Editor: Minh An
Beta: Cún
Trong một đêm mà An Tử Mặc chạy đi nôn tới năm sáu lần, nôn đến nỗi mà cậu cảm giác nôn hết cả ruột mình ra ngoài rồi. Cậu cảm thấy đầu mình đau đau và người cũng nóng dần lên.
Cậu quỳ rạp trước bồn cầu một lúc, chờ lấy lại được chút sức thì cậu mới bắt đầu ôm bụng bình tĩnh đứng lên. Đầu tiên An Tử Mặc về phòng thay quần áo, sau đó chuẩn bị hết giấy tờ khám bệnh cần thiết nhét hết vào ba lô nhỏ của mình. Cậu cũng không quên lấy thêm hai bộ quần áo sạch sau đó gập ngón tay, gõ lên quan tài của An Tưởng.
An Tử Mặc cũng biết An Tưởng sẽ không dễ tỉnh như vậy nên cậu mở đèn sáng lên. Đèn sáng chiếu vào mắt làm An Tưởng bừng tỉnh ngay lập tức.
Cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vẫn còn chưa thích ứng được với ánh đèn chói mắt. Một lúc lâu sau, An Tưởng mới từ từ ngồi dậy.
An Tử Mặc đứng trước quan tài của cô, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bó, bên trong mặc một cái áo màu vàng. Da cậu tái nhợt, môi không có chút máu, cặp mắt đã đen giờ nhìn còn tối tăm hơn.
An Tưởng dụi mắt, khàn khàn giọng hỏi: “Mặc Mặc, sao vậy con?”
An Tử Mặc ôm bụng. Tuy rằng cậu cũng sắp không đứng vững nổi nữa rồi, nhưng cậu vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Con nói cái này mẹ đừng khóc.”
An Tưởng cảm thấy buồn cười. Cậu nhóc này nghĩ cô mít ướt đến thế cơ à?
“Mẹ không khóc, con nói đi.”
“Hình như con bị ngộ độc thực phẩm rồi.”
Vẻ mặt An Tưởng thay đổi.
An Tử Mặc tiếp tục bình tĩnh nói: “Cũng có thể là con bị viêm dạ dày cấp tính hoặc bị viêm ruột thừa. Nói tóm lại là mẹ mau đưa con tới bệnh viện đi.” Nói xong câu này thì cậu không chịu nổi nữa, cảm giác buồn nôn lại ập tới. An Tử Mặc vội chạy vào trong toilet nôn khan với bồn cầu.
Lúc này An Tưởng mới biết được là có chuyện lớn xảy ra rồi. Cô hoảng hốt đứng dậy mặc quần áo. Cô chưa từng đối mặt với chuyện này bao giờ, đầu cô vẫn còn rối như một mớ bòng bong, không biết nên làm gì. Đang lúc An Tưởng ngơ ngác tự hỏi thì An Tử Mặc lại nói: “Tất cả giấy tờ con chuẩn bị xong hết rồi, chúng đều ở trong cặp sách. Mẹ chỉ cần mang điện thoại đi nữa là được.”
An Tưởng bất ngờ. Tự dưng cô cảm thấy cậu nhóc 4 tuổi trước mắt còn đáng tin hơn so với người lớn là cô hơn.
Đầu tiên An Tưởng gọi một xe taxi, sau đó bế An Tử Mặc lên, chạy như điên ra bên ngoài.
Vẻ mặt An Tưởng gấp gáp, đôi con ngươi xinh đẹp ánh lên sự bối rối và sợ hãi. Sự nôn nóng dưới đáy lòng của cô bị An Tử Mặc nghe thấy không xót một chữ.
An Tưởng sợ hãi bao nhiêu thì An Tử Mặc lại bình tĩnh bấy nhiêu, “Con có thể tự đi được. Ở ngoài trời đang mưa, mẹ cứ vội vội vàng vàng như này kiểu gì cũng sẽ ngã.”
“Không sao không sao, mẹ sẽ không ngã đâu.” An Tưởng ôm chặt An Tử Mặc, tóc mái rối tung dán chặt hai bên má cô, hai cánh môi cô mím nhẹ, ánh mắt cô vô cùng lo lắng. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh vì sợ sự lo lắng của mình sẽ làm An Tử Mặc sợ hãi.
Trong lòng An Tử Mặc có cái gì đó khẽ nhúc nhích. Cậu ngừng lại một chút rồi nói: “Con không biết có phải nằm viện hay không nên con có mang thêm vài bộ quần áo. Mẹ cứ đưa con đến bệnh viện rồi về trước cũng được.”
An Tử Mặc càng hiểu chuyện thì An Tưởng càng cảm thấy áy náy.
So với con mình thì cô là người càng trẻ con hơn, cũng không biết cách xử lý tốt mọi việc.
