Editor: Minh An
Beta: Cún
Không biết ai đã gửi video An Tử Mặc dạy học cho các bạn nhỏ ở bệnh viện tài khoản có dấu V. Hôm sau, video ấy đã lên hotsearch.
Video được quay vô cùng rõ nét, thu được rõ ràng tiếng đọc sách trong trẻo vang lên giữa phòng bệnh. An Tử Mặc là bạn nhỏ nhỏ nhất trong phòng bệnh ấy nhưng lại đứng thẳng lưng, viết những con chữ vô cùng ngay ngắn và xinh đẹp lên trên bảng, không xiêu xiêu vẹo vẹo như chữ của những bạn nhỏ cùng tuổi.
An Tử Mặc rất ăn ảnh. Trong video, làn da trắng hồng, những sợi tóc đen nhánh của cậu được thu lại vô cùng chân thực và rõ nét, giống như các thiếu gia nhà giàu trong TV vậy.
Cư dân mạng xem video này đều sôi nổi khen ngợi ở phía dưới.
—— Lúc tôi 3 tuổi còn đang mải nghịch bùn đó hu hu hu.
—— Bạn nhỏ này là thiên tài đúng không? Nhiều chỗ bạn ấy nói còn dễ hiểu hơn tôi nữa đó!
—— Mẹ nó! Em trai, em có muốn yêu đương với chị không? Chị chỉ hơn bé có 20 tuổi thôi à.
—— A a a a, đây không phải là bạn nhỏ hôm đó tui nhặt được sao?
Bình luận cuối cùng kia đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng, vì thế bọn họ click vào Weibo của người ấy để xem các bài viết. Cuối cùng bọn họ tìm được tấm ảnh chụp gần của An Tử Mặc hôm mà cậu lạc đường. Trong ảnh, cậu bé có chút lôi thôi, bẩn thỉu nhưng vẫn giữ nguyên được vẻ đẹp của mình, không khác mấy so với bạn nhỏ trong video. Sau đó, bọn họ lướt xuống dưới phần bình luận thì tìm được tài khoản đăng truyện tranh của An Tưởng.
Vì An Tử Mặc bị viêm ruột thừa nên truyện tranh chưa được An Tưởng cập nhật chương mới, các bình luận giục chương mới cũng có không ít ở bên dưới. Không ngờ chuyện này vừa nổi lên thì truyện tranh của An Tưởng cũng nổi lên như bão, phía dưới mỗi chương truyện đều có ít nhất hơn 10000 lượt đọc cùng hàng nghìn lượt bình luận, chia sẻ.
An Tưởng nằm mơ cũng không ngờ mình lại nổi tiếng theo cách này.
An Tử Mặc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện nên không để ý tới tin tức. Nhưng ở bên ngoài phòng bệnh có rất nhiều người đứng, còn có cả mấy phóng viên nghe danh tiếng cậu tìm đến nữa.
Cậu không muốn gặp người lạ nên trực tiếp khóa cửa luôn.
Thu Dương ngồi ở giường bên cạnh buồn bã nhìn cậu, “Tử Mặc, em chuẩn bị xuất viện sao?”
Bệnh của Thu Dương đã nặng hơn, hiện tại muốn ăn uống cậu cũng phải dùng ống truyền qua mũi mới ăn được. Trạng thái của cậu cũng không phải là tốt, nhưng vì hôm nay An Tử Mặc xuất viện nên cậu vẫn cố gượng dậy để nói chuyện với An Tử Mặc một lát.
“Có lẽ buổi chiều dì cùng Mặc Mặc sẽ đi.” An Tưởng an ủi Thu Dương, “Sau khi thu dọn đồ đạc xong dì định mang Mặc Mặc đi khám tổng thể.”
Nghe đến chỗ đi khám thì Thu Dương cười: “Đi khám tổng thể cũng tốt, nếu phát hiện vấn đề gì thì cũng có thể điều trị sớm.”
An Tử Mặc kéo khóa ba lô của mình lên đặt ở một bên. Chờ y tá tới gọi thì cậu đi khám tổng thể. Khám tổng thể này rất tốn thời gian, làm xong cũng tốn tới vài tiếng. May là khám xong thì không còn vấn đề gì nữa. Trái tim đang treo lơ lửng của An Tưởng nhìn xong tờ kết quả khám bệnh cũng trở về chỗ cũ.
Xe của Bùi Dĩ Chu đã dừng ở bên ngoài bệnh viện. An Tử Mặc chuẩn bị nói lời tạm biệt cùng Thu Dương.
