Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 64




Editor: Minh An

Beta: Cún

“Mặc Mặc, mẹ có việc phải ra ngoài một lát, con ngồi ngoan chờ mẹ được không?”

An Tử Mặc cũng chẳng bất ngờ trước quyết định đi tới chỗ Bùi Dĩ Chu của An Tưởng. Nói thế nào thì người tốt bụng như cô cũng chẳng thể làm ngơ khi người khác gặp khó khăn. Nếu như là cậu thì dù Bùi Dĩ Chu có uống hết cả rượu của quán nhà người ta cậu cũng chẳng quan tâm.

An Tưởng xách túi rời đi, đi tới khu chung cư Giang Đình.

Bùi Dĩ Chu ở một mình một tầng của chung cư. Nhưng nói thế nào thì với thân phận của anh ở như vậy cũng là rất giản dị rồi. An Tưởng nhập mật khẩu nhà mà Hứa Xuyên gửi cho mình rồi nhẹ nhàng đi vào trong phòng khách.

Tối quá, cô chẳng thấy công tắc đèn đâu.

An Tưởng sờ sờ rồi đi loạn. Cô lảo đảo bước đi, cũng không biết động vào cái gì mà đột nhiên đèn sáng hết lên, sau đó cô bắt gặp một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, dùng ánh mắt tối tăm nhìn mình chăm chú.

Ban đầu An Tưởng còn nghĩ Bùi Dĩ Chu đã say đến không biết trời đất gì rồi cơ, không ngờ anh vẫn còn đứng dậy được. Thấy vậy cô hơi bất ngờ một chút, sau đó định xoay người rời đi ngay. Nhưng giây tiếp theo cô lại cảm nhận được sự hoa mắt chóng mặt, hai chân thì như tê cứng. An Tưởng lảo đảo đang chuẩn bị ngã thì Bùi Dĩ Chu từ đằng sau đi tới đỡ cô.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói của anh nghẹn ngào cứ như bị nghẹn cái gì ở giữa cổ họng. Giọng anh không còn lành lạnh như bình thường nữa mà toát ra vẻ buồn bã đau thương.

An Tưởng không nói nên lời, đầu cô hơi đau đau.

Bùi Dĩ Chu trực tiếp bế xốc An Tưởng lên, xoay người bế cô về phòng.

“Nếu anh không có việc gì thì tôi đi về đây, Mặc Mặc còn đang ở bệnh viện nữa.”

Bùi Dĩ Chu không nói lời nào, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn trong phòng ngủ.

Giường vô cùng mềm mại, trên chăn còn vương mùi hương của anh.

An Tưởng mệt mỏi rã rời, cô cố gắng chống đỡ để không cho hai mí mắt dính vào nhau, sau đó cô giãy giụa ngồi dậy, “Tôi phải đi về.”

“Nằm xuống.” Bùi Dĩ Chu lạnh lùng ra lệnh.

An Tưởng giận dỗi mím môi, “Anh họ anh bảo anh uống say, nhưng tôi thấy anh cũng có làm sao đâu?”

Trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo sự chất vấn.

Bùi Dĩ Chu uống say thật, anh nôn hai lần, sau đó uống thuốc tỉnh rượu nên bây giờ cũng khá tỉnh rồi.

Hai mắt anh trầm xuống, lẳng lặng nhìn gương mặt của An Tưởng.

Trạng thái hiện tại của An Tưởng rất xấu. Chỉ qua có hai ngày thôi mà trông cô gầy đi rất nhiều, mặt không còn một chút máu, trắng bệch trông vô cùng đáng thương. Thân hình vốn dĩ đã mảnh khảnh của cô như này càng trở nên yếu ớt.

Bùi Dĩ Chu nhíu chặt mày, “Cô ngủ đi.”

“Mặc Mặc còn đang ở bệnh viện.”

“Tôi sẽ cho người đi qua trông thằng bé, mai tôi sẽ tới đó chăm nó.”

“Thế cũng không được.”

An Tưởng không nghe lời, cô vừa từ giường bò dậy lại bị ngã xuống giường.

Cô ho khan vài tiếng liền, sau đó lấy tay sờ lên đầu. Nóng quá, cô bị sốt rồi.

Không phải là cô bị cảm chứ?

Nghĩ như vậy, hô hấp của An Tưởng trở nên gấp gáp hơn.

“Cô nghe lời tôi đi, nằm nghỉ ở chỗ này một lát.” Thái độ của Bùi Dĩ Chu nhẹ nhàng hơn, anh dịu dàng dỗ An Tưởng.

Nhưng An Tưởng còn chưa quên sáng nay mình nói cái gì. Cô mở to đôi mắt, vô tình nói: “Nhưng tôi và anh không thân.”

