị đổ trên mặt đất. An Tử Mặc vạch bụi cỏ ra, nhìn kỹ thì phát hiện trên lá cây còn dính vài giọt máu chưa khô. Cậu mím chặt môi, trong mắt như ẩn chứa hàng vạn gai nhọn bằng băng. Cậu túm chặt ngọn cỏ, cố nén sự tức giận và sợ hãi lại trong lòng.
An Tử Mặc bình tĩnh đứng dậy. Do làm quỷ hút máu nên khứu giác của cậu nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Cậu ngửi mùi máu, đi qua hồ nhân tạo, đi qua vài cái cây nữa thì gặp được Bùi Ngôn, Bùi Nặc đang bị thương ở sau núi giả.
Hai người bọn họ nằm co rúm lại, quần áo nhăn nheo, tóc tai rối bù, chỗ da thịt nào hở ra ngoài cũng đầy những vết thương. Nhìn qua thì tình hình của Bùi Ngôn tốt hơn một chút, chỉ có một vết bầm tím ở khóe miệng thôi, còn đâu không còn vết thương nào khác nữa. Nhưng Bùi Nặc thảm hại hơn. Bím tóc được tết cẩn thận đã bị người ta cắt đi một cách độc ác, mu bàn tay thì sưng đỏ, dấu giày giẫm lên mặt vẫn còn chưa kịp lau đi.
An Tử Mặc mím chặt môi, ánh mắt nhìn xuống.
Dương Dương yếu ớt nằm trong lòng ngực Bùi Nặc, hơi thở mỏng manh. Một cái tai đã bị cắt đứt, máu chảy dính vào bộ lông màu cam xinh đẹp của nó. Chân trái của nó bị vẹo một cách kỳ lạ, có thể thấy được là nó vừa bị người ta vặn gãy xương đùi.
“Ai làm?”
An Tử Mặc mở miệng, trong giọng nói không có chút độ ấm nào.
Hai anh em Bùi Ngôn, Bùi Nặc run rẩy, đồng thời nhìn qua An Tử Mặc.
Bọn họ nhìn thấy biểu cảm mà bọn họ chưa bao giờ thấy trên mặt An Tử Mặc. Không phải tức giận, không phải đau lòng, đến cả dửng dưng cũng không phải. Cậu không vui không buồn, như máy móc nhưng còn lạnh lùng hơn cả máy móc.
Lông mi Bùi Nặc động động, nước mắt bắt đầu rơi.
“Nước mắt sẽ không cho chúng ta đáp án. Tôi đang hỏi, là ai làm?” Thái độ của An Tử Mặc còn mạnh mẽ hơn vừa rồi, ngay lập tức chặn lại tiếng khóc của Bùi Nặc.
“Là…… Là mấy đứa trẻ ở khu chung cư bên cạnh.” Bùi Nặc vừa nuốt nước miếng vừ nói. Tuy rằng cô bé rất sợ nhưng vẫn thành thật nói sự thật cho An Tử Mặc biết.
Trưa hôm nay trời nắng, gió lại còn to. Bùi Nặc lo mèo con bị say nắng nên nhân lúc anh mình không để ý thì trộm tới bụi cỏ tìm mèo. Đến nơi thì cô bé phát hiện mèo con đã bị mấy học sinh tiểu học mang đi.
Cô bé đuổi theo, hình ảnh trước mắt làm cô bé sợ hãi.
Bọn họ đá nó, đánh nó, dùng kéo cắt lỗ tai của nó. Bùi Nặc muốn bảo vệ mèo nhưng bảo vệ không được, tóc cũng bị cắt theo. Lúc này, Bùi Ngôn cũng tìm qua nên cũng bị bọn họ đánh luôn.
Hai bạn nhỏ chưa trải qua chuyện này bao giờ, bọn họ không biết nên xử lý như thế nào, thậm chí còn không dám về nhà nói cho người lớn biết chuyện.
Bọn họ sợ anh trai cùng cụ sau khi biết chuyện thì sẽ mắng mình, cũng sợ An Tử Mặc trách mình không chăm sóc tốt cho mèo con, cuối cùng mèo con sẽ bị bóp ch.ết giống như chim sẻ nhỏ đợt trước, nói không chừng còn có thể bị An Tử Mặc bóp c.hết.
“Ông ơi, Dương Dương, Dương Dương có chết không?!” Bùi Nặc ôm mèo con, khóc nấc lên.
An Tử Mặc không trả lời mà lạnh lùng hỏi tiếp: “Có nhớ rõ mặt mũi bọn nó không?”
Hai bạn nhỏ gật đầu, khóc sướt mướt: “Thằng cầm đầu béo, người khá mập, bọn chúng vừa mới đi vào mê cung sau núi giả.”
Vì giá cả của khu chung cư này cao nên việc tạo môi trường sống xanh ở đây cũng tốt hơn nơi khác rất nhiều. Không chỉ có công viên cùng phòng tập thể thao mà còn có cả mê cung đằng sau núi giả nữa. Vì mê cung khá phức tạp nên bình thường cũng không có ai qua đó.
An Tử Mặc hiểu rõ tình huống, từ từ gật đầu. Sau đó cậu nhìn hai anh em sinh đôi Bùi Ngôn, Bùi Nặc, dùng giọng nói non nớt nhưng đầy cảm giác an toàn nói: “Hai người về nhà lấy tiền mang Dương Dương đi bệnh viện đi.”
“Nhưng……” Hai mắt Bùi Nặc đẫm nước mắt, vô cùng lo lắng, “Ông đi đâu?”
“Tôi sẽ không để người bắt nạt các cậu sống yên ổn.” Ánh mắt An Tử Mặc đen lánh, chậm rãi lộ răng nanh của mình ra, từ từ đi đến gần mê cung.
Bùi Ngôn và Bùi Nặc liếc nhìn nhau, cuối cùng Bùi Ngôn quyết định trong lòng, kéo Bùi Nặc đứng từ dưới đất dậy, giọng nói kiên định và mạnh mẽ hơn lúc trước không ít: “Em về nhà đi.”
Bùi Nặc lau khô nước mắt, ôm mèo con chạy như điên về nhà.
Thấy em gái mình đã rời đi, Bùi Ngôn cắn răng đuổi theo An Tử Mặc.