Xe taxi An Tưởng gọi đã dừng trước cửa khu chung cư. Mưa bay lất phất. An Tưởng cẩn thận che cho An Tử Mặc không bị ướt, sau đó bế cậu chạy chậm lên xe.
Hai người đi tới bệnh viện nhi ở gần đó nhất. Tuy rằng hiện tại là rạng sáng nhưng có rất nhiều các bệnh nhân đang chờ khám.
An Tưởng vừa xếp hàng vừa rót nước ấm cho An Tử Mặc.
An Tử Mặc lắc lắc đầu, sau đó lại nôn vào túi ni lông hai lần.
Bây giờ trên người cậu chẳng còn sức lực dư thừa gì để dùng nữa. Cậu mơ mơ màng màng dựa vào người An Tưởng nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt.
Cậu không thể cảm nhận được sự đau đớn tới từ cơ thể mình nên cậu không biết nơi nào của mình gặp vấn đề. Ngày trước, khi mà cậu bị ốm, bị bệnh thì mẹ cậu cũng chẳng quan tâm tới cậu bao giờ. Phần lớn cậu đều dựa vào năng lực tự lành của bản thân, cùng lắm thì cũng mới trộm đi mua thuốc để uống.
Trên người An Tưởng có một mùi hương dễ ngửi. Cô vẫn luôn nắm chặt tay cậu không rời. Ngón tay cô tuy không rắn chắc, vô cùng thon và mềm mại nhưng lại có cảm giác an toàn vô cùng lớn. An Tử Mặc hoảng hốt nhìn đôi bàn tay nắm chặt vào nhau kia, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn góc nghiêng gương mặt đang tràn ngập lo lắng.
Lông mi cậu hơi chớp, há miệng ra định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng rồi cậu lại chẳng biết nói ra như thế nào.
“Người tiếp theo, An Tử Mặc.”
Thấy y tá gọi tên, An Tưởng bế An Tử Mặc vào trong khám.
Cậu nhóc rất ngoan, trong lúc khám bệnh không hề hé răng nói nửa chữ. Bác sĩ rất hiếm khi thấy có bạn nhóc nào tới khoa nhi khám mà ngoan đến vậy. Hơn nữa, An Tử Mặc trông cũng rất đáng yêu nên thái độ của bác sĩ cũng mềm đi không ít.
“Cậu bé bị viêm ruột thừa cấp tính, phải làm phẫu thuật.”
“Viêm ruột thừa ạ?”
“Ừ.” Bác sĩ nhìn tờ giấy chuẩn đoán bệnh, giọng nói mang theo sự oán trách, “Nhìn kết quả này thì cậu nhóc đã bị bệnh được một thời gian. Viêm ruột thừa đau như vậy, tại sao cô không sớm đưa cậu bé đi khám?”
An Tưởng ngây ngốc. Cô còn chưa bị viêm ruột thừa bao giờ, nhưng cô cũng biết là bị vậy cũng sẽ không thoải mái.
Cô ngơ ngác nhìn về phía An Tử Mặc, thấy vẻ mặt cậu vẫn dửng dưng như cũ.
“Tôi xin lỗi, tôi, tôi không biết.” An Tưởng không biết nói như thế nào. Khuôn mặt không chút sức sống kia của con cô làm cô vô cùng đau lòng, như có ai bóp chặt trái tim cô vậy.
“Không trách mẹ cháu.” Đột nhiên An Tử Mặc nói, “Là cháu không cảm nhận được đau đớn.”
Bàn tay đang kê thuốc của bác sĩ dừng lại.
An Tử Mặc nói tiếp: “Bình thường khi bị thương cháu cũng không đau. Cháu mắc chứng không cảm nhận được đau đớn từ khi sinh ra, vì thế chuyện này không phải lỗi của mẹ cháu.”
Vẻ mặt cậu dửng dưng, giọng nói bình thản như đang nói chuyện về người khác.
Tất cả các bác sĩ, y tá đứng trong phòng cùng An Tưởng đều ngạc nhiên nhìn cậu. An Tưởng cũng chính là người bất ngờ nhất. Cô ở chung với thằng bé lâu như vậy, chưa từng nghe cậu nhóc oán giận câu gì. Dù là bị đánh, bị thương cậu lúc nào cũng thờ ơ chẳng quan tâm.
An Tưởng cảm thấy vô cùng khó chịu như có gì đó đè ép vào lồng ng.ực cô.
“Mẹ đừng khóc, không ai dỗ mẹ đâu.” An Tử Mặc thấy mắt An Tưởng đỏ lên như chuẩn bị khóc thì nhíu mày oán giận, “Mẹ là trẻ con à mà động tý lại khóc? Đúng là phiền thật mà, con còn phải đi phẫu thuật nữa đấy!”