Lời này thốt ra làm lửa giận trong lòng Bùi Dĩ Chu vốn đã nguôi nguôi lại bùng lên. Anh cố nén sự buồn bực xuống, kiên nhẫn nói: “Thế cô cứ coi như thuê nhà của tôi ngủ tạm một đêm, được chưa?”

“Được.”

An Tưởng lấy điện thoại ra. Cô lại chuyển cho Bùi Dĩ Chu hơn 1000 tệ thật.

Bùi Dĩ Chu suýt nữa thì tức chết. Cuối cùng thì anh cũng đã biết cô gái này đang cố ý chọc tức mình.

Đúng là An Tưởng đang khó chịu trong người thật. Cô cảm thấy người cứ phiêu phiêu, đầu thì nặng trịch, cổ họng thì ngưa ngứa. Sau khi cô nằm trên giường thì ho khan vài cái. Tuy rằng cô rất buồn ngủ, nhưng cô cứ mơ mơ màng màng không vào giấc hẳn hoi nổi.

Bùi Dĩ Chu đo nhiệt độ cơ thể cho An Tưởng, sau đó lấy thuốc cảm từ trong hộp thuốc qua cho cô uống.

Sau khi An Tưởng uống thuốc thì An Tưởng thở đều hơn.

Nhìn gương mặt tiều tụy kia, sự buồn bã Bùi Dĩ Chu tích trong lòng suốt một ngày nay lại trở thành đau lòng. Anh nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Nếu trong người khó chịu thì tại sao cô còn đến đây?”

“Anh họ anh nói anh sắp không được rồi.”

“……”

Hứa Xuyên bị điên à?

Bùi Dĩ Chu thầm mắng Hứa Xuyên trong lòng, sau đó cẩn thận đắp chăn cho An Tưởng.

Gần như suốt 24 giờ An Tưởng chưa chợp mắt được lúc nào. Dưới tác dụng của thuốc, An Tưởng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Bùi Dĩ Chu cứ ngồi ở mép giường trông cô. Ngón tay lạnh lẽo của anh không nhịn được dịu dàng vuốt gương mặt của cô. Anh nhìn ra được hiện tại An Tưởng đang vô cùng mệt mỏi và khó chịu. Màu sắc linh hồn của cô cũng vì bị bệnh mà trở nên ảm đạm.

An Tưởng đúng là một người vô cùng quan tâm tới người khác. Dù cho cô có nói rằng cô cùng mình không thân, nhưng khi nghe tin anh sắp không xong thì cô vẫn chạy tới chỗ anh. So sánh như này thì anh lại giống như một đứa trẻ con hơn.

“Khụ……”

An Tưởng lại ho khù khụ. Bùi Dĩ Chu lấy ly nước ấm sau đó cẩn thận đỡ An Tưởng ngồi dậy, “Cô dậy uống nước đi.”

An Tưởng bị sốt đến mơ hồ. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra sau đó từ từ uống mấy ngụm nước.

“Đến 5 giờ anh nhớ gọi tôi dậy, tôi phải về làm bữa sáng cho Mặc Mặc.” An Tưởng mơ màng nói, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Bùi Dĩ Chu không đáp lời.

Bóng đêm bao phủ ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu vào.

Bùi Dĩ Chu cứ ngồi yên tại mép giường, như một kỵ sĩ canh giữ giấc ngủ cho An Tưởng.

Bùi Dĩ Chu chưa từng chăm sóc ai bao giờ. Anh vụng về giặt lại khăn lông, sau đó đắp cho An Tưởng. Đến tận khi nhiệt độ của An Tưởng giảm thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm này trôi qua rất nhanh, đến 5 giờ thì ánh nắng đã chiếu rọi vào trong phòng rồi.

Đầu tiên Bùi Dĩ Chu gọi cho bác sĩ gia đình cùng người giúp việc theo giờ tới đây chăm sóc An Tưởng. Sau đó anh tắm rửa thay quần áo rồi một mình lái xe tới bệnh viện nhi.

Buổi sáng là lúc bệnh viện nhi ầm ĩ nhất, đi dọc hành lang chỗ nào cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Bùi Dĩ Chu đi thẳng vào phòng bệnh cuối hành lang.

Khác với những phòng bệnh khác ầm ĩ tiếng trẻ con khóc thì phòng bệnh này lại vô cùng yên tĩnh.

Lúc Bùi Dĩ Chu đi tới thì Thu Dương đang đánh răng rửa mặt, An Tử Mặc lại đang ngồi khoanh chân trên giường đọc sách.

Sự xuất hiện của Bùi Dĩ Chu làm An Tử Mặc bất ngờ một lúc lâu. Cậu cố nán ánh mắt mình lại sau người Bùi Dĩ Chu một lát, sau khi xác nhận không có bóng dáng của An Tưởng thì khuôn mặt nhỏ của cậu đen đi trông thấy, không cho Bùi Dĩ Chu chút mặt mũi nào mà quay ngoắt đầu đi.