Ban đầu, An Tử Mặc định không nói gì với Thu Dương, đeo ba lô của mình rời đi. Nhưng An Tưởng lại ngăn cậu lại, đẩy cậu về phía Thu Dương.
“Tôi phải đi rồi.” An Tử Mặc bị ép đi đến chỗ Thu Dương nói lời tạm biệt.
Thu Dương đã sớm quen bộ dáng này của An Tử Mặc. Cậu không để ý chút nào cả, lấy một quyển vở từ trong ngăn kéo ra đưa cho An Tử Mặc: “Đây, cho em nè.”
“Cái gì đây?”
“Quà xuất viện của em đó!”
An Tử Mặc nhướng mày nhận lấy. Cậu đang định lật ra xem thì Thu Dương nói: “Sau khi về rồi em mở ra xem sau cũng được.”
An Tử Mặc gập lại, xoay người định rời đi.
“Tử Mặc!”
An Tử Mặc quay đầu.
Thu Dương mím môi, trong mắt cậu chứa đựng những cảm xúc mà An Tử Mặc không hiểu được. Một lát sau, Thu Dương mới từ từ mở miệng: “Nếu mà em rảnh, hãy nhớ, hãy nhớ tới thăm anh.”
An Tử Mặc không đồng ý cũng chẳng từ chối. Cậu cũng không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện không có mùi thuốc sát trùng gay mũi. Không khí vô cùng mát mẻ và thông thoáng. Mây trắng trên bầu trời nhẹ nhàng trôi. An Tử Mặc từ từ đi về phía trước, sau đó cậu bước đi nhanh hơn, nhanh chóng chạy vào trong xe.
“Con không xem quà của Thu Dương sao?” An Tưởng đã sớm biết con mình gấp không chờ nổi rồi, nhưng mà cứ ngại nên không dám mở ra nên cô đành phải cho cậu một bậc thang để bước xuống.
An Tử Mặc nhướng mày, giả như nghe lời An Tưởng mở quyển vở nhỏ kia ra.
Trên mỗi trang vở đều có hình vẽ tay cùng tên của các bạn nhỏ, tất cả đều vẽ An Tử Mặc. Nét vẽ cùng nét chữ của các bạn nhỏ ấy đều vô cùng non nớt, nhưng lại nhắn nhủ những lời khác nhau.
[Cảm ơn thầy giáo Tử Mo*. —— Vương Bằng Bằng.]
[Tuy rằng rất muốn được học thầy tiếp, nhưng mong thầy sẽ không bị bênh* nữa nha. —— Hứa Khả.]
[Nhớ phải tới thăm em nha thầy. —— Lưu Kim Kim.]
[Thầy Tử Mo, khi nào em lớn, em muốn kết hun* với thầy. —— Meo Meo.]
*Những đoạn in nghiêng là những chỗ còn sai chính tả trong lời các bạn nhỏ muốn nói với An Tử Mặc nha mọi người chứ không phải là tui type sai đâu ^^
An Tử Mặc nhíu cái mũi nhỏ của mình lại, gập quyển vở kia vào.
Những hình vẽ cùng lời nhắn ấy đều bị An Tưởng nhìn thấy hết, cô nhịn cười nói, “Mặc Mặc, có bạn muốn gả cho con kìa.”
An Tử Mặc nhíu mày, “Con không muốn kết hôn.”
“Tại sao?”
“Phiền phức.”
An Tưởng nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục trêu con mình, “Gặp được mấy bạn nữ xinh đẹp cũng không kết hôn hả? À mà nếu là bạn nam mẹ cũng không có ý kiến gì đâu!”
Vẻ mặt An Tử Mặc hết xanh lại trắng, cậu giận dữ mắng lại: “Con còn đang là trẻ con đấy! Mẹ đừng nói mấy chuyện người lớn này với con được không? Mẹ chưa nghe câu phải giữ cho trẻ một môi trường trưởng thành lành mạnh à?”
An Tưởng bị mắng xong ngốc luôn.
Cái, cái này không lành mạnh hả???
Cô thấy con mình không vui thì ngượng ngùng sờ mũi không nói gì nữa.
Sau khi về nhà, An Tử Mặc đặt quyển vở nhỏ kia lên trên giá sách. Sau một hồi ngẫm nghĩ cậu lại cầm quyển vở đó nhét vào ngăn kéo nhỏ bên cạnh quan tài. Buổi tối, trước khi ngủ cậu lại cầm quyển vở ra, nghiêm túc đọc từng trang một.