“Mặc Mặc……” An Tưởng buông hai tay xuống, môi cô động động, nước mắt lăn dài trên má, “Mẹ xin lỗi……”
Quả nhiên lại khóc.
An Tử Mặc ôm chặt bụng, trợn mắt nhìn lên trời.
“Ngại quá, cho cháu hỏi bao giờ chúng ta bắt đầu phẫu thuật?” Bây giờ chẳng trông đợi được gì vào An Tưởng nữa rồi. Vẻ mặt An Tử Mặc thong dong, tự mình quyết định.
Bác sĩ đã tới khoa nhi làm được khoảng bảy tám năm gì đó rồi, trẻ con ầm ĩ, làm loạn như nào cũng đã từng gặp qua. Nhưng bạn nhỏ giống như An Tử Mặc, không khóc nhè, ngoan ngoãn khám bệnh, lại còn biết dỗ phụ huynh thì đúng là lần đầu nhìn thấy.
“Cháu phải đi đóng tiền đã, chờ bên phòng phẫu thuật ở chỗ kia chuẩn bị xong thì chúng ta có thể bắt đầu.”
An Tử Mặc gật đầu: “Thế phẫu thuật cần bao lâu ạ?”
“Phẫu thuật này cũng chỉ là tiểu phẫu thôi, không tốn quá nhiều thời gian. Tiểu phẫu hồi phục cũng nhanh, cũng không có hại quá nhiều tới cơ thể.”
An Tử Mặc nghe xong thì nói với An Tưởng: “Mẹ nộp tiền đi, con muốn làm tiểu phẫu.”
An Tưởng lau sạch nước mắt, không yên tâm hỏi:”Bác sĩ, có nguy hiểm gì không ạ?”
Vẻ mặt cô không giấu nổi sự sợ hãi và lo lắng. Bác sĩ không nhịn được, cười nói: “Phẫu thuật gì cũng sẽ đều tồn tại một số nguy hiểm nhất định.”
Sắc mặt An Tưởng trắng xanh.
An Tử Mặc không nhìn nổi nữa, nói: “Phẫu thuật viêm ruột thừa là tiểu phẫu thường thấy, khoa học kỹ thuật cũng vô cùng tiên tiến và hiện đại, hơn nữa cũng có rất nhiều ca tiểu phẫu viêm ruột thừa được thực hiện thành công rồi nên mẹ không cần lo cái này đâu.”
Bị con trai mắng một lát, An Tưởng tủi thân đi ra khỏi phòng nộp viện phí ký giấy đảm bảo.
An Tưởng bị y tá đẩy đi thay quần áo. Đang lúc bận rộn chuẩn bị, y tá nói: “Cháu bé à, cháu hiểu chuyện thật đó! Nhất định là cháu rất yêu mẹ mình!”
Yêu?
Cái chữ buồn nôn này làm An Tử Mặc nổi cả da gà. Cậu không nhịn nổi, ghét bỏ nói: “Cháu chỉ không muốn mẹ cháu khóc thôi.”
“Phụt.” Y tá nghe vậy thì cười ra tiếng.
“Làm tiểu phẫu sẽ được tiêm thuốc tê nên cháu không cần sợ đâu.”
An Tử Mặc nói: “Cô không tiêm cũng được.”
Y tá bị lời này của cậu chặn nghẹn họng. Đối với người không cảm nhận được đau đớn thì hình như…… cũng đúng. Cô khó xử, quyết định lát nữa sẽ đi hỏi bác sĩ mổ chính xem có cần tiêm thuốc tê hay không.
Trong thời gian An Tử Mặc đang chờ được phẫu thuật, An Tưởng vẫn luôn ngồi đợi ở ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cô cũng biết mình đã trở thành một người mẹ, không nên động tý lại khóc. Con cô thấy vậy sẽ chê cười cô, nhưng cô không nhịn được.
Tuổi của cậu quá nhỏ, nhưng lại vô cùng thông minh và trưởng thành hơn so với những bạn cùng tuổi.
Sự thông minh ấy giúp cậu nhóc học được cách tự che giấu bản thân. Do thân thể cậu không cảm nhận được đau đớn, do cậu không có cảm xúc giống người bình thường nên nhiều khi cậu sẽ không có biểu hiện giống người bình thường. Vậy mà cô lại trách cậu không hiểu chuyện, không biết cách thấu hiểu người khác.
An Tưởng nhìn về phía phòng phẫu thuật mà lòng nặng trĩu tâm sự.
Đèn ở phòng phẫu thuật sáng rồi tắt đi. Người ngồi ngoài chờ chỉ có mình An Tưởng, thấy vậy, cô vội đứng dậy đi qua phía phòng phẫu thuật.
“Phẫu thuật rất thành công. Nhưng vẫn cần phải nằm viện theo dõi vài ngày.”
An Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
“Con cô đáng yêu thật đấy, lúc chuẩn bị làm phẫu thuật còn luôn miệng nói mình không cảm nhận được đau đớn nên không cần tiêm thuốc tê. Sau khi chúng tôi tiêm thuốc tê cho cậu bé cậu bé còn oán trách một lát. Bây giờ chắc là cậu nhóc ngủ rồi đấy, cô có thể đến phòng với cậu bé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
An Tưởng nói lời cảm ơn, sau đó xoay người đi đến khu vực chăm sóc người bệnh.
An Tử Mặc được chia đến một phòng bệnh hai người bình thường, ở giữa có một cái rèm để ngăn cách giữa hai giường. Dường như ở phía bên trong còn ai đó đang nằm. An Tưởng nhẹ nhàng đặt đồ trong tay xuống, vô cùng cẩn thận ngồi ở mép giường.
Nhờ hiệu quả của thuốc tê mà toàn bộ quá trình An Tử Mặc hôn mê không tỉnh.
Tay cô nhẹ nhàng vu.ốt ve mặt cậu, sau đó An Tưởng mở cặp sách của An Tử Mặc ra kiểm tra. Cậu mang một bộ quần áo cùng một bộ áo ngủ đi theo, hai đôi tất, còn có một ấm nước trong đó nữa. May là lúc cô mang đồ không bị rơi cái gì.
Cậu nhóc chuẩn bị vô cùng đầy đủ và cẩn thận, có lẽ còn đầy đủ hơn so với An Tưởng tự chuẩn bị nữa.
Lồng ng.ực của An Tưởng ngay lập tức bị sự chu đáo này của cậu làm cho ngọt ngào. Cô không nhịn được cúi đầu hôn hôn chóp mũi của cậu.
Hiệu quả gây tê đã hết. Trong lúc ngủ mơ, An Tử Mặc không nhịn được gãi gãi vào miệng vết thương. Để tránh không cho cậu chạm vào chỗ đau thì cả một đêm An Tưởng không dám ngủ, lúc nào cũng tập trung cao độ quan sát cậu.
Trời rất nhanh đã sáng. Y tá bắt đầu đi kiểm tra phòng. An Tưởng cũng nhân cơ hội đó trở về nấu cơm sáng cho An Tử Mặc.
Những tia nắng ấm áp của ngày mới nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa. An Tử Mặc dụi dụi mắt, sau đó lười biếng ngáp một cái rồi mới chậm rãi mở mắt ra. Đầu tiên cậu nhìn sang bên cạnh, thấy chỗ ngồi bên cạnh trống, túi đồ cũng không có ở đó, chắc là người ngồi đó đã về lâu rồi.
Không hiểu sao An Tử Mặc cảm thấy hơi không vui. Cậu hơi ngẩng đầu nhìn vết thương trên bụng mình, sau đó tự chỉnh gối để gối đầu cao hơn.
“Chào.”
Có tiếng nói truyền đến từ bên cạnh, là bạn nhỏ nằm ở giường bên cạnh gọi.
Nhìn qua thì cậu ấy cũng không quá lớn, cùng lắm là 6 tuổi. Đầu cậu ấy bị cạo trọc, cả người trông gầy guộc, mặc bộ đồng phục bệnh nhân, da cậu ấy vàng như nến, giữa lông mày như biến thành màu đen. Tuy vậy, đôi mắt cậu lại vô cùng sáng, lộ ra sự thông minh.
“Hôm qua là mẹ em đúng không?”
An Tử Mặc thu mắt lại, không định trả lời cậu ta.
Nhưng cậu bạn kia cũng rất tự nhiên. Cậu chống cằm, cười hì hì nói: “Mẹ em ngồi cạnh trông em cả đêm luôn đấy, đến cả chợp mắt một lát cũng không dám.”
An Tử Mặc nhướng mày, quay đầu qua nhìn: “Thật à?”
“Thật đó, anh lừa em làm gì?” Cậu nhóc chạy qua, ngồi lên giường An Tử Mặc, “Em tên là Mặc Mặc đúng không? Anh thấy mẹ em gọi em như vậy đó!”
Tự dưng lãnh địa riêng của mình bị xâm lấn nên An Tử Mặc cảm thấy khó chịu, “Tôi tên là An Tử Mặc. Tôi với cậu không thân nên cậu đừng gọi tôi thân mật như vậy. Với cả xuống khỏi giường tôi đi.”
Cậu nhóc kia làm như không nghe thấy, hít hít nước mũi sau đó duỗi tay ra chỗ An Tử Mặc: “Anh tên là Thu Dương. Nhìn qua trông em bé hơn anh nên em gọi anh là anh Dương Dương là được rồi!”
“……?”
Thằng nhóc này coi mình lớn hơn ai vậy?