“Mẹ con ốm rồi.”

An Tử Mặc còn nhớ kỹ chuyện đêm qua Bùi Dĩ Chu uống say, cậu không khỏi cà khịa một câu: “Chăm sóc quỷ rượu vất vả như vậy, bệnh là đúng rồi.”

“Con biết nói rồi à?” Trong ánh mắt Bùi Dĩ Chu cũng không che giấu chút sự châm chọc nào.

An Tử Mặc lạnh lùng trợn trắng mắt, sau đó tiếp tục đọc sách.

“Đây này, con ăn cơm đi.”

“Tôi không đói.”

“Thích ăn thì ăn, không thì thôi.” Bùi Dĩ Chu đặt hộp cơm lên trên bàn, sau đó kéo ghế dựa ra thản nhiên ngồi xuống, “Con cứ yên tâm, dù mẹ con không ở đây thì ba cũng sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Khuôn mặt nhỏ của An Tử Mặc nhíu chặt lại.

Lúc này, Thu Dương đi từ trong toilet ra, khá bất ngờ nhìn hai người, “Tử Mặc, đây là ba của em sao? Trông hai người giống nhau thật đấy!”

Bùi Dĩ Chu cười: “Cảm ơn cháu.”

An Tử Mặc trừng mắt nhìn hai người đối diện.

“Ba em mang bữa sáng cho em sao? Tử Mặc sướng thật đấy, được ba mẹ thay phiên nhau tới đây mang cơm chăm sóc cho mình.”

Vốn dĩ tâm trạng của An Tử Mặc đã khó chịu rồi, nghe vậy cậu càng khó chịu hơn, “Sao qua lời của cậu nghe tôi cứ như người ngồi bóc lịch thế?”

Thu Dương ngây thơ chớp mắt: “Người ngồi bóc lịch là cái gì?”

“Chính là ngồi tù đấy.”

“Đang yên đang lành, sao em lại ngồi tù?”

An Tử Mặc mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng thét lên: “Tôi không ngồi tù!”

Thu Dương khó hiểu, “Nhưng em bảo là em ngồi tù trước mà?”

An Tử Mặc nghẹn một bụng lửa giận, tức đến mức miệng vết thương cũng nhức nhức.

Cậu không thèm cãi mấy đứa trẻ con đâu. Vì thế An Tử Mặc dựa người vào gối yên lặng đọc sách.

“Ăn xong rồi đọc tiếp.” Bùi Dĩ Chu thẳng tay lấy sách của An Tử Mặc ra, sau đó đưa bữa sáng cho cậu.

An Tử Mặc chẳng muốn ăn cơm ngoài chút nào.

Ngày trước thì cậu cũng chẳng quan tâm tới vấn đề này lắm. Nhưng bây giờ ăn quen đồ An Tưởng nấu rồi nên ăn đồ ngoài không ăn nổi. Hai môi cậu mím chặt, gương mặt viết rõ hai chữ “khó chịu”.

Thu Dương đứng phía sau cười: “Chú ơi, chú đến đút cho em ấy đi. Bữa nào Tử Mặc cũng đòi dì An Tưởng đút cho ăn hết.”

Khuôn mặt nhỏ của An Tử Mặc vặn vẹo, tức nổ phổi: “Thu Dương! Cậu đừng có nói lung tung! Tôi đòi mẹ tôi đút cho ăn lúc nào!”

“Có đấy có đấy có đấy! Rồi sao nào? Lêu lêu lêu!”

Thái độ khiêu khích của Thu Dương làm An Tử Mặc khó chịu. Cậu nhảy xuống giường chuẩn bị đánh nhau 300 hiệp cùng Thu Dương.

Nhưng vào đúng lúc ấy, Thu Dương vừa mới cười hì hì giây trước thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Đôi mắt cậu co chặt lại, hơi thở gấp gáp. Cậu lùi về sau hai bước sau đó ngã thẳng xuống, nằm im dưới đất không dậy.

Bùi Dĩ Chu nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ tới.

Các bác sĩ, y tá nhanh chóng chạy tới làm cấp cứu khẩn cấp cho Thu Dương. Lúc họ c.ởi quần áo bệnh nhân trên người Thu Dương ra thì An Tử Mặc mới phát hiện cơ thể của cậu ấy không còn hình dáng ban đầu nữa. Tuy rằng người Thu Dương rất gầy nhưng bụng cậu lại phình ra rất to. Có lẽ đây là hậu quả của việc tràn dịch ở gan. Hơn nữa chân cậu cũng bị phù hết lên, làn da thì bị vàng vọt.

“Đưa đi phòng cấp cứu.”