Quan tài rất nhỏ, cậu ở trong này cảm thấy rất an toàn.
Đời trước, An Tử Mặc chưa từng được nhận quà. Cậu không có bạn bè, cũng chẳng có người nhà. Cuộc sống bị An Tưởng hành hạ làm cậu sống không bằng chết. Quyển vở này chính là món quà thứ hai cậu nhận được trong đời. Còn món quà đầu tiên – cũng chính là món đồ chơi mà An Tưởng mua cho cậu trước đó thì đã bị cậu phá hỏng lâu rồi.
Mấy hình vẽ trong quyển vở này rất là xàm xí, những dòng chữ bên cạnh cũng vậy.
Một tay An Tử Mặc chống cằm, một tay thì lật vở ra xem. Trong đầu cậu không khỏi nhớ đến hình ảnh các bạn nhỏ tranh nhau gọi cậu là “thầy” lúc còn ở bệnh viện. Nghĩ lại thì cũng khá oai đó chứ?
Cốc cốc cốc.
An Tử Mặc vội vàng giấu quyển vở vào trong ngăn kéo, hắng giọng nói: “Vào đi.”
“Con uống sữa bò đi.” An Tưởng đưa cái ly qua.
An Tử Mặc đang định uống thì phát hiện màu sắc của sữa bò kỳ lạ, “Sao sữa lại có màu hồng hả mẹ?”
An Tưởng không giấu cậu nhóc mà thẳng thắn nói: “Bác sĩ bảo con đang bị thiếu dinh dưỡng, vì thế mẹ cho chút máu vào. Đây là máu của mẹ đó, con uống đi, không sao đâu.”
Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ kia của An Tưởng làm An Tử Mặc hít một hơi thật sâu. Cái gì mà máu của mẹ thì không sao?
“Con không uống.”
“Không được.” An Tưởng cứng rắn nói, sau đó cầm lấy cái ly đưa sát miệng An Tử Mặc. Thấy An Tử Mặc uống xong cô mới gật gật đầu, “Được rồi, con nhe răng ra cho mẹ xem.”
Bị rót cho một chút máu người, An Tử Mặc cảm thấy vô cùng khó chịu nhe răng ra cho An Tưởng xem. Vẻ mặt cậu rất giống một chú hổ con hung dữ. Tuy rằng dữ thật đấy, nhưng chẳng đáng sợ chút nào.
Hai cái răng nanh kia lại mọc dài trở lại, trắng trắng nhọn nhọn trông rất đáng yêu.
An Tưởng sờ qua một chút sau đó dặn: “Con không được tiếp tục mài răng biết chưa?”
An Tử Mặc mất kiên nhẫn bĩu môi: “Con biết rồi.”
“Tối mai con có muốn tới bệnh viện dạy cho mấy đứa Thu Dương nữa không?”
An Tử Mặc quay đầu đi không nói lời nào.
“Dù sao sau khi con tan học con cũng rất rảnh, hơn nữa nhà trẻ cũng không xa bệnh viện lắm. Con đi qua đó chơi cũng không sao.” An Tưởng đã hiểu rõ tính của con mình nên trực tiếp lấy lý do giúp cậu.
An Tử Mặc không phản đối chính là đồng ý. Vì thế ngày hôm sau, cậu đứng giữa những tiếng hoan hô của các bạn nhỏ khác tiếp tục dạy học cho họ. Thu Dương hôm nay không tới lớp được vì cậu nhóc phải ở yên trong phòng bệnh, chuẩn bị làm phẫu thuật vào ngày mai.
Sau khi dạy xong cho mấy bạn nhỏ kia, An Tưởng mạnh mẽ kéo An Tử Mặc đi qua thăm Thu Dương.
Thật ra thì tình hình hiện tại của Thu Dương cũng không tốt lắm. Tuổi cậu nhóc còn nhỏ, hóa trị đã không còn khả năng ngăn cản các tế bào ung thư khuếch tán trong cơ thể của cậu. Mới qua hai ngày thôi mà trông Thu Dương đã gầy đi rất nhiều. Thấy An Tử Mặc tới đây thăm mình thì ánh mắt mờ mờ của cậu nhóc sáng hẳn lên.
“Tử Mặc! Em đến rồi!”
An Tử Mặc đi đến mép giường của Thu Dương. An Tưởng không làm phiền hai bạn nhỏ, rời khỏi phòng bệnh để lại không gian riêng tư cho họ.
Ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng bệnh.