Trên mặt Thu Dương đeo mặt nạ dưỡng khí. Mặt nạ lớn như che hết khuôn mặt nhỏ của cậu.

An Tử Mặc nhíu mày, không khống chế được bản thân mà đi theo.

Bùi Dĩ Chu nhìn qua An Tử Mặc, sau đó kéo bác sĩ lại hỏi: “Tình hình của bạn nhỏ ấy có ổn không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Bạn nhỏ ấy còn nhỏ tuổi, lại bỏ lỡ mất thời gian trị liệu tốt nhất. Ba mẹ của bạn ấy cũng không trả đủ tiền phẫu thuật. Cứ kéo dài lâu như vậy, các tế bào ung thư đã bị khuếch tán tới các bộ phận. Nhìn chung thì tình hình không quá lạc quan.”

Bùi Dĩ Chu từ từ buông tay, ánh mắt anh trầm xuống.

An Tử Mặc ngồi trên ghế yên lặng nghe bác sĩ nói. Trên mặt cậu không có biểu cảm gì. Vẻ mặt cậu cũng vô cùng bình tĩnh, trước sau như một.

Bùi Dĩ Chu sờ sờ gáy cậu, “Con là bạn của cậu bé kia đúng không?”

An Tử Mặc quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Không phải.”

Ánh mắt anh đảo qua thì thấy ông và bà của Thu Dương vội vàng chạy tới. Cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa. Có lẽ do năm tháng mai một nên nhìn dáng vẻ của hai người càng già nua và khổ sở hơn.

Hai người họ đều khóc.

An Tử Mặc nhìn hai người đang khóc thút thít kia thì tâm trạng vốn đang bình tĩnh của cậu tự dưng khó hiểu.

“Này.”

“Sao?”

“Thu Dương sẽ chết.”

Hiếm khi Bùi Dĩ Chu lại không phủ nhận: “Có lẽ vậy.” Nhìn màu sắc linh hồn của bạn nhỏ kia khá là u ám, có lẽ thời gian còn lại của cậu cũng không nhiều lắm.

“Nếu xác định sẽ chết, tại sao nhà bọn họ nghèo như vậy mà vẫn nhất quyết phải chữa trị? Không phải chết sớm thì đỡ đau khổ sớm sao?”

Người cũng chẳng khác chim sẻ là bao, so với việc phải chịu đau khổ kéo dài thì chết sớm siêu sinh sớm vẫn thoải mái hơn.

Cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.

Dù là Bùi Nặc, chim sẻ, Thu Dương, ông bà của Thu Dương, tất cả đều chẳng có ai có thể thoát được bàn tay của số phận, xoay chuyển chuyện sống chết.

An Tử Mặc cũng không hiểu. Rõ ràng họ đều biết rõ dù cho có đổ bao nhiêu tiền bạc cùng sức lực vào cũng chẳng có ích gì, nhưng tại sao họ lại làm như vậy?

Đang lúc cậu ngơ ngẩn thì nghe được âm thanh nhàn nhạt phát ra từ bên cạnh.

“Bởi vì cuộc sống ngắn ngủi, vì thế ai cũng trân trọng từng phút giây được sống.” Bùi Dĩ Chu vuốt những sợi tóc mềm mại của An Tử Mặc, sau đó nhìn vào mắt cậu nói, “An Tử Mặc, trên đời này có rất nhiều người coi một ngày có ý nghĩa như một cuộc đời, chúng ta không có quyền phán xét hay cười nhạo họ.”

An Tử Mặc như có suy nghĩ ngoảnh đầu nhìn Bùi Dĩ Chu. Lông mi cậu run rẩy sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.

Cấp cứu được hoàn thành rất nhanh, sau khi trị liệu kết thúc thì trên người cậu gắn rất nhiều cái ống, còn có rất nhiều thiết bị lằng nhằng bên cạnh nữa.

An Tử Mặc vẫn luôn đứng ở mép giường nhìn Thu Dương. Cậu phát hiện hiện tại Thu Dương chẳng khác gì chú chim sẻ ngày trước.

“Cháu à, cháu đừng sợ.”

Lúc này bà của Thu Dương nhẹ giọng an ủi An Tử Mặc.

Cậu ngẩng đầu: “Cháu không sợ.”

Bà của Thu Dương gật đầu sau đó dùng khăn tay lau nước mắt đi.

“Không sợ là tốt, không sợ là tốt. Dương Dương nhà bà không muốn người khác sợ nó……”

Sau khi bị bệnh, dáng vẻ của Thu Dương thay đổi rất nhiều. Những bạn ngày trước chơi cùng cậu đều cười nhạo cậu.

Bà của Thu Dương rất khó chịu, bà không muốn mọi người cười cợt cháu mình.

Nghĩ tới chuyện cũ, bà lại đau lòng rơi nước mắt.