Thu Dương không ngồi dậy được. Vì thức ăn của cậu được truyền qua đường mũi nên hơi thở của cậu cũng hơi hỗn loạn và nặng nề.
“Chú bác sĩ bảo 4 giờ chiều mai anh phải làm phẫu thuật.”
“Ừ.”
“Chờ anh phẫu thuật thành công, khỏe lại, anh sẽ xuất viện tới tìm em chơi. Đến lúc đó chúng ta đi sân bóng đá bóng đá được không?” Cậu nhìn ra cửa sổ, hướng mắt nhìn thế giới bên ngoài. Trong ánh mắt cậu không giấu nổi sự khát khao và chờ mong.
An Tử Mặc không giống người khác. Cậu không thích nói dối. Vì thế mặt cậu vô cảm, dùng giọng nói lạnh băng phá tan ảo tưởng không thực tế kia của Thu Dương: “Cậu bị ung thư, hiện tại lại như thế này, đến 8 phần là không khỏe lại được.”
Đúng là những lời này làm sự vui sướng của Thu Dương vụt tắt.
An Tử Mặc không có cảm xúc nên cậu cũng không cảm thấy áy náy. Cậu chỉ cảm thấy mình đang nói cho Thu Dương sự thật mà thôi.
“Anh biết.” Đột nhiên Thu Dương mở miệng, giọng nói mang theo chút đau khổ.
An Tử Mặc nhíu mày lại.
“Nhưng ông bà, còn có cả các cô chú bác sĩ đều tin tưởng anh, cổ vũ cho anh.” Thu Dương nói một mạch, cười thật tươi, “Vì thế anh cũng muốn thử tin tưởng vào bản thân mình một lần.”
“Tin tưởng chẳng có ích gì cả.”
Thu Dương không trách An Tử Mặc lạnh lùng. Cậu cố gắng giữ chặt lấy tay An Tử Mặc.
An Tử Mặc không thích đụng chạm vào người khác, đang lúc cậu định rút tay ra thì ánh mắt cậu đập vào cánh tay gầy trơ xương của Thu Dương. Trên tay cậu đầy những vết kim đâm, xanh xanh tím tím cả một mảng. Da của Thu Dương cũng chẳng còn chút sức sống nào nữa.
An Tử Mặc không khỏi mím môi, nâng mắt lên.
Tuy rằng hiện tại Thu Dương đang vô cùng đau đớn nhưng trong lòng cậu nhóc không có chút cảm giác oán hận hay đau khổ nào. Ánh mắt Thu Dương sáng đến kỳ lạ.
“Tử Mặc, chúng ta cược với nhau, được không?”
“Cược cái gì?”
Thu Dương cười: “Nếu ngày mai anh phẫu thuật thành công thì anh sẽ thắng, em sẽ phải gọi anh là anh.”
Buồn cười thật đấy.
An Tử Mặc cười nhạt: “Nếu thua thì sao?”
Thu Dương nghĩ nghĩ: “Thế anh sẽ là em em.” Gọi một đứa nhóc 3 tuổi là anh, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Thu Dương.
“Được.”
“Chúng ta ngoéo tay.” Thu Dương vươn ngón út của mình ra.
“Trẻ con……” An Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng nhưng vẫn đưa đầu ngón tay của mình qua ngoéo với Thu Dương một cái.
Đã hết thời gian thăm bệnh. An Tử Mặc nhảy xuống ghế đi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi rời đi, cậu không khỏi quay đầu nhìn qua Thu Dương. Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, Thu Dương đang nằm trên giường bệnh vẫy tay cười cười với cậu. Cho đến tận khi cửa phòng đóng lại, nụ cười kia mới biến mất.
Sau khi về nhà, An Tử Mặc vẫn luôn nhớ đến ván cược của mình cùng Thu Dương. Đi học, ăn cơm, lúc nào cậu cũng nghĩ đến.
Mãi mới tan học. An Tử Mặc nắm tay An Tưởng, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Không hiểu sao hôm nay lúc đi vào bệnh viện, bầu không khí ở đây cứ kỳ lạ. Cứ như thiếu mất điều gì đó. An Tưởng đi theo An Tử Mặc vào phòng bệnh của Thu Dương, phát hiện giường của Thu Dương đang trống không, y tá đang thay ga giường mới.
An Tưởng cảm thấy kỳ lạ, cũng có nhiều suy nghĩ không may nảy ra trong đầu cô.
“Cô y tá ơi, tôi có thể hỏi cô một câu được không?” An Tưởng đi vào, “Bé trai Thu Dương ở giường này đâu rồi?”
“Đêm qua bệnh tình chuyển biến xấu, bệnh nhân qua đời rồi.”
Y tá cũng không ngẩng đầu lên, nói chuyện như đang nói những câu chuyện ăn cơm uống nước bình thường.
Mỗi ngày ở bệnh viện có rất nhiều người chết đi, lớn có nhỏ có, già có trẻ có. Vì thế đây cũng không phải là việc gì kỳ lạ.
An Tưởng lùi về sau vài bước, không nhịn được nhìn qua sau lưng mình.
An Tử Mặc đứng ở ngoài cửa, chưa động đậy nửa bước. Con mắt cậu đen nhánh, không nhìn ra vui buồn. Cậu nhìn thẳng vào cái giường trống không kia không nói gì cũng không chớp mắt.
Từ sau khi trở về, An Tử Mặc trở nên yên lặng.
Cậu ngồi yên trong quan tài, nhìn chằm chằm vào quyển vở nhỏ kia.
Trang đầu tiên trong quyển vở nhỏ ấy chính là lời nhắn của Thu Dương.
[Chờ anh khỏe lại anh sẽ đi tìm Tử Mặc chơi.]
Phía dưới là một bức vẽ, trong đó có hai bạn nhỏ nắm tay nhau, cười tươi đá cầu dưới ánh mặt trời.
An Tử Mặc nắm chặt trang giấy, cho đến tận khi An Tưởng vào ngồi xuống cạnh cậu.
“Mặc Mặc, bà của Thu Dương mời chúng ta đến dự lễ tang của cậu ấy. Con có muốn đi không?”
Lông mi An Tử Mặc rung rung. Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói ra câu trần thuật: “Cậu ấy thua rồi.”
Vẻ mặt An Tưởng cứng lại, trong lòng cô đau đớn một cách khó tả. Cô không biết an ủi An Tử Mặc thế nào nên chỉ có thể ôm cậu một cái thật chặt.
***
Lúc mất đi, Thu Dương mới chỉ có 6 tuổi 4 tháng. Tiền hỗ trợ điều trị kia còn chưa kịp dùng. Vì thế bà của Thu Dương dùng số tiền ấy để làm cho cậu một lễ tang đầy đủ. Vì tuổi của Thu Dương còn nhỏ nên bà cũng không làm lớn lắm. Ngoài An Tưởng thì bà cũng chỉ mời thêm một vài người quen khác.
Thu Dương bị bệnh đã 3 năm rồi. Ba mẹ cậu không chi trả nổi số tiền điều trị khổng lồ nên đã rời đi từ rất lâu, bây giờ cũng không biết họ đang như nào, đang ở đâu. Tuy vậy, ông bà của Thu Dương vẫn cố gắng. Dù cho cháu mình bệnh nặng như thế nào họ cũng vẫn tiếp tục hy vọng, tiếp tục cố gắng. Bây giờ Thu Dương mất đi thật rồi, mọi hy vọng của bọn họ cũng tan tành. Vì thế bọn họ khóc nấc lên trước mộ của cậu.
Hôm đó trời âm u, dường như cảnh vật cũng buồn cùng con người.
Tất cả những người đứng quanh đó đều khóc. An Tử Mặc không biết khóc. Cậu lẳng lặng đứng một bên nhìn ảnh chụp của Thu Dương trên mộ.
Cậu vẫn còn nhớ ván cược kia, cũng vẫn còn nhớ rõ nụ cười biến mất sau cánh cửa ấy.
Cuộc đời…… đáng giá đến vậy sao?
An Tử Mặc không biết. Chỉ là cậu cảm thấy ảnh chụp trên bia mộ quá chói mắt.
Những người đến viếng đều đặt một bông hoa. An Tưởng cũng đặt một bông hoa. Trong bông hoa đó có kẹp một tấm thẻ.
[Thu Dương chính là ánh sáng của thế gian, mãi mãi tồn tại với thế giới này.]
“Mặc Mặc, chúng ta phải đi rồi.”
An Tưởng nắm chặt lấy tay An Tử Mặc kéo cậu rời đi. Hai người từ từ ra khỏi nghĩa trang.
An Tử Mặc dừng chân, quay đầu ngoảnh lại. Trên mộ, Thu Dương vẫn đang tươi cười, chăm chú nhìn cậu đi xa. Nụ cười của Thu Dương như những ánh sao sáng nhất trên bầu trời.
Cậu thu tầm mắt, xoay người rời đi không ngoảnh